Lời Hứa Tình nói làm đám người Tôn Thiệu Long sợ ngu người.

Bọn họ vốn cho rằng Giang Thành chỉ là chàng ở rể, chắc chắn Hứa Tình sẽ không quan tâm.

Nhưng vậy mà Hứa Tình lại trở mặt với các cô vì anh.
“Hứa Tình, sao cậu lại giận, tớ cảm thấy mấy cậu ấy nói rất đúng.

Cậu nhìn gã vô dụng mà cậu tìm đi, so gia thế, so lai lịch cũng có điểm nào hơn tớ đâu?”
Tôn Thiệu Long đứng dậy, nói với cô: “Bữa cơm này, tớ bỏ mười mấy vạn vì cậu cũng được, anh ta làm được ư?”
“Anh ấy không làm được!”
Trên mặt Hứa Tình nở nụ cười lạnh, cô nói: “Nhưng chỉ dựa vào một điểm mà cậu không bằng anh ấy thôi, đó là anh ấy là chồng tớ!”
“Nếu các cậu không muốn bữa cơm này ăn ngon, vậy chúng tôi đi.” Hứa Tình đứng dậy nói.
Giang Thành ở bên nghe cô nói thì cảm động trong lòng.

Anh không nghĩ đến cô vợ kết hôn trên danh nghĩa sẽ nổi giận vì bảo vệ mình.
Đám người Vu Đan thấy Hứa Tình muốn đi bèn vội vàng bước đến ngăn cản cô.

Vu Đan nói: “Tình Tình, cậu nhìn lại cậu đi.

Bọn tớ chỉ nói đùa một tí thôi, sao có thể để chồng cậu dọn dẹp thật.

Nhà hàng sang trọng này, gọi phục vụ là được rồi.”
“Đúng đó, thế này đi, chúng ta ăn thêm chút nữa rồi đi hát karaoke nha.


Tầng trên của nhà hàng này có phòng hát, nghe nói cũng rất xịn đó.” Một cô gái khác vội nói.
Được hai cô gái khuyên nhủ, Hứa Tình quyết định ở lại.

Dù sao cũng là bạn học cũ, còn là người khác mời cơm, nếu cô cứng rắn quá cũng không tiện.
Vu Đan thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hứa Tình ở lại.

Trong lòng cô ta rất khinh thường Hứa Tình, cô đúng là mất não rồi, điều kiện gia đình tốt như vậy, lại đi thích một thằng đàn ông ăn bám và vô dụng.
Ngược lại, Giang Thành không để ý.

Anh uống rượu này rất ngon bèn trực tiếp gọi thêm mấy chai, tiếp tục uống.
Tôn Thiệu Long nhìn Giang Thành uống khỏe như thế, thì cơn giận trong lòng không kiềm nổi.

Cái thằng này biết uống, lại giả vờ không biết, nó đang đùa cợt mình đây mà.
“Phục vụ, thanh toán!”
Tôn Thiệu Long thấy mọi người ăn gần xong rồi bèn hô to.

Sau khi phục vụ đến, Tôn Thiệu Long lấy ra một tấm thẻ, gương mặt anh ta khinh bỉ nhìn thoáng qua Giang Thành còn đang uống.

Trong lòng Tôn Thiệu Long nghĩ, đúng là đồ bỏ đi chưa trải sự đời, sau đó anh ta hào sảng nói: “Quẹt thẻ!”
Phục vụ cầm thẻ, cà một hồi thì thấp giọng nói với Tôn Thiệu Long: “Thưa ngài, tấm thẻ này không đủ tiền.”
Tôn Thiệu Long vốn dĩ đang đắc ý đột nhiên thay đổi vẻ mặt, sao lại không đủ tiền chứ? Để tự nhận là kẻ có tiền trước mặt người khác, anh ta đã đặc biệt cầm theo một tấm thẻ tín dụng có hạn mức ba mươi vạn, thế mà không đủ á?
Tôn Thiệu Long nhíu mày nói: “Sao lại không đủ? Đưa giấy cho tôi xem!”
Nhận tờ giấy từ tay nhân viên phục vụ xong, Tôn Thiệu Long bị dọa tỉnh rượu hơn một nửa.


