Về đến nhà, Tường Lam không còn gì luyến tiếc ngồi tê liệt trêи ghế sa lông, Tô Quốc Diệu xem tivi cũng mang khuôn mặt phiền muộn. Trêи bàn trà đặt hai bát cháo hoa chưa ai động và một đĩa dưa chua.

Thấy cảnh tượng này, Tô Nghênh Hạ tức giận, lẽ nào nếu không có Hàn Tam Thiên, ngay cả sinh hoạt thường ngày thôi họ cũng không tự gánh vác được? Chẳng lẽ chỉ biết trông cậy vào Hàn Tam Thiên ở nhà phục vụ cả đời?

"Mẹ, dù mấy năm không xuống bếp nữa thì cũng không đến mức không biết nấu com chứ. Sau này Hàn Tam Thiên mà

không làm cơm nữa, không lẽ mẹ chấp nhận chết đói hay sao?" Tô Nghênh Hạ vừa dọn chén đũa, vừa oán tránh nói.

Tưởng Lam không nói lời nào, Tô Quốc Diệu thở dài nói: "Mẹ con luyến tiếc hai trăm nghìn kia, còn nói sinh hoạt sau này cần phải cắt giảm chi tiêu lại."

Nói đến tiền, Tưởng Lam bật người tỉnh táo trở lại, nói với Hàn Tam Thiên luôn phục tùng mệnh lệnh, giọng ra lệnh: "Từ hôm nay trở đi, sinh hoạt phí sau này chỉ đưa cho cậu năm trăm đồng."

"Năm trăm đồng?" Tô Nghênh Hạ giận

đùng đùng từ trong phòng bếp đi ra. Một nhà bốn miệng, một tháng năm trăm đồng thì mua được cái gì, không lẽ định uống cháo qua ngày?

"Mẹ, mẹ đừng quá đáng thế, năm trăm đồng thì làm sao duy trì sinh hoạt một tháng được." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam thản nhiên nói: "Làm gì mà không đủ, miễn là chi tiêu đúng chỗ thì sao mà khiến con chết đói được? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, nó ở không phải tốn một đồng nào rồi, cũng nên móc tiền để dành của mình ra giúp đỡ gia đình đi chứ."

Tô Nghênh Hạ tức giận đến tái xanh mặt mày, tiền là cô cho vay, bây giờ lại gây khó dễ cho Hàn Tam Thiên, sao mà coi được nữa chứ.

"Được thôi, nếu mẹ muốn như vậy, thì cứ làm thế, sau này anh ấy cũng không nấu cơm nữa." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam tức giận nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: "Tâm trạng của mẹ lúc này không tốt, con đừng gây sự với mẹ, để mẹ yên lòng chút có được hay không? Nó mà không nấu cơm, chẳng lẽ muốn làm con sâu gạo

trong nhà."

Tô Nghênh Hạ định phản bác lại nhưng bị Hàn Tam Thiên kéo một cái.

Thấy Hàn Tam Thiên lắc đầu, Tô Nghênh Hạ càng thấy uất ức thay Hàn Tam Thiên.

"Tam Thiên, anh..."

"Mẹ đang đau lòng, bớt tranh luận lại chút thôi." Hàn Tam Thiên kéo Tô Nghênh Hạ trở về phòng.

Tô Nghênh Hạ ngồi trêи giường, không yên lòng được.

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: "Không đưa tiền cũng không sao, sinh hoạt phí để anh chi."

"Đây không phải vấn đề về tiền, em không

muốn anh ở nhà nấu cơm nữa." Tô Nghênh Hạ nói.

"Thời gian quá eo hẹp, mà cũng không thể thuê đầu bếp được, để qua một thời gian ngắn xem sao." Hoàn cảnh bây giờ không cho phép thuê người giúp việc, nhưng đợi biệt thự Đỉnh Vân sửa chữa xong thì bàn sau khi chuyển vào cũng

được.

"Qua một thời gian ngắn là ổn thỏa được hay sao? Hơn nữa thuê đầu bếp về tốn không biết bao nhiêu tiền, nhà của chúng ta cũng không phải kiểu giàu có gì cho cam." Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói, lắc đầu, tiếp tục nói: "Quên đi, không nghĩ đến mấy chuyện nhức đầu này nữa, ngày

mai anh muốn đi mua thức ăn nhỉ? Đúng lúc em đang được nghỉ ngơi, em đi cùng anh nhé."

"Được chứ." Ba năm qua, Tô Nghênh Hạ chưa từng đi cùng Hàn Tam Thiên đến chợ bán thức ăn, đây là một thể nghiệm

hoàn toàn mới với Hàn Tam Thiên, khiến anh cực kỳ chờ mong.

Ngày thứ hai, chạy bộ sáng sớm theo thường lệ, sau khi ăn bữa sáng, hai người đi đến gần chợ.

Nơi này là nơi Hàn Tam Thiên cực kỳ quen thuộc, tròn ba năm, hầu như mỗi ngày đều đến đây, hầu như chủ quầy hàng nào cũng quen biết với Hàn Tam Thiên, không ít người chào hỏi anh.

Thấy một cảnh như vậy, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không thể hiểu được, ngày hôm qua Hàn Tam Thiên vừa ngầu vừa

đẹp trai bao nhiêu, hôm nay lại có thể nói chuyện cực kỳ hợp cạ với những tiểu thương ở đây, hơn nữa đã tròn ba năm.

Tô Nghênh Hạ đột nhiên phát hiện mình không nhìn thấu được Hàn Tam Thiên, nhưng cô có cảm giác, Hàn Tam Thiên sẽ mang đến cho cô một kinh hỉ không thể nào tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!