"Cậu chủ nhỏ, cậu nhất định phải quay trở về cùng chúng tôi, nhà họ Hàn bây giờ đang cần một người chủ trị đại cục."

"Bệnh tình bổ của cậu đang nguy kịch, anh trai lại đang đi tù, bây giờ chỉ có cậu mới có thể chống đỡ nổi cho nhà họ Hàn."

"Bà nội cậu bảo chúng tôi phải đem cậu về."

Phố Vân Thành Tử Đồng, Hàn Tam Thiên cầm theo một hộp quà, mặc quần áo via hè, gương mặt hờ hững.

"Từ bé đến giờ tôi không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nên không được bà nội yêu thích. Anh trai tôi được yêu thương, bà nội còn sợ tôi cướp mất quyền thừa kế của anh trai nên mới đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hân."

"Tôi ở rể ở nhà họ Tô cũng đã ba năm, chịu đủ khuất nhục, nhưng nhà họ Hàn đã bao giờ nói ra một lời quan tâm nào chưa? Chính bà ta đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hàn, bây giờ lại nói một câu muốn tôi trở về, bả ta coi Hàn Tam Thiên tôi là một con chó hay sao?"

"Bây giờ tôi chỉ muốn làm một kẻ vô tích sự mà thôi, mẹ nó ai cũng đừng đến làm phiền tôi."

Hàn Tam Thiên bước nhanh rời đi, để lại một đảm người đứng nhin

nhau.

Nhà họ Tô, một gia tộc hạng hai ở thành phố Vân, ba năm trước lúc Hàn Tam Thiên nghèo như một con chó, chính ông cụ nhà họ Tô đã đứng ra lập hôn ước, lúc ấy lễ kết hôn đã kinh động cả thành phố Vân, nhưng nguyên nhân lại là vì Tô Nghênh Hạ lại gả cho một kẻ vô dụng không biết tên, trở thành trò cười cho cả thành phố Vân.

Thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên chỉ có mỗi ông cụ nhà họ Tô biết mà thôi, nhưng hai tháng sau hôn lễ, ông cụ nhà họ Tô lại bị bệnh mà qua đời, từ đó thân phận của Hàn Tam Thiên cũng không ai biết nữa, mà anh cũng thành thật ngồi ở cải ghế kẻ vô dụng.

Ba năm qua, Hàn Tam Thiên nhân đủ sự châm chọc khiêu khích, lạnh nhạt và thờ ơ. Nhưng nếu như so sánh chuyện này với chuyện bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn thi chuyện sau lại cảng khiến lòng người nguoi lạnh hon.

Anh cũng đã sớm tập thành thói quen, cột sống bị người đâm lâu cũng thấy bình thường.

Hôm nay là sinh nhật của bà cụ Tô, Hàn Tam Thiên đã tỉ mỉ chọn một món quà giá trị cũng không cao, chắc chắn sẽ bị mọi người chế cười, nhưng trong tay chì có hai mươi ngàn, những gì mà anh có thể làm được cũng chỉ như vậy mà thôi.

Loading...

Còn về chuyện xảy ra vừa nãy, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút buồn cười.

Miệng lưỡi của anh trai anh dèo như lò xỏ, tuy rằng có thể lấy lòng của bà nội, nhưng thải độ làm người lại quá kiêu ngạo, cuộc sống cá nhân cũng rất thối nát, gặp chuyện không may cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nói không chừng, đây chính là ngày mà nhà họ Hån phải lụi tàn.

Nhưng mà chuyện này lại có liên quan gì đến anh đâu chú? Anh chỉ là một thằng ở rể ở nhà họ Tô bị mọi người khinh bỉ mà thôi.

Trở lại biệt thự nhà họ Tô, có hình bóng một người đang đứng ở cửa, nôn nóng không chịu nổi.

Tô Nghenh Ha, một người con gái xinh đẹp, cũng chính là người vợ hữu danh vô thực của Hàn Tam Thiên, cũng bởi vì cô là một người xuất sắc nên hôn lễ ba năm trước mới trở thành một trò cười.

Hàn Tam Thiên từ ba bước buớc nhanh còn hai bước, đi đến nên người Tô Nghênh Hạ nói: "Nghênh Hạ, em đang chờ ai sao?"

Ánh mắt Tô Nghênh Hạ tràn ngập sự phiền chán, nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên nói: "Qùa tặng bà nội anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Hàn Tam Thiên giơ hộp quà trong tay lên nói: "Chuẩn bị xong hết rồi, anh mất rất nhiều công sức mới chọn được đẩy."

Tô Nghênh Hạ ngay cả liếc qua cũng không chịu nhin một cái, ba năm trước không biết ông nội bị bệnh thần kinh gi, không để cho cô gả về

nhà Hàn Tam Thiên, nhưng lại để cho anh ta đến đây ở rể.

Càng khiến cho cô khó hiểu hơn chính là lúc ông nội qua đời còn nằm tay cô, nói với cô không nên xem thường Hàn Tam Thiên.

Ba năm, Tô Nghênh Hạ cũng không nghĩ rõ tên vô dụng này có chỗ nào đảng đề ông nội coi trọng, nếu như không phải cô lo lắng cho thanh

danh của nhà họ Tô thi cô đã ly hôn với Hàn Tam Thiên lâu rồi.

"Đợi lát nữa anh đừng có nói gì lung tung, hôm nay tất cả những người thân thích trong thành phố đều đến, chắc chắn sẽ châm chọc khiêu khích anh, anh cố gắng chịu đựng cho tôi, tôi không muốn vì anh mà bị mất mặt."

Tô Nghênh Hạ nhắc nhở nói.

Hàn Tam Thiên cười gật đầu, bộ dạng không hề để ý chút nào.

Nhìn thấy bộ dáng ấy của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ hận không thể đấm chết anh ta, anh ta không có bối cảnh gi, nếu như có chút bản lĩnh thì cũng không nói làm gi, nhưng trong suốt ba năm qua, anh ta chỉ nhà, ngoại trừ quét nhà giặt quần áo và nấu cơm ra anh ta cũng không làm được việc gì khác.

Thái độ của Tô Nghênh Hạ đối với mình, Hàn Tam Thiên cũng không có một chút khó chịu nào, bởi vì hai người kết hôn cũng không có chút tinh cảm nào, cô lại gả cho một kẻ vô dụng như anh, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói đây là một chuyện vô cùng bất công, thế nên anh cũng hiểu cho Tô Nghênh Hạ.

Hai người đi đến trong phòng khách, toàn bộ thân thích nhà họ Tô gần như cũng đã đến đông đủ, vô cùng náo nhiệt.

"Nghênh Hạ, cuối củng con cũng đã đến rồi."

"Hôm nay là sinh nhật của bà nội, sao con lại đến muộn như vậy."

"Chẳng lẽ con định tặng cho bà nội một điều bất ngờ gì sao."

Mọi người đều thân mật nói chuyện với Tô Nghênh Hạ, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Hàn Tam Thiên.

Cũng đã quen với cảnh này nên Hàn Tam Thiên cũng không để ý, không bị chủ ý mới tốt, mất công lại có người đem anh ra làm trò đùa.

Nhưng mà vẫn luôn có người đối với anh không vừa lòng, anh họ của Tô Nghênh Hạ là Tô Hải Siêu, mỗi một lần gặp mặt đều sẽ gây khó khăn cho Hàn Tam Thiên, đem Hàn Tam Thiên đùa cợt không đáng một đồng. Thậm chí biệt hiệu kẻ vô dụng của Hàn Tam Thiên ở thành phố Vân đều là do một tay Tô Hải Siêu làm nên, anh ta thường xuyên ở bên ngoài nói xấu Hàn Tam Thiên.

"Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ thứ cậu đang cầm trong tay chính là quà cho bà nội sao?"

Vẻ mặt Tô Hải Siêu vui vẻ nhìn Hàn Tam Thiên, cái hộp to như vậy, còn dùng giấy gói quà bọc lại, vừa nhìn đã biết đây là đồ rẻ tiền.

"Đúng vậy."

Hàn Tam Thiên thoải mải thủa nhận.

Tô Hải Siêu cười nhạo nói: "Đó là cái gi vậy, không phải là đồ mua từ mấy quán ven đường chứ?"

Hàn Tam Thiên lắc đầu nói: "Là mua từ cửa hàng quả tặng."

Tuy rằng rất thật thà, nhưng câu nói này của anh cũng đã khiến mọi người cười ầm, gương mặt Tô Nghênh Hạ cứng lại, cô không nghĩ đến chuyện vừa mới đến mà Hàn Tam Thiên đã khiến cô mất mặt rồi.

Nhưng bình thường vào những lúc như thế này, Tô Nghênh Hạ sẽ không nói câu nào, cô cũng không coi Hàn Tam Thiên là người một nhà, chuyện anh ta làm mất mặt thể nào cô cũng không quan tâm, chỉ cần không liên lụy đến cô là được.

"Cậu đến đây là để chọc cười mọi người sao? Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, cậu chuẩn bị quà tặng không thể để tâm hơn một chút sao?

Tô Hải Siêu đi đến bàn trà trong phòng khách, trêи đó đặt đầy những

món quà tinh tế, vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền, so sánh với gói quà của Hàn Tam Thiên quả đúng là khác nhau một trời một vực.

"Nhin xem tôi tặng bà nội cái gì đây này, Näm Xua Phổ Nhị, biết cái binh trà này bao nhiêu tiền không? Tảm trăm ngàn." Tô Hải Siêu đắc ý nói.

"Vậy hả, thật tốt."

Hàn Tam Thiên nhin thoáng qua Tô Nghênh Hạ, lúc trước Tô Nghênh Hạ đã cảnh cáo anh, ít nói linh tinh, thế nên anh cũng tiếc chữ như vàng mà trả lời.

Tô Hài Siêu muốn đem quà của mình bày ra trước mặt Hàn Tam Thiên để có được cảm giác ưu việt, anh ta nói tiếp: "Mấy mẩu vụn cặn bã của căi bình trà này còn đắt hơn món quà của cậu, cậu nói xem có đúng không, đồ cặn bã."

Hàn Tam Thiên cười nhưng không nói gì, cả phòng khách tràn ngập tiếng cười nhạo báng.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ quyết tâm không quan tâm đến chuyện của Hàn Tam Thiên, nhưng mà nói cho cùng Hàn Tam Thiên vẫn là chồng của cô, có giấy chứng nhận kết hôn, mặc dù ba năm nay cô chưa bao giờ đồng ý cho Hàn Tam Thiên đụng vào người minh, không làm chuyện vợ chồng gi, nhưng Hàn Tam Thiên bị mất mặt trước nhiều người thân như vậy thì thể diện của cô cũng không khả hơn lä mấy.

"Tô Hài Siêu, đủ rồi đấy, việc anh có tiền là chuyện của anh, tặng quà đắt tiền cũng không liên quan gì đến chúng tôi, không cần đem ra khoe khoang nữa đâu."

Mặt Tô Nghênh Hạ không càm xúc nói.

Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ, suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên Tô Nghênh Hạ giúp anh nói chuyện.

"Khoe khoang? Nghênh Hạ, câu này em nói sai rồi, anh có cần thiết phải khoe khoang trước mặt một kẻ rác rưởi không? Anh chỉ cảm thấy cậu ta không coi trọng ngày sinh nhật của bà nội mà thôi, còn có em nữa, cậu ta không hiểu chuyện, không có tiền tặng quà, chẳng lẽ em

cũng không biết mà giúp đỡ một chút sao, dù sao tên vô dụng này cũng ăn cơm mềm. Hay là, căn bản em cũng không quan tâm đến ngày sinh nhật của bà nội?" Tô Hài Siêu cười lạnh nói.

"Anh..."

Mặt Tô Nghênh Hạ đỏ lên, địa vị của cô ở nhà họ Tô là thấp nhất, cũng là người có điều kiện sống kém nhất, một món quà mấy trăm ngàn đúng thật là cô cũng không bỏ nổi.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên, đi đến bên người Tô Hải

Siêu, ngửi ngửi ở trêи phổ nhị.

"Cậu làm cái gì vậy, đây là quà của bà nội, tên vô dụng như cậu làm vậy mà coi được sao?" Tô Hải Siêu tức giận nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày, nói: "Phổ Nhị càng lâu càng thơm, cũng chính vì nguyên nhân này mà ở thị trường năm trước mà phổ nhị càng lâu thì giá càng đất. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhiều tiểu thương lợi dụng cơ hội năm tuổi để nâng giá cao lên."

"Phổ nhị còn chia ra làm sinh trả và lục trà, binh trả trong tay anh chủ yếu là màu xanh đậm, có thể đoán được đây là sinh trả. Sinh trà không thể nào bằng thục trà được, chế tạo sinh trà sẽ có là trà và cà phê, sẽ kϊƈɦ thích dạ dày của người dùng, thế nên cần phải chưng trong thời gian dài, chu kỳ chưng càng lâu thì hàm lượng cũng sẽ càng it. Nhưng binh trà trong tay anh, do mới làm chưa lâu, cũng chưng chưa đủ lâu, sau khi uống sẽ gây hại đến sức khỏe của người dùng."

"Tôi đúng là đồ cặn bã, nhưng nếu như trong tay anh anh là hàng nhái, thậm chí nó còn ảnh hưởng đến sức khỏe của bà nội, chẳng phải anh còn cận bã hơn cả tôi sao."

Hàn Tam Thiên ăn nói rất mạnh mẽ, chỉ vào Tô Hải Siêu, cả biệt thự nhà họ Tô, yên tĩnh không một tiếng động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!