Bọn họ uống một chai rượu tốn một vạn chín ngàn tám trăm tệ, gần mười lăm bình là ba mươi vạn, cộng cả mấy món ăn khác thì phải tiêu hơn bốn mười vạn.
Khó trách, trước đó phục vụ đã nhắc nhở anh ta rằng thức ăn và rượu ở đây rất đắt.

Anh ta còn nghĩ tiêu xài ở thành phố Lư Dương có thể đắt cỡ nào, nhưng vài năm không về nước, trình độ tiêu xài ở Lư Dương đã rất cao.

Kết quả anh ta nhất định phải giả vờ có tiền, giờ thì lúng túng rồi.
Thật ra, bởi vì Tôn Thiệu Long không có chí tiến thủ nên gia đình chẳng cho bao nhiêu tiền tiêu xài.

Vậy nên bây giờ anh ta chỉ đành dùng tiền trong thẻ, kết quả là cái thẻ bị móc sạch sẽ mà vẫn thiếu hơn mười vạn, việc này phải giải quyết làm sao?
Tôn Thiệu Long tức giận nhất là vốn dĩ chỉ gọi mười chai rượu, còn năm chai sau đều là Giang Thành gọi.

Bây giờ anh ta nhìn Giang Thành vẫn nhâm nhi rượu ngon thì cơn tức trong bụng càng sôi lên.
“Thiếu gia Tôn, có chuyện gì thế?” Vu Đan hiếu kỳ, bước đến gần hỏi.
Tôn Thiệu Long hơi lúng túng liếc Hứa Tình.

Anh ta vốn dĩ muốn cô lau mắt nhìn mình, bây giờ mục đích đã bị đổ sông đổ biển.
“Các cậu có tiền không? Mau trả hộ tớ một ít tiền đi.” Tôn Thiệu Long đỏ mặt tía tai.
Vu Đan sửng sốt nghe, nói: “Thiếu gia Tôn, chẳng phải cậu đã nói cậu mời à? Tớ không mang một đồng tiền nào.”
“Đúng vậy, thiếu gia Tôn, đâu có ai như cậu đâu, nói mời mà còn muốn bọn tớ trả tiền.” Một cô gái khác trách móc.
Muốn các cô đến ăn còn được, nhưng phải tốn tiền xài ở nơi cao cấp này thì không được đâu.
Mặc dù Tôn Thiệu Long xấu hổ nhưng bây giờ không trả tiền cũng không được.


Anh ta quát khẽ: “Nói lời vô dụng làm gì? Không mang tiền mặt thì trong điện thoại cũng không có à?”
Tuy rằng đám người này không dám đắc tội với Tôn Thiệu Long nhưng cũng chẳng muốn tốn tiền, đều nói điện thoại hết pin hoặc là trong thẻ không có tiền.
Ở bên cạnh, phục vụ đang tò mò nhìn Tôn Thiệu Long làm anh ta càng lúng túng hơn nữa.
Tôn Thiệu Long chưa từng gặp cảnh khốn cùng như vậy, thực sự không có biện pháp, đành phải nói với Giang Thành:
“Giang Thành, tôi chỉ thanh toán khoản chi tiêu ban đầu, còn năm chai rượu này là cậu tự gọi và uống, cậu tự trả tiền đi.”
Giang Thành đang uống rượu hăng say, nghe vậy lập tức nói: “Thiếu gia Tôn, không có tiền thì không có tiền đi, anh giả vờ như con nhà giàu làm gì.”
Câu nói của Giang Thành khiến gương mặt anh ta đỏ bừng vì tức.

Anh ta quát: “Thế cậu có tiền không, cậu thanh toán hóa đơn được à?”
“Đúng thế, nói như thể anh có tiền lắm.

Hôm nay nếu không nhờ thiếu gia Tôn thì ngay cả cánh cửa của nhà hàng này, anh cũng chẳng bước chân vào nổi.”
Gương mặt Vu Đan khinh bỉ nói với Giang Thành.
“Đúng là đồ bỏ đi chưa trải sự đời, chưa từng uống rượu ngon như vậy sao.

Nếu anh uống không hết, anh không ngại chứ tôi xấu hổ lắm rồi đấy.”
“Thật không hiểu hoa hậu giảng đường của chúng ta, sao Hứa Tình lại coi trọng người như anh đây, ăn bám vợ không kể, tiêu tiền cũng keo kiệt vắt chày ra nước.”
Những người khác thừa dịp nói đỡ cho Tôn Thiệu Long lại xỏ xiên anh.
Hứa Tình nghe xong bèn nhìn Tôn Thiệu Long bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô nói: “Tôn Thiệu Long, cậu làm cho tôi buồn nôn quá.”
Tuy anh ta xấu hổ vì bị Hứa Tình nhìn như vậy, nhưng bây giờ thanh toán đủ tiền mới là điều quan trọng nhất.

Tôn Thiệu Long không để ý những điều khác.
Hứa Tình vừa chuẩn bị lấy ví tiền của mình ra, Giang Thành đã cầm tay cô, nói:
“Không cần em trả, anh trả được mà.”
Vẻ mặt Hứa Tình đầy ngạc nhiên nhìn Giang Thành, cô biết tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi, sao trả được hóa đơn đắt đỏ chứ.
“Cậu giả vờ giống thật đó? Tôi cũng không tin đồ rác rưởi như cậu trả được tiền của năm chai rượu ngày hôm nay.” Tôn Thiệu Long cười lạnh.

“Ồ, Giang Thành, nếu cậu có thể đưa mười vạn tệ thì tôi sẽ nhai cái bàn này luôn, được không?” Vẻ mặt Vu Đan châm biếm nhìn anh.
Giang Thành nghe vậy cũng không trả lời, anh rút một tấm thẻ màu vàng từ ví tiền, đưa tới tay phục vụ.
Phục vụ nhìn thấy tấm thẻ vàng xong, trên mặt lập tức hiện vẻ khiếp sợ, nói với anh: “Các vị chờ một lát, tuyệt đối đừng nên rời đi.”
Sau khi nhắc nhở bọn họ, nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra ngoài.
Tôn Thiệu Long thấy tình hình này, cũng không khỏi ngơ ngác.

Anh ta nhìn thấy Giang Thành lấy thẻ ra, nhưng tấm thẻ đó không giống thẻ ngân hàng mà?
Khi mọi người đang hoang mang, bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, một đám đàn ông mặc đồ vest ào vào phòng.
Người đàn ông dẫn đầu là giám đốc của khách sạn Khải Quan, tên là Đinh Chính Danh, còn những người đi theo đằng sau đều là cấp bậc quản lý của khách sạn.
Tôn Thiệu Long và đám người Vu Đan chưa từng thấy trường hợp như thế này, bọn họ cứ tưởng rằng khách sạn gọi người đến răn dạy vì mình thiếu tiền.
Tôn Thiệu Long vội vàng tiến lên nói: “Các vị, tôi là công tử của tập đoàn bất động sản Tôn Thị.

Chúng tôi thiếu ít tiền, nhưng đều trách tên kia ạ, bởi vì cậu ta gọi thêm năm chai rượu.”
Vu Đan cũng nói: “Đúng vậy, anh ta là tên nghèo kiết xác, chưa từng uống rượu ngon thế này.

Các ông đòi tiền thì cứ đòi anh ta, không liên quan đến chúng tôi ạ.”
Đinh Chính Danh căn bản không để ý lời nói của đám người Tôn Thiệu Long, ông ấy quay sang hỏi nhân viên phục vụ: “Tấm thẻ vừa này là ai đưa cho cô vậy?”
Phục vụ vội vàng chỉ tay vào Giang Thành, khẳng định: “Là anh ấy ạ.”
Đinh Chính Danh lập tức đi về phía Giang Thành.

Đám người Tôn Thiệu Long nhìn cảnh này thì trong lòng cười trên nỗi đau của người khác, xem ra rắc rối lần này đã đẩy lên người Giang Thành rồi.
“Xin chào ngài Giang, kẻ hèn này giám đốc khách sạn Khải Quan trực thuộc tập đoàn Phương Nguyên, tên tôi là Đinh Chính Danh.

Không biết ngài Giang cầm tấm thẻ vàng chí tôn trong tay ghé chơi, mong ngài Giang thứ tội.”
Nói xong, Đinh Chính Danh cung kính cúi người với Giang Thành.
Nhưng nhân viên cấp bậc quản lý khác đều cung kính khom lưng, đồng loạt hô to: “Xin chào ngài Giang!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!