“Cho anh cơ hội gọi người đó.” Đôi mắt sáng như đuốc của Hàn Tam Thiên nhìn về phía Lôi Xuyên, anh lạnh lùng nói.

Lôi Xuyên nghiến răng. Gã chưa bao giờ gặp người nào kiêu ngạo như vậy, thế mà còn nói muốn cho gã cơ hội!

Mặc dù Lôi Xuyên phải thừa nhận rằng chàng trai trước mặt này đúng thật là có năng lực. Dù sao tên vệ sĩ này của gã không phải là người bình thường, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ở thành phố Thiên Vân không có người nào là đối

thủ của tên đó.

“Được, ngông cuồng lắm. Hôm nay Lôi Xuyên tôi sẽ cho cậu to mắt chiêm ngưỡng cái gì mới được gọi là cao thủ!”

Một cuộc điện thoại kết thúc, thuộc hạ của Lôi Xuyên tới rất nhanh.

Nhưng từng người một không ai may mắn thoát khỏi “thảm cảnh”, tiếng kêu rêи truyền khắp nhà hàng Quân Duyệt Đình.

Lôi Xuyên lạnh toát cả sống lưng. Con mẹ

nó, rốt cuộc tên này chui từ đâu ra vậy, sao lại có thực lực mạnh đến mức độ này.

“Ông... ông chủ, hay là nhờ anh Dũng

mang hai người nữa tới. Cao thủ bên người anh ấy chắc chắn không ít.” Quản lý nhỏ giọng nhắc nhở Lôi Xuyên. Đây là thể diện của Lôi Xuyên, cũng là thể diện của nhà hàng Quân Duyệt Đình Đình. Tuy rằng ông chỉ là quản lý nhưng cũng không muốn bản thân mất mặt. Với lại thật sự ông không muốn nhìn Hàn Tam Thiên kiêu ngạo như vậy.

Lôi Xuyên trầm giọng nói: “Chỉ còn cách này thôi.”

Nhìn Hàn Tam Thiên, Lôi Xuyên cảm thấy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gã phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, vì thế cả giận nói: “Người anh em, là do cậu tự đi tìm đường chết, đừng có trách tôi đấy.”

Để Lâm Dũng phải ra mặt, chuyện này không đơn giản chỉ là chịu nhận lỗi hay không nữa rồi, Lôi Xuyên đã có ý định muốn giết người!

Lúc này Tô Nghênh Hạ lại không hề lo lắng chút nào, khuôn mặt mê muội nhìn Hàn Tam Thiên. Đây là người đàn ông của cô đó, không ngờ anh ấy lại lợi hại như vậy.

Không bao lâu, Lâm Dũng mang người tới nhà hàng Quân Duyệt Đình. Hai người kia đều là những người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, cao lớn vạm vỡ, nhìn qua thôi là biết không dễ đối phó.

Nhưng khi Lâm Dũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, anh ta giật mình một cái, nháy mắt nghĩ ngay đến việc muốn giẫm chết Lôi Xuyên. Cái tên khốn kiếp này, thế mà lại muốn anh ta đi đối phó Hàn Tam Thiên!

"Tam..."

Câu của Lâm Dũng vừa chuẩn bị thốt ra khỏi miệng, Hàn Tam Thiên đã lên tiếng ngắt lời: “Đây là người anh mang đến đúng không?”

Lâm Dũng thành thật trả lời: “Đúng.”

“Bảo bọn họ đánh tôi đi.” Hàn Tam Thiên

nói.

Lâm Dũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng Hàn Tam Thiên đã mở miệng, anh ta làm gì có lá gan dám từ chối.

Hai người đàn ông vạm vỡ cùng nhau xông ra, đánh một trận kịch liệt với Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi kết cục thua thảm hại.

Lôi Xuyên hoàn toàn chết lặng. Ngay cả người do Lâm Dũng mang tới cũng không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên thì ở thành phố Thiên Vân này có ai là đối thủ của anh nữa chứ?

“Muốn gọi người nữa không?” Hàn Tam Thiên quay đầu hỏi Lôi Xuyên.

Bấy giờ Lôi Xuyên mới phát hiện ra một điều, chàng trai trẻ tuổi này không hề ngông cuồng mà là thật sự có thực lực.

Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, gã nhìn về phía Lâm Dũng, thuộc hạ của anh ta bị đánh thành như thế mà một câu anh ta cũng không nói.

Hàn Tam Thiên thấy Lôi Xuyên sững sờ, anh bèn đi đến trước mặt gã, đá một cước vào giữa ngực Lôi Xuyên.

Ngực Lôi Xuyên ăn một đạp đau điếng, suýt chút nữa tối sầm hai mắt lại, há to miệng ngã xuống mặt đất, rõ ràng là đang

khó thở.

“Cố tình gây sự thế này, anh cảm thấy vừa lòng chưa?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Lôi Xuyên trở nên trắng bệch, gã nói với Lâm Dũng: “Anh Dũng, cứu em với.”

Lâm Dũng đứng im tại chỗ, đến cử động cũng không dám cử động, nghĩ thầm: Mẹ nó, tao cứu một cái bia ngắm làm quái gì, trước mặt Hàn Tam Thiên, tạo cũng chỉ là

một đàn em mà thôi.

Hàn Tam Thiên nhìn về phía quản lý. Quản lý bị ánh mắt tràn đầy sát ý của anh làm cho sợ tới mức ngồi sụp xuống dưới đất: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”

“Thế bây giờ đã có chỗ ngồi chưa?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Có, có chỗ, có chỗ rồi.” Quản lý hoảng sợ

nói.

Nhân viên thu ngân ở bàn lễ tân cũng sợ

tới mức nói không nên lời. Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không định bỏ qua cho cô ta, anh nói: “Xin lỗi vợ tôi.”

“Vâng... Vô cùng xin lỗi.” Nhân viên thu ngân cúi đầu, lắp bắp nói.

Lôi Xuyên vẫn đang nhìn Lâm Dũng. Gã hy vọng anh ta có thể ra mặt nói giúp cho gã. Cho dù không đánh lại thì dựa vào thân phận của Lâm Dũng, kiểu gì cũng kìm nén được dáng vẻ kiêu căng của người này mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!