Dương Bằng chọn người xong rời khỏi Ma Đô, ngồi thật lâu trong xe.

Ban nãy, Lâm Dũng nói gần đây bận nhiều việc, hiển nhiên là có động tác gì lớn, hơn nữa anh ta còn không chịu tiết lộ tý xíu nào, chuyện này nhất định không nhỏ.

Dương Bằng nhận được tin tức, gần đây dự án phía Tây thành phố có rất nhiều người ở khu mẫu xám muốn nhúng một tay vào, thậm chí có người đã tổ chức một đội công nhân, chuẩn bị dùng thân phận quản đốc tham gia chuyện này, nhưng chỉ mỗi bên Lâm Dũng vẫn không có động tĩnh gi.

Trước đây, Dương Bằng cảm thấy Lâm Dũng không có chỉ lớn, không muốn tham gia vào chuyện này để tránh thương gân động cốt, nhưng giờ xem ra, Lâm Dũng rõ ràng có kế hoạch khác.

Chẳng lẽ...

Dương Bằng thầm hoảng sợ, nếu Lâm Dũng có can đảm đối phó những người khác, thu hết toàn bộ phe khu màu xám vào trong túi, vậy anh ta là một người đáng đề gä coi trọng.

"Xem ra về sau phải làm tốt quan hệ với Lâm Dũng mới được, chuyện này mà thành công, thế lực ở thành phố Thiên Vân của Lâm Dũng, khỏ có thể tưởng tượng đây."

Cùng lúc đó, ở một câu lạc bộ nào đó.

Tô Hải Siêu trái ôm phải ấp hai người phụ nữ dáng người nóng bỏng, trong gian ghế đó còn ngồi một người đàn ông vạm vỡ thô kệch.

"Anh Cương, chuyện em nói với anh ấy, anh suy xét sao rồi." Tô Hải Siêu nói với Trình Cương.

Trình Cương cũng là người của khu màu xám ở thành phố Thiên Vân, có thể lực ngang nhau với Lâm Dũng.

Trình Cương nhìn Tô Hải Siêu, vẻ mặt nghiền ngẫm nham hiểm, hỏi: "Tô Hài Siêu, chủ không chơi anh đó chứ? Chủ là người của nhà họ Tô, giờ lại muốn anh âm thầm đối phó nhà đỏ, sao anh tin được chủ đây?"

Tô Hải Siêu lạnh lùng cười, nói: "Anh Cương, anh đây là hiểu lầm em rồi, tuy em là người nhà họ Tô, nhưng dự ản phía Tây thành phố, lại không phải em phụ trách. Con đàn bà Tô Nghênh Hạ kia muốn nắm quyền ở nhà họ Tô, nếu mà thật sự để cô ta thực hiện được, chắc chắn sẽ uy hϊế͙p͙ đến địa vị của em, thể thi sao em có thể để dự án phia Tây thành phố tiến triển thuận lợi cơ chứ?"

"Tô Nghênh Hạ chính là em gái của chủ đấy. Trình Cương nói.

"Em gái?" Khuôn mặt Tô Hải Siêu trở nên tối tăm, nói: "Em hận không thể đá cô ta ra khỏi nhà họ Tô, em gái chó má gì chứ, cái tên vô dụng kia nhà cô ta làm mất hết biết bao nhiêu là mặt mũi nhà họ Tô tụi em, nếu không phải không tìm thấy cớ, cô ta hẳn đã sớm cút xẻo ra khỏi nhà họ Tô rồi."

Trình Cương cười nhạt, chuyện nhà hàng Thủy Tinh lại khiến cho chê cười ba năm trước đây của nhà họ Tô nhảy ra, đối với nhà họ Tô mà nói, thật sự rất mất mặt, chỉ là Trình Cương thật không ngờ rång, Tô Hải Siêu thế mà ngay cả tình nghĩa máu mủ cũng không thèm quan tâm.

"Cái tên vô dụng ấy cũng hay lắm, bấm bụng chịu đựng suốt ba năm ở nhà họ Tô, nghe nói mỗi ngày đều làm công việc nhà, thật sự là đánh mất hết cả mặt mũi của đàn ông chủng ta." Vẽ mặt Trinh Cương khinh thường lắc đầu.

Tô Hải Siêu chưa bao giờ bỏ qua cơ hội nói xấu Hàn Tam Thiên, Trinh Cương vừa chủ động nhắc tới Hàn Tam Thiên, không thể nghi ngờ là cho anh ta cơ hội.

