Hai má của Lâm Ngọc An, tất cả đều là dấu tay của Trương Ngọc Huyền.
Cảm giác trên mặt nóng rát, trong lòng Lâm Ngọc An vô cùng ấm ức.
Ngày thường Trương Ngọc Huyền này không thiếu lần ức hiếp cô, những ngày này, cuộc sống của cô vừa mới khá hơn một xíu, nào ngờ hôm nay, Trương Ngọc Huyền lại một lần nữa ức hiếp cô.
“Trương Ngọc Huyền, cô quá đáng rồi đấy.” Lâm Ngọc An nói.
“Quá đáng ư? Ha ha ha, tôi chính là quá đáng đấy, cô có thể làm như thế nào?”
Trương Ngọc Huyền cười khẩy, trong lòng lại vô cùng sung sướng.
Trong lòng cô ta nghĩ thầm, đồ hồ ly tinh nhà cô, trong công ty này, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, khiến cho đám đàn ông không nhìn tôi, bà đây chính là đánh cô đấy.
Lâm Ngọc An biết gần đây Trương Ngọc Huyền quen biết được một chỗ dựa vững chắc, còn là đại ca xã hội đen nữa, người này rất độc ác.
Đúng là có chỗ dựa vào, cho nên Trương Ngọc Huyền mới càng thêm không chút nào kiêng ky như thế.
Còn cô có thể dựa vào ai đây? Dựa vào Hoàng Thiên ư? Căn bản không được việc gì.
Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy vô cùng khổ sở, biết mình không thể trêu vào Trương Ngọc Huyền, cô chuẩn bị đi về chỗ bàn làm việc.
“Cô dùng ánh mắt gì nhìn tôi đấy?”
Ngay lúc Lâm Ngọc An sắp đi, Trương Ngọc Huyền lại đuổi theo.
“Phó chủ tịch Trương, cô còn có việc gì nữa à?”
Lâm Ngọc An đè nén lửa giận, nếu như Trương Ngọc Huyền lại đánh cô, cô chỉ có thể đánh trả lại.
Trương Ngọc Huyền thật đúng là không có ý định buông tha cho Lâm Ngọc An, cô ta cười mỉa: “Tôi cho cô đi chưa? Tôi còn chưa dạy dỗ cô xong đâu.”

Đúng lúc này ông chủ Phùng Sơn nghe thấy tiếng chạy đến, ngăn cản Trương Ngọc Huyền.
Lúc này, Trương Ngọc Huyền căn bản không để Phùng Sơn vào mắt, cô ta nhìn Phùng Sơn rồi nói: “Ông chủ à, ông còn muốn che chở cho con khốn này ư?”
Trong lòng Phùng Sơn tức giận không thôi, lần trước Lương Mạnh Bắc đã chào hỏi qua với ông ta, để ông ta quan tâm đến Lâm Ngọc An, ông ta nào dám không cho Lương Mạnh Bắc mặt mũi chứ?
Nhưng hiện tại cái cô Trương Ngọc Huyền này đã thành tinh, Phùng Sơn thật sự không dám chọc giận cô ta.
“Ngọc Huyền à, có chuyện gì thì bỏ qua đi, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, cô cũng đã đánh cô ấy rồi, để cô ấy đi thôi.”
Phùng Sơn mỉm cười khuyên nhủ.
“Ông tránh sang một bên đi, tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt rồi, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
Trương Ngọc Huyền nói xong, cô ta lại vung tay lên cho Lâm Ngọc An một bạt tai.
Mắt Lâm Ngọc An rưng rưng, trước mặt nhiều người như vậy, cô cứ như thế bị đánh, trong lòng cô rất khó chấp nhận, che mặt xông ra ngoài công ty.
Trương Ngọc Huyền ở phía sau châm chọc khiêu khích: “Ha ha ha, để tôi xem cô có thể trốn đến khi nào chứ, có giỏi thì đừng đi làm.”
Lâm Ngọc An đưa tay lau nước mắt, đi đến trước cửa công ty.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã đi đến đón cô, trong lòng của cô không biết là tư vị gì.
Không thể trông cậy vào ông xã của mình được, Trương Ngọc Huyền quen biết người đàn ông trong xã hội đen, Hoàng Thiên là người không quyền không thế, có thể chọc vào người ta sao?
Vừa muốn tránh mặt Hoàng Thiên, không ngờ Hoàng Thiên đã xuống xe.
“Ngọc An, làm sao không lên xe?”
Hoàng Thiên nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cúi đầu, sợ Hoàng Thiên nhìn thấy dấu tay trên mặt của mình.

