Cố Minh Tuyết cảm thấy gương mặt đau đớn, cô lắc đầu, tỏ vẻ mình không hiểu chuyện gì.
Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Mai, nhìn về phía Lý Diệu Mai mà trách móc: "Lý Diệu Mai, em điên rồi! Ai bảo em ra tay đánh người lung tung hả?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Diệu Mai nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, cười lạnh nói: "Sao thế, đồ vô dụng như anh có được chị tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Hải Phòng còn chưa đủ sao? Vừa mới tìm được công việc tài xế, bây giờ lại học những người đàn ông khác lăng nhăng à?"
"Em đủ rồi!"
Triệu Hùng tát một cái lên mặt Lý Diệu Mai, chỉ nghe tiếng "Bốp" trong trẻo vang lên.
Lý Diệu Mai che lấy nửa mặt bị đánh đau, nước mắt không thể kiềm được mà chảy xuống, cô chỉ vào Triệu Hùng, cắn răng nghiến lợi nói: "Hay lắm Triệu Hùng! Anh vì con hồ ly tinh này mà đánh tôi.

Uổng công tôi thấy gần đây anh đã thay đổi, giúp đỡ anh khắp nơi, đi về tôi sẽ bảo chị ly hôn với anh."
Triệu Hùng cũng không ngờ đến, trong cơn tức giận mình lại đánh cô em vợ Lý Diệu Mai.
Lý Thanh Tịnh thương yêu nhất là cô em vợ này.

Lý Diệu Mai muốn đi nói với Lý Thanh Tịnh, chắc chắn mình sẽ không có quả ngon để ăn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Diệu Mai vang lên.

Sau khi cô nghe điện thoại thì tức giận đến thở hổn hển, nói với Triệu Hùng: "Lần trước chị tôi từ chối giúp nhà họ Đào, ông cậu đã trở về nói lại, bây giờ mẹ đã đi tìm chị tôi.

Nếu anh còn có lương tâm thì hãy nhanh về nhà xem thế nào đi!"

Triệu Hùng nghe xong cảm thấy sợ hãi, nhưng anh cũng biết mẹ vợ Đào Yên Hoa rất có bản lĩnh.
Lý Thanh Tịnh dám đối chọi với người nhà họ Đào, nhưng lại không dám cãi lại bố mẹ.
Nghĩ như thế, Triệu Hùng nói với Cố Minh Tuyết: "Tuyết, em tự mình ăn đi! Anh phải trở về nhà một chút."
"Ừm! Anh nhanh đi đi." Cố Minh Tuyết biết Triệu Hùng lo lắng, cô rất hiểu chuyện không giữ anh lại.
Sau khi Triệu Hùng rời đi, Lý Diệu Mai đi đến gần Cố Minh Tuyết.

Cố Minh Tuyết lùi về phía sau, hỏi Lý Diệu Mai: "Cô...!Cô muốn làm gì?"
"Đồ hồ ly tinh, tốt nhất cô hãy tránh xa anh rể tôi ra đi.

Nếu không, sau này tôi gặp cô một lần sẽ đánh cô một lần."
Lý Diệu Mai nâng bàn tay lên, lại muốn đánh Cố Minh Tuyết lần nữa, nhưng không nghĩ đến lại bị Cố Minh Tuyết nắm lấy cổ tay trắng.
Vẻ mặt Cố Minh Tuyết lạnh lùng, nói: "Đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt! Nếu cô không phải là em gái của Lý Thanh Tịnh, Cố Minh Tuyết sẽ cho cô biết cảm giác bị đánh là thế nào."
Ở nước ngoài, Cố Minh Tuyết cũng học được chút võ phòng thân.

Lúc nãy, khi Lý Diệu Mai xông tới đánh cô, chỉ vì cô không đề phòng nên mới bị đánh, nếu thật sự đánh nhau, Lý Diệu Mai chưa phải là đối thủ của Cố Minh Tuyết.
Cố Minh Tuyết đẩy Lý Diệu Mai một cái, Lý Diệu Mai lảo đảo mấy bước, mới đứng vững lại.

Lý Diệu Mai chỉ vào Cố Minh Tuyết, nói: "Cô là Cố Minh Tuyết đúng không? Tôi sẽ nhớ rõ cô, đừng tưởng Lý Diệu Mai tôi sợ cô! Nếu để tôi biết cô lại quấn lấy anh rể của tôi nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Nói xong, cô vội vàng quay người