Vừa nãy giọng điệu của Lăng Bắc nói chuyện trong điện thoại, hiệu trưởng nhớ tới đều nghĩ mà sợ.

đám người lớp 12 kia không biết đang làm cái gì, thậm chí ngay cả em gái Lệ thiếu cũng dám hoài nghi, có còn muốn lăn lộn ở Trí Học hay không!

Có điều, ông biết từ trước đến giờ Lệ thiếu không muốn bại lộ thân phận.

Vì vậy, sau khi vào cửa liền cố ý không nhìn Lệ Quân Ngự, cũng không dám gọi thẳng thân phận của anh.

"Không phải chủ tịch, chuyện là như vậy..." Giáo viên vật lý cuống lên, lập tức nói ngọn nguồn một lần.

Anh ta còn cố ý cường điệu, Lệ Quân Ngự ra yêu cầu bắt bọn họ nhận lỗi, là hết sức vô lễ.

Ai biết, vừa dứt lời, liền nghe thấy hiệu trưởng nói: "Không tồi không tồi, đề nghị này tốt, công bằng công chính, biểu lộ ra tôn chỉ dạy học của Trí Học chúng ta."

"Bây giờ các người liền ra đề thi, ra đề xong lập tức thi. Chỉ cần Nguyễn bạn học đối phó toàn bộ... Ngày mai mấy người các người liền lên lễ đường, xin lỗi người ta!"

Chúng giáo viên...

*

Có chủ tịch lên tiếng, ai phản đối cũng không có hiệu quả.

Vì thế, mấy giáo viên đều tiến vào văn phòng nhỏ, ở bên trong thảo luận nên ra đề thi gì, phải làm khó được Nguyễn Manh Manh.

Mà Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Ngự, thì được chủ tịch mời đến một văn phòng khác. 

để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, chờ ra bài thi xong, thông báo tiếp bọn họ.

"Anh cả, anh làm sao có thể nghĩ ra biện pháp như thế chứ? Anh liền tự tin như thế, em nhất định có thể làm hoàn toàn đúng sao?"

Tiến vào văn phòng, Nguyễn Manh Manh nhìn xem Lệ Quân Ngự, trong mắt hạnh mọng nước tràn ngập oán giận.

"Hai bộ bài thi kia, là người khác tiết lộ đề cho em, mới đối phó được?" Lệ Quân Ngự cụp mắt xuống, ánh mắt lành lạnh so với vừa nãy ở bên ngoài càng lạnh hơn một ít.

Hai chữ "Anh cả" này, quá khứ nghe vào lỗ tai anh chỉ cảm thấy bình thường, nhưng ngày hôm nay, nghe thế nào cũng thấy lúng túng.

"Đương nhiên không phải, đó đều là tự em làm." Nguyễn Manh Manh cau mày, cũng không biết vì sao Lệ Quân Ngự đột nhiên biến thành như vậy.

Vừa nãy ở trên xe, không phải nói tin tưởng cô sao.

Nhưng bây giờ ánh mắt nhìn cô, lại không hiểu sao lộ ra ý lạnh, giống như... Giống như đang hoài nghi cô.

"Nếu là em làm, vậy thì làm tiếp một lần. Có thể thi một lần trọn điểm, liền có thể thi lần thứ hai."

"Nhưng..." Nguyễn Manh Manh còn muốn nói gì, tình huống của cô, và người khác lại không giống nhau.

"Sao vậy, em không tự tin đối với mình?" ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi thâm, con mắt tối om om nhìn cô, nhìn tới mức cô không hiểu sao tâm loạn.

Nguyễn Manh Manh là người có tính tình rất mạnh không chịu thua, nghe được anh nói như vậy, đương nhiên không thừa nhận: "Làm sao có khả năng, em có lòng tin."

"Đã có tự tin, vậy thì thi cho thật tốt. Suy nghĩ một chút, trước đây là làm như thế nào, tìm lại loại cảm giác đó, liền có thể thi lại một lần."

Lệ Quân Ngự chia sẻ với cô, kinh nghiệm thành công.

Nói xong, an vị đến một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Để thời gian và không gian cho Nguyễn Manh Manh, cho bản thân cô điều chỉnh.

Lệ Quân Ngự, vốn chỉ là nói một câu vô tâm như vậy.

Lại không cẩn thận, nhắc nhở Nguyễn Manh Manh.

Đúng vậy...

Khoảng thời gian này, cô cũng là có thể không hiểu ra sao, khôi phục năng lực tính toán.

Suy nghĩ một chút, vậy thì vì cái gì?

Lần đầu tiên, là ở lúc Lệ Quân Ngự dạy kèm cho cô.

Lần thứ hai, là sau khi từ nhà họ Nguyễn trở lại, làm bài thi.

Lần thứ ba, chính là vào lần kiểm tra tổng hợp này.

Nếu như thật sự muốn nói đến, trong ba lần này, điểm giống nhau duy nhất chính là...

Đúng rồi!

Nguyễn Manh Manh đột nhiên tỉnh ngộ, nhấc mắt nhìn về phía Lệ Quân Ngự ngồi ở một bên.

Tầm mắt của cô, không tự chủ được, rơi vào trên môi mỏng gợi cảm kia của Lệ Quân Ngự.

Ba lần khôi phục năng lực tính toán này, điểm giống nhau duy nhất, chính là mỗi lần trước khi làm bài, đều bị Lệ Quân Ngự hôn qua!

Lẽ nào, đây chính là mấu chốt của vấn đề?!

"Cốc cốc..." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Giọng của chủ tịch vang lên: "Nguyễn bạn học, bài thi đã xong rồi, trò chuẩn bị xong chưa?"

"Ha, em xong rồi... Chờ, em lập tức đi ra!" Nguyễn Manh Manh hướng ra ngoài trả lời.

Cùng lúc đó, Lệ Quân Ngự cũng mở mắt ra.

Nhưng mà, một khắc sau, con ngươi đẹp đẽ của người đàn ông lại hơi run run.

Bởi vì anh nhìn thấy, mèo con kia đột nhiên đánh tới hướng anh.

Một tay nhỏ bé chủ động vòng lấy cổ anh, một tay nhỏ khác thì lại bá đạo kéo cà vạt của anh xuống, bờ môi béo mập cứ như thế tiến tới gần.

...

Mùi thơm ngọt ngào, lại như mang đến cho anh một cảm giác tươi mát.

Bị bờ môi mềm mại của Nguyễn Manh Manh bao trùm, đón lấy, cái lưỡi béo mập nhỏ mềm cũng chủ động thăm dò vào.

Lệ Quân Ngự... Lệ đại thiếu, lần đầu tiên bị người cưỡng hôn!

"A, đây là đáp lễ anh tối hôm qua hôn trộm... Mỗi người một lần, xem như hòa nhau rồi!"

Nói xong, thiếu nữ mổ trên môi lại anh một cái, mới thừa lúc trước khi anh chưa lấy lại tinh thần, như một làn khói chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!