Thế nhưng Hoàng Thiên vẫn phát hiện ra, anh vén tóc của Lâm Ngọc An lên, vô cùng khiếp SỢ.
Trên mặt vợ anh đều là dấu tay, rõ ràng là bị người ta tát.
Bản thân mình chịu bị mẹ vợ tát còn chưa tính, tốt xấu gì cũng nể mặt bà xã là Lâm Ngọc An, anh có thể nhịn.
Nhưng vợ mình bị người ta đánh, Hoàng Thiên không thể nhịn được.
“Người nào đánh?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.
Nước mắt của Lâm Ngọc An rơi xuống, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên rồi nói: “Tôi không sao, chúng ta về nhà thôi.”
“Về nhà sao, em đã bị đánh thành ra như thế này rồi, còn về nhà ư?”
Hoàng Thiên đau lòng nói.
“Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Không được, em là vợ của Hoàng Thiên anh, ai dám động đến em, tôi muốn kẻ đó sống không bằng chết.”
Ánh mắt của Hoàng Thiên giống như có thể phun ra lửa, hiện tại anh đã thật sự nổi giận.
Nhìn thấy lúc này trên người Hoàng Thiên tỏa ra khí thế sắc bén, Lâm Ngọc An sợ ngây người.

Cô phát hiện ra, lúc này Hoàng Thiên giống như biến thành một người khác vậy, khiến cho cô cảm thấy xa lạ.

Kẻ vô dụng trong miệng mọi người, lúc này đây lại vì cô, thế mà trở thành một người đàn ông hung dữ và khí thế như vậy.
Trái tim của con người đều là máu thịt, trong lòng Lâm Ngọc An trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết Hoàng Thiên thật lòng yêu mình, mà bản thân cô lại chưa từng thật sự nhìn người đàn ông này lấy một lần.
“Ông xã”
Cảm xúc ấm ức và cảm động cùng nhau xông lên đầu, Lâm Ngọc An không kìm nén được phần dịu dàng trong lòng nữa, không nhịn được, ôm chặt lấy Hoàng Thiên.
Cái ôm này… Cơ thể của Hoàng Thiên giống như bị điện giật vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hơn ba năm, đây là người phụ nữ mà anh vẫn luôn yêu, lần đầu tiên gọi anh một tiếng ông xã.
Không dễ dàng, quá khó khăn.
Hoàng Thiên kích động đến mức muốn khóc.

Anh ôm cơ thể mềm mại thơm mát của Lâm Ngọc An, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trên tóc của cô, Hoàng Thiên hoàn toàn say mê trong đó.
Đây chính là lần đầu tiên anh và vợ mình tiếp xúc thân mật như thế.
Lâm Ngọc An tựa vào trên vai Hoàng Thiên òa khóc, từ lần trước mẹ ép buộc cô ly hôn với Hoàng Thiên, cô đã ý thức được, chính mình thật sự vĩnh viễn không thể rời bỏ người đàn ông này.
Cô còn chưa chắc chắn liệu mình có thật sự yêu Hoàng Thiên hay không, nhưng nghĩ đến việc phải vĩnh viễn rời khỏi Hoàng Thiên, trong lòng cô sẽ cảm thấy đau đớn, một loại cảm xúc không nói rõ ra được.
€ó lẽ là lâu dài sinh tình.
Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy rất loạn, nhưng cô cũng phát hiện ra, cái ôm của Hoàng Thiên rất ấm áp, bả vai của anh dày rộng, rất có cảm giác dựa vào.
Một lúc lâu sau, Lâm Ngọc An mới từ trong ngực của Hoàng Thiên đi ra.
“Chúng ta về nhà thôi, nghe lời tôi.”
Lâm Ngọc An nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, dịu dàng nói.
Trong lòng Hoàng Thiên thật sự vô cùng kích động, cho dù là ai xem thường anh, chế giễu anh, anh đều có thể chịu đựng được, chỉ cần bà xã yêu quý của anh có thể thật sự tiếp nhận anh, những thứ đó có đáng là gì chứ?
Thế nhưng khi nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Lâm Ngọc An, lửa giận trong lòng Hoàng Thiên lại một lần nữa dâng lên.
“Chuyện gì đều có thể nghe em, nhưng riêng chuyện này thì không được.”
Hoàng Thiên bá đạo nói, sau đó lôi kéo tay Lâm Ngọc An đi về phía công ty Nguyên Đạt.
“Anh làm gì thế, nghe lời tôi, đừng vào trong đó làm gì, Trương Ngọc Huyền quen biết với một người đàn ông rất lợi hại, anh không thể trêu chọc vào anh ta đâu.”
Lâm Ngọc An nóng nảy nói với Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên nóng lên, xem ra, Lâm Ngọc An vấn rất lo lắng cho anh.
“Trên đời này, chẳng có ai là Hoàng Thiên tôi không chọc nổi.”
Hoàng Thiên mỉm cười, trên mặt mang theo nụ cười tự tin nhìn Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An ngây ngẩn cả người, chẳng biết vì sao, hiện tại đối với Hoàng Thiên, cô rất có lòng tin.
“Ôi chao, còn dám quay lại cơ đấy? Có phải muốn tôi thưởng thêm cho cô mấy cái tát không?”
Trương Ngọc Huyền đứng ở cửa công ty, cười nhạo nhìn Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An không nói gì, cô cũng không biết tiếp theo Hoàng Thiên sẽ làm chuyện này ầm ï đến mức nào, chỉ hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa.
Hoàng Thiên biết Trương Ngọc Huyền này, anh cũng biết Trương Ngọc Huyền vẫn luôn ức hiếp vợ mình.