"Anh Cương, điều anh biết chỉ là chút da lông mà thôi, em đây rất rõ rốt cuộc Hàn Tam Thiên có bao nhiêu khϊế͙p͙ nhược, tên đó ở nhà, còn phải bưng nước rửa chân lau chân cho Tô Nghênh Hạ đó, lòng tự trọng của đàn ông gi gi, cái loại nhu nhược như tên đó căn bản là không hiểu. Hơn nữa, trêи bàn ăn cơm đều không có tên đó, tên đó không có tư cách lên bàn ngồi, chỉ có thể trốn trong phòng bếp." Tô Hải Siêu cười nói.

"Hừ, bà mẹ nó thật là quá yêu đuổi, nếu anh mà gặp được người như thế, một đấm là có thể đánh chết tên đó." Trình Cương hùng hùng hổ

hổ nói.

"Haiz." Tô Hài Siêu ra vẻ cảm thán, nói: "Tên đó hoàn toàn không xửng làm đàn ông, cả nước cũng chẳng tìm thấy tên thứ hai nào hèn nhát như tên đó."

"Đúng rồi." Trình Cương đột nhiên đầy mặt tươi cười nhin Tô Hải Siêu nói: "Chủ nói xem, ba năm kết hôn này, Tô Nghênh Hạ có để tên đó chạm vào không?"

"Làm sao có thể chứ." Tô Hài Siêu chắc chắc lắc đầu, nói: "Tuy Tô Nghênh Hạ đã cam chịu số phận, nhưng quan hệ giữa cô ta và Hàn Tam Thiên luôn rất lạnh nhạt, tuyệt đối không có khả năng đề Hàn Tam Thiên chạm vào."

Trình Cương xoa cầm, lộ ra vẻ đang suy nghĩ gi đó, khỏe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười ɖâʍ đãng, nói: "Chưa bị chạm qua, có chút thú vị đấy."

Tô Hải Siêu nhíu mày, lập tức lại giãn ra, tất cả mọi người đều là đàn ông, anh ta quả rõ trong đầu Trinh Cương đang suy nghĩ cái gi.

Tuy Tô Hải Siêu cực kỳ gai mắt Tô Nghênh Hạ, nhưng mà nhin ở lập trưởng của đàn ông, thi cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, dáng người còn cực tốt, tuyệt đối là báu vật ở trêи giường, Tô Hải Siêu có quan hệ máu mủ với Tô Nghênh Hạ, nên anh ta không dám làm loại chuyện đó, nhưng đổi thành Trình Cương thì lại khác rồi.

Nếu Trình Cương thật sự xảy ra quan hệ với Tô Nghênh Hạ, chẳng phải là có thể dùng danh nghĩa làm hư tiếng tăm gia đình đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi nhà họ Tô?

Một kế hiện lên trong lòng, Tô Hài Siêu nói với Trinh Cương: "Anh

Cương, nếu anh cảm thấy hứng thủ với cô ta, em có thể giúp anh."

"Được đẩy, đủ nghĩa khi, ha ha ha ha ha, chủ yên tâm, chuyện chú nói, anh nhất định giúp chủ làm được." Trình Cương cười to nói.

Dự án phía Tây thành phố đã chính thức khởi động, nhà họ Tô là nhà cung cấp nguyên vật liệu xây dựng, ngoài việc đảm bảo vật liệu xây dựng được dùng ra, còn phải bảo đảm sự an toàn của vật liệu xây

dựng trêи công trường.

Ba ngày sau, một đảm người vọt vào công trưởng nảo loạn đập phá, gặp người liền đánh, dáng vẻ kiêu căng vô cùng can quấy. Hơn nữa, nhà họ Tô chuyên chở vật liệu xây dựng cũng bị người ta mạnh mẽ chặn đường, tuy đã báo công an tạm thời giải quyết vẫn đề, nhưng những kẻ đó giống như là đang tiến hành đánh du kϊƈɦ, chưa biết chừng giao lộ tới sẽ gặp phải, nhà họ Tô vì thế mà đau đầu nhức óc.

Hôm nay, nhà họ Tô triệu tập một cuộc họp hội đồng nội bộ trong dòng họ gấp, ngay cả bà cụ nhà họ Tô cũng tham gia, bởi vì việc liên quan đến dự án phía Tây thành phố, bà cụ không muốn có chút sai lầm nào.

"Biết đối phương là loại người nào không? Những người này kiếm chuyện, nhất định là vì tiền." Trong hội nghị, bà cụ hỏi Tô Nghênh Hạ, cô là người phụ trách dự án, bây giờ xảy ra vấn đề, trách nhiệm đương nhiên liền rơi xuống đầu Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, nói: "Bà nội, cháu đã mướn người đi thăm dò giúp cháu rồi, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức."

"Còn chưa có điều tra ra à, Tô Nghênh Hạ, không phải là cô không có bản lãnh đi thăm dò đó chứ?" Âm dương quải khí nỏi.

Trong khoảng thời gian này, Tô Diệc Hà đã sởm ngứa mắt Tô Nghênh Hạ, giờ xảy ra rắc rối, đúng là cơ hội để bỏ đá xuống giếng, mở miệng nói: "Tô Nghênh Hạ, bây giờ cô là người phụ trách của dự án, đã mấy ngày nay rồi, cô còn chưa giải quyết được, cả ngày lãng phí thời gian với chị em tốt của cô trong phòng làm việc à?"

Mấy ngày gần đây, Thẩm Linh Dao thường xuyên đi tim Tô Nghênh Hạ, sau khi biết Hàn Tam Thiên là hoàng tử nhỏ Piano, tuy Thẩm Linh Dao từ bỏ cái suy nghĩ muốn Hán Tam Thiên làm chồng, nhưng dù sao cô cũng ngày nhó đêm mong lâu như vậy, một chốc vẫn không bỏ xuống được, chỉ có thể đi tìm Tô Nghênh Hạ kể khổ.

Nghe thấy lời nói của Tô Diệc Hàm, bả cụ cau mày hỏi: "Tô Nghênh Hạ, chuyện này là sao? Thời gian đi làm cháu còn làm chuyện khác hả?"

Tô Nghênh Hạ cực kỳ có trách nhiệm với công tsc của minh, hơn nữa Thẩm Linh Dao cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ làm phiền cô

trong thời gian đi làm, lời nói của Tô Diệc Hàm chính là vu tội nói xấu.

"Bà nội, cháu chỉ tiếp bạn bè vào thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, điều này bà có thể hỏi đồng nghiệp trong công ty." Tô Nghênh Hạ nói,

Tô Diệc Hàm không phục, chuyện này không đả kϊƈɦ được Tô Nghênh

Hạ, chỉ có thể đổi đề tài khác.

"Cô mới lên làm người phụ trách bao lâu, trong nhà đã đổi xe, nhưng ngoài kí kết hợp đồng ra, cô còn làm được cái gì nữa, giờ xảy ra rắc rối lớn như vậy, cô đã suy nghĩ giải quyết như thế nào chưa?" Tô Diệc Hàm nói.

Chuyện Tô Nghênh Hạ đổi xe sớm truyền khắp trong nhà họ Tô, đúng là có rất nhiều người đỏ mắt sau lưng, nghe thấy Tô Diệc nói thế, người nào người nấy đều bắt đầu nói mát.

"Cải xe kia ấy ả, không có rẻ đâu, mấy trăm nghin, có tiền ghê luôn."

"Mới mấy ngày đã đổi xe, xem ra đổi phòng cũng mau thôi."

"Khi nào thì mời chúng tôi đến ăn mừng nhà mới đây.”

Bà cụ nhà họ Tô trầm mặt, từ trước đến giờ bà cảm thấy tuy Tô Nghênh Hạ không có tiền đồ lớn gì mấy, nhưng xem như thành thật, biết Tô Nghênh Hạ đổi xe, bả cũng kinh ngạc, có điều nghĩ tới Tô Nghênh Hạ có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Tô, chút lợi nhỏ ấy coi như chẳng đảng là bao, cho nên bà không có so đo.

Nhưng nếu Tô Nghênh Hạ không giải quyết được chuyện này, vậy thì không bàn nữa.

"Tô Nghênh Hạ, bà mặc kệ cháu vớt bao nhiêu lợi lộc trong công ty, đối xe cũng được, đổi phòng cũng thế, đều được, nhưng tiền đề là cháu phải làm tốt công việc trước mắt, toàn bộ rắc rối, cháu phải nghĩ hết mọi cách để giải quyết." Bà cụ nói.

Tô Nghênh Hạ nghe vậy nóng này, cô không có tham ô một phân tiền của công ty, xe là Hàn Tam Thiên mua, nhưng lời đó nói ra, hiển nhiên sẽ không có ai tin tường cô.

"Bà nội, bà yên tâm đi, cháu sẽ nhanh chóng giải quyết." Tô Nghênh Hạ củi đầu nói.

Lúc này, Tô Hải Siêu đứng lên, đắc ý nói: "Bà nội, cháu sớm đoán được Tô Nghênh Hạ không giải quyết được chuyện này, cho nên cháu đã cho người đi điều tra, việc này là ai gây ra, cháu đã biết được rồi, chẳng qua, nếu Tô Nghênh Hạ là người phụ trách dự án, cháu cũng không tiện ra mặt thay em ấy, để cho em ấy đi nói đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!