Chương 31

GIẢN THÙ ĐI DÉP LÊ CỦA ANH, GIỐNG NHƯ TRẺ CON LÉN MẶC ĐỒ CỦA NGƯỜI LỚN VẬY

Nhiệt độ lúc rạng sáng giảm đột ngột, trên bầu trời, từng bông tuyết lả tả rơi xuống.



Giản Thù mặc áo lông màu đen, ngồi xổm dưới đất, lẳng lặng hoà mình vào bóng đêm, thoạt nhìn vừa lạc lõng, vừa cô đơn.



Trên người cô đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không có phản ứng gì.



Phó Thời Lẫm đến gần, quỳ một gối xuống trước mặt cô, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ sẽ doạ cô giật mình vậy: “Giản Thù.”



Cô gái trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ, vẻ mặt có chút hoang mang, bất lực, mong manh giống như chỉ cần khẽ chạm một cái là sẽ vỡ tan.



Một phút sau, cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn đặc cả đi: “Em không định làm phiền anh đâu. Chỉ là... ở nhà một mình em không ngủ được, chờ trời sáng em sẽ đi ngay...”



“Giản Thù.” Phó Thời Lẫm lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng điệu trầm hơn lúc trước vài phần, “Ở đây lạnh lắm.”



Ánh mắt Giản Thù ngày càng ảm đạm, mặt không còn chút sắc máu nào: “Em biết rồi...”



Cô chống một tay vào tường để đứng dậy. Vừa vừa cử động, chú cún con trong lòng cô liền thò đầu ra, tò mò nhìn Phó Thời Lẫm.Giản Thù đã ngồi xổm quá lâu, lạnh đến cứng cả người, chân cũng bị tê.



Vừa đứng lên, đầu óc cô choáng váng đến mức lảo đảo ngã sang bên cạnh một chút, lại cảm giác cánh tay được anh đỡ lấy.



Sau khi đứng vững, cô miễn cưỡng nhếch môi gượng cười: “Cảm ơn anh, em đi đây...”



“Ở đây chờ tôi.”



Phó Thời Lẫm ngắt lời cô. Nói xong, anh lập tức xoay người đi vào đồn cảnh sát.



Lúc này Giản Thù mới phát hiện, anh chỉ mặc mỗi một cái áo len.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đợi chờ này, cô hơi ngẩn người.



Cô không hề nghĩ đến sẽ gặp được Phó Thời Lẫm. Mạnh Viễn nói anh đã đi công tác rồi mà.



Một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng dừng trước mặt Giản Thù. Phó Thời Lẫm bước xuống, mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”



Giản Thù cúi đầu, ôm cậu nhóc kia, lặng lẽ lên xe.



Suốt dọc đường, trong xe rất im lặng.



Cậu nhóc cũng rất ngoan, chỉ nằm trên đùi cô rồi ngủ.



Lúc xe dừng lại, Giản Thù mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là cảnh vật xa lạ.



Phó Thời Lẫm xuống xe, đi vòng sang chỗ cô, mở cửa: “Xuống xe đi.”



Anh không giải thích đây là đâu, Giản Thù cũng không hỏi, lẳng lặng ôm cậu nhóc đi theo anh.



...

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Sau khi mở cửa, ngọn đèn tường ở tủ giày tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.



Phó Thời Lẫm lấy một đôi dép lê của nam từ trên kệ, đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ có đôi này thôi, nếu em cảm thấy đi không quen thì có thể không thay.”



Cuối cùng Giản Thù cũng xác định được đây là nhà của anh.



Cô gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể thả tên nhóc này xuống không?”



“Được.”



Giản Thù thả cún con xuống đất, cúi người thay dép.



Lúc ngẩng đầu lên, Phó Thời Lẫm đã đi vào phòng trong nhà rồi.



Giản Thù đi dép lê của anh, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn vậy, bàn chân nho nhỏ lọt thỏm bên trong.



Tên nhóc bên cạnh cô đã chạy vào, đảo quanh khắp nhà.



Vừa nhìn đã thấy nhà của Phó Thời Lâm là nơi ở của người đàn ông độc thân, tông màu trầm lạnh, bày biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không hề có đồ dùng gì của phụ nữ, cũng thiếu đi một chút ấm cúng.



Giản Thù quan sát một lượt, vừa xoay người thì Phó Thời Lẫm đã đưa cho cô một cốc nước ấm: “Em ngủ ở trong phòng đi.”



“Vậy còn anh?”



“Tôi ngủ ở sô pha.”



Giản Thù cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sức sống, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.



Lúc này, tên nhóc kia đã đi tham quan xong chỗ ngủ đêm nay, bắt đầu chạy quanh chân hai người, vừa nhảy nhót vừa cất tiếng sủa ăng ẳng.



Phó Thời Lẫm hỏi: “Nó làm sao vậy?”



Giản Thù ngượng ngùng sờ mũi: “Chắc là nó... đói bụng chăng.”



Phó Thời Lẫm cạn lời.

Chương 31

GIẢN THÙ ĐI DÉP LÊ CỦA ANH, GIỐNG NHƯ TRẺ CON LÉN MẶC ĐỒ CỦA NGƯỜI LỚN VẬY

Nhiệt độ lúc rạng sáng giảm đột ngột, trên bầu trời, từng bông tuyết lả tả rơi xuống.



Giản Thù mặc áo lông màu đen, ngồi xổm dưới đất, lẳng lặng hoà mình vào bóng đêm, thoạt nhìn vừa lạc lõng, vừa cô đơn.



Trên người cô đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không có phản ứng gì.



Phó Thời Lẫm đến gần, quỳ một gối xuống trước mặt cô, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ sẽ doạ cô giật mình vậy: “Giản Thù.”



Cô gái trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ, vẻ mặt có chút hoang mang, bất lực, mong manh giống như chỉ cần khẽ chạm một cái là sẽ vỡ tan.



Một phút sau, cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn đặc cả đi: “Em không định làm phiền anh đâu. Chỉ là... ở nhà một mình em không ngủ được, chờ trời sáng em sẽ đi ngay...”



“Giản Thù.” Phó Thời Lẫm lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng điệu trầm hơn lúc trước vài phần, “Ở đây lạnh lắm.”



Ánh mắt Giản Thù ngày càng ảm đạm, mặt không còn chút sắc máu nào: “Em biết rồi...”



Cô chống một tay vào tường để đứng dậy. Vừa vừa cử động, chú cún con trong lòng cô liền thò đầu ra, tò mò nhìn Phó Thời Lẫm.Giản Thù đã ngồi xổm quá lâu, lạnh đến cứng cả người, chân cũng bị tê.



Vừa đứng lên, đầu óc cô choáng váng đến mức lảo đảo ngã sang bên cạnh một chút, lại cảm giác cánh tay được anh đỡ lấy.



Sau khi đứng vững, cô miễn cưỡng nhếch môi gượng cười: “Cảm ơn anh, em đi đây...”



“Ở đây chờ tôi.”



Phó Thời Lẫm ngắt lời cô. Nói xong, anh lập tức xoay người đi vào đồn cảnh sát.



Lúc này Giản Thù mới phát hiện, anh chỉ mặc mỗi một cái áo len.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đợi chờ này, cô hơi ngẩn người.



Cô không hề nghĩ đến sẽ gặp được Phó Thời Lẫm. Mạnh Viễn nói anh đã đi công tác rồi mà.



Một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng dừng trước mặt Giản Thù. Phó Thời Lẫm bước xuống, mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”



Giản Thù cúi đầu, ôm cậu nhóc kia, lặng lẽ lên xe.



Suốt dọc đường, trong xe rất im lặng.



Cậu nhóc cũng rất ngoan, chỉ nằm trên đùi cô rồi ngủ.



Lúc xe dừng lại, Giản Thù mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là cảnh vật xa lạ.



Phó Thời Lẫm xuống xe, đi vòng sang chỗ cô, mở cửa: “Xuống xe đi.”



Anh không giải thích đây là đâu, Giản Thù cũng không hỏi, lẳng lặng ôm cậu nhóc đi theo anh.



...

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Sau khi mở cửa, ngọn đèn tường ở tủ giày tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.



Phó Thời Lẫm lấy một đôi dép lê của nam từ trên kệ, đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ có đôi này thôi, nếu em cảm thấy đi không quen thì có thể không thay.”



Cuối cùng Giản Thù cũng xác định được đây là nhà của anh.



Cô gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể thả tên nhóc này xuống không?”



“Được.”



Giản Thù thả cún con xuống đất, cúi người thay dép.



Lúc ngẩng đầu lên, Phó Thời Lẫm đã đi vào phòng trong nhà rồi.



Giản Thù đi dép lê của anh, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn vậy, bàn chân nho nhỏ lọt thỏm bên trong.



Tên nhóc bên cạnh cô đã chạy vào, đảo quanh khắp nhà.



Vừa nhìn đã thấy nhà của Phó Thời Lâm là nơi ở của người đàn ông độc thân, tông màu trầm lạnh, bày biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không hề có đồ dùng gì của phụ nữ, cũng thiếu đi một chút ấm cúng.



Giản Thù quan sát một lượt, vừa xoay người thì Phó Thời Lẫm đã đưa cho cô một cốc nước ấm: “Em ngủ ở trong phòng đi.”



“Vậy còn anh?”



“Tôi ngủ ở sô pha.”



Giản Thù cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sức sống, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.



Lúc này, tên nhóc kia đã đi tham quan xong chỗ ngủ đêm nay, bắt đầu chạy quanh chân hai người, vừa nhảy nhót vừa cất tiếng sủa ăng ẳng.



Phó Thời Lẫm hỏi: “Nó làm sao vậy?”



Giản Thù ngượng ngùng sờ mũi: “Chắc là nó... đói bụng chăng.”



Phó Thời Lẫm cạn lời.

Chương 31

GIẢN THÙ ĐI DÉP LÊ CỦA ANH, GIỐNG NHƯ TRẺ CON LÉN MẶC ĐỒ CỦA NGƯỜI LỚN VẬY

Nhiệt độ lúc rạng sáng giảm đột ngột, trên bầu trời, từng bông tuyết lả tả rơi xuống.



Giản Thù mặc áo lông màu đen, ngồi xổm dưới đất, lẳng lặng hoà mình vào bóng đêm, thoạt nhìn vừa lạc lõng, vừa cô đơn.



Trên người cô đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không có phản ứng gì.



Phó Thời Lẫm đến gần, quỳ một gối xuống trước mặt cô, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ sẽ doạ cô giật mình vậy: “Giản Thù.”



Cô gái trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ, vẻ mặt có chút hoang mang, bất lực, mong manh giống như chỉ cần khẽ chạm một cái là sẽ vỡ tan.



Một phút sau, cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn đặc cả đi: “Em không định làm phiền anh đâu. Chỉ là... ở nhà một mình em không ngủ được, chờ trời sáng em sẽ đi ngay...”



“Giản Thù.” Phó Thời Lẫm lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng điệu trầm hơn lúc trước vài phần, “Ở đây lạnh lắm.”



Ánh mắt Giản Thù ngày càng ảm đạm, mặt không còn chút sắc máu nào: “Em biết rồi...”



Cô chống một tay vào tường để đứng dậy. Vừa vừa cử động, chú cún con trong lòng cô liền thò đầu ra, tò mò nhìn Phó Thời Lẫm.Giản Thù đã ngồi xổm quá lâu, lạnh đến cứng cả người, chân cũng bị tê.



Vừa đứng lên, đầu óc cô choáng váng đến mức lảo đảo ngã sang bên cạnh một chút, lại cảm giác cánh tay được anh đỡ lấy.



Sau khi đứng vững, cô miễn cưỡng nhếch môi gượng cười: “Cảm ơn anh, em đi đây...”



“Ở đây chờ tôi.”



Phó Thời Lẫm ngắt lời cô. Nói xong, anh lập tức xoay người đi vào đồn cảnh sát.



Lúc này Giản Thù mới phát hiện, anh chỉ mặc mỗi một cái áo len.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đợi chờ này, cô hơi ngẩn người.



Cô không hề nghĩ đến sẽ gặp được Phó Thời Lẫm. Mạnh Viễn nói anh đã đi công tác rồi mà.



Một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng dừng trước mặt Giản Thù. Phó Thời Lẫm bước xuống, mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”



Giản Thù cúi đầu, ôm cậu nhóc kia, lặng lẽ lên xe.



Suốt dọc đường, trong xe rất im lặng.



Cậu nhóc cũng rất ngoan, chỉ nằm trên đùi cô rồi ngủ.



Lúc xe dừng lại, Giản Thù mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là cảnh vật xa lạ.



Phó Thời Lẫm xuống xe, đi vòng sang chỗ cô, mở cửa: “Xuống xe đi.”



Anh không giải thích đây là đâu, Giản Thù cũng không hỏi, lẳng lặng ôm cậu nhóc đi theo anh.



...

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Sau khi mở cửa, ngọn đèn tường ở tủ giày tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.



Phó Thời Lẫm lấy một đôi dép lê của nam từ trên kệ, đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ có đôi này thôi, nếu em cảm thấy đi không quen thì có thể không thay.”



Cuối cùng Giản Thù cũng xác định được đây là nhà của anh.



Cô gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể thả tên nhóc này xuống không?”



“Được.”



Giản Thù thả cún con xuống đất, cúi người thay dép.



Lúc ngẩng đầu lên, Phó Thời Lẫm đã đi vào phòng trong nhà rồi.



Giản Thù đi dép lê của anh, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn vậy, bàn chân nho nhỏ lọt thỏm bên trong.



Tên nhóc bên cạnh cô đã chạy vào, đảo quanh khắp nhà.



Vừa nhìn đã thấy nhà của Phó Thời Lâm là nơi ở của người đàn ông độc thân, tông màu trầm lạnh, bày biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không hề có đồ dùng gì của phụ nữ, cũng thiếu đi một chút ấm cúng.



Giản Thù quan sát một lượt, vừa xoay người thì Phó Thời Lẫm đã đưa cho cô một cốc nước ấm: “Em ngủ ở trong phòng đi.”



“Vậy còn anh?”



“Tôi ngủ ở sô pha.”



Giản Thù cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sức sống, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.



Lúc này, tên nhóc kia đã đi tham quan xong chỗ ngủ đêm nay, bắt đầu chạy quanh chân hai người, vừa nhảy nhót vừa cất tiếng sủa ăng ẳng.



Phó Thời Lẫm hỏi: “Nó làm sao vậy?”



Giản Thù ngượng ngùng sờ mũi: “Chắc là nó... đói bụng chăng.”



Phó Thời Lẫm cạn lời.

Chương 31

GIẢN THÙ ĐI DÉP LÊ CỦA ANH, GIỐNG NHƯ TRẺ CON LÉN MẶC ĐỒ CỦA NGƯỜI LỚN VẬY

Nhiệt độ lúc rạng sáng giảm đột ngột, trên bầu trời, từng bông tuyết lả tả rơi xuống.



Giản Thù mặc áo lông màu đen, ngồi xổm dưới đất, lẳng lặng hoà mình vào bóng đêm, thoạt nhìn vừa lạc lõng, vừa cô đơn.



Trên người cô đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không có phản ứng gì.



Phó Thời Lẫm đến gần, quỳ một gối xuống trước mặt cô, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ sẽ doạ cô giật mình vậy: “Giản Thù.”



Cô gái trước mặt từ từ ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ, vẻ mặt có chút hoang mang, bất lực, mong manh giống như chỉ cần khẽ chạm một cái là sẽ vỡ tan.



Một phút sau, cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói khàn đặc cả đi: “Em không định làm phiền anh đâu. Chỉ là... ở nhà một mình em không ngủ được, chờ trời sáng em sẽ đi ngay...”



“Giản Thù.” Phó Thời Lẫm lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng điệu trầm hơn lúc trước vài phần, “Ở đây lạnh lắm.”



Ánh mắt Giản Thù ngày càng ảm đạm, mặt không còn chút sắc máu nào: “Em biết rồi...”



Cô chống một tay vào tường để đứng dậy. Vừa vừa cử động, chú cún con trong lòng cô liền thò đầu ra, tò mò nhìn Phó Thời Lẫm.Giản Thù đã ngồi xổm quá lâu, lạnh đến cứng cả người, chân cũng bị tê.



Vừa đứng lên, đầu óc cô choáng váng đến mức lảo đảo ngã sang bên cạnh một chút, lại cảm giác cánh tay được anh đỡ lấy.



Sau khi đứng vững, cô miễn cưỡng nhếch môi gượng cười: “Cảm ơn anh, em đi đây...”



“Ở đây chờ tôi.”



Phó Thời Lẫm ngắt lời cô. Nói xong, anh lập tức xoay người đi vào đồn cảnh sát.



Lúc này Giản Thù mới phát hiện, anh chỉ mặc mỗi một cái áo len.



Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đợi chờ này, cô hơi ngẩn người.



Cô không hề nghĩ đến sẽ gặp được Phó Thời Lẫm. Mạnh Viễn nói anh đã đi công tác rồi mà.



Một chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng dừng trước mặt Giản Thù. Phó Thời Lẫm bước xuống, mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”



Giản Thù cúi đầu, ôm cậu nhóc kia, lặng lẽ lên xe.



Suốt dọc đường, trong xe rất im lặng.



Cậu nhóc cũng rất ngoan, chỉ nằm trên đùi cô rồi ngủ.



Lúc xe dừng lại, Giản Thù mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là cảnh vật xa lạ.



Phó Thời Lẫm xuống xe, đi vòng sang chỗ cô, mở cửa: “Xuống xe đi.”



Anh không giải thích đây là đâu, Giản Thù cũng không hỏi, lẳng lặng ôm cậu nhóc đi theo anh.



...

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Sau khi mở cửa, ngọn đèn tường ở tủ giày tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.



Phó Thời Lẫm lấy một đôi dép lê của nam từ trên kệ, đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ có đôi này thôi, nếu em cảm thấy đi không quen thì có thể không thay.”



Cuối cùng Giản Thù cũng xác định được đây là nhà của anh.



Cô gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể thả tên nhóc này xuống không?”



“Được.”



Giản Thù thả cún con xuống đất, cúi người thay dép.



Lúc ngẩng đầu lên, Phó Thời Lẫm đã đi vào phòng trong nhà rồi.



Giản Thù đi dép lê của anh, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn vậy, bàn chân nho nhỏ lọt thỏm bên trong.



Tên nhóc bên cạnh cô đã chạy vào, đảo quanh khắp nhà.



Vừa nhìn đã thấy nhà của Phó Thời Lâm là nơi ở của người đàn ông độc thân, tông màu trầm lạnh, bày biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không hề có đồ dùng gì của phụ nữ, cũng thiếu đi một chút ấm cúng.



Giản Thù quan sát một lượt, vừa xoay người thì Phó Thời Lẫm đã đưa cho cô một cốc nước ấm: “Em ngủ ở trong phòng đi.”



“Vậy còn anh?”



“Tôi ngủ ở sô pha.”



Giản Thù cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sức sống, khoé môi nhẹ nhàng cong lên.



Lúc này, tên nhóc kia đã đi tham quan xong chỗ ngủ đêm nay, bắt đầu chạy quanh chân hai người, vừa nhảy nhót vừa cất tiếng sủa ăng ẳng.



Phó Thời Lẫm hỏi: “Nó làm sao vậy?”



Giản Thù ngượng ngùng sờ mũi: “Chắc là nó... đói bụng chăng.”



Phó Thời Lẫm cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!