Xem ra Lương Mạnh Bắc giải quyết việc này không có hiệu quả, vậy thì được rồi, chính bản thân anh sẽ tự mình ra tay giải quyết.
Sắc mặt của Hoàng Thiên âm trầm, buông tay Lâm Ngọc An ra, nhanh chóng đi đến chỗ Trương Ngọc Huyền.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc An nhận được một cuộc điện thoại.
“Ngọc An à, con nhanh về nhà đi, mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói cho con biết, cậu Vương đã đồng ý cho chúng ta ba tỷ rưỡi, ha ha ha.”
“Đúng rồi, mẹ và mấy người chị Trần Giang của con đã mời Lương Mạnh Bắc tối nay ăn cơm.

Con nhớ coi chừng Hoàng Thiên đấy nhé, đừng để cậu ta chạy lung tung.

Buổi tối hôm nay, ở trước mặt Lương Mạnh Bắc, mẹ muốn biết rốt cuộc Hoàng Thiên và Đường Lương Hạnh kia có quan hệ gì hay không.”
Lâm Ngọc An nghe thấy thế thì lập tức nhíu mày, cô cũng không biết anh Vương kia là ai, càng không biết tại sao anh ta phải hứa cho mẹ cô ba tỷ rưỡi.
Mắt thấy Hoàng Thiên sắp xảy ra xung đột với Trương Ngọc Huyền, làm sao Lâm Ngọc An còn có thời gian suy nghĩ đến những thứ này.
“Mẹ à, buổi tối nói sau nhé, con cúp máy trước đây.”
Lâm Ngọc An cúp điện thoại, lo lắng đi theo sau lưng Hoàng Thiên.
Lúc này, ở dưới đại sảnh tâng một của công ty Nguyên Đạt đã có không ít người tụ tập.
Mặt mày của tổng giám đốc Phùng Sơn xám xịt, trong lòng hận Trương Ngọc Huyền đến thấu xương.
Nhưng ông ta lại không dám lên tiếng, bởi vì Trương Ngọc Huyền quen biết với xã hội đen, không phải là người ông ta có thể trêu chọc vào.
Trương Ngọc Huyền nhìn Hoàng Thiên đi đến, cô ta nhất thời cười nhạo, cười đến đau cả bụng.
“Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là tên phế vật ăn bám đến đây.”
Ánh mắt Trương Ngọc Huyền châm chọc nhìn Hoàng Thiên, sau đó cô ta tiếp tục chế giễu “Tôi nói này tên đàn ông vô dụng kia, anh đến đây làm gì? Muốn ra mặt cho vợ mình à?”
Hoàng Thiên nhìn Trương Ngọc Huyền này, trong lòng không kìm nén nổi lửa giận.
Thường nói đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, thế nhưng rơi vào tình huống này thì sao, hiện tại Hoàng Thiên chỉ muốn đánh người phụ nữ tỉ tiện này.
“Là cô đánh Ngọc An đúng không?”
Hoàng Thiên đi đến trước mặt Trương Ngọc Huyền, lạnh lùng hỏi một câu.
Trương Ngọc Huyền bật cười một tiếng, rất hả hê chỉ vào mắt Hoàng Thiên rồi nói: “Ôi chao, mọi người nhanh đến đây mà xem, thằng oắt con vô dụng này còn dám đến chất vấn tôi đấy”
“Đúng thế, là tôi đánh con khốn Lâm Ngọc An đấy, anh có thể làm gì tôi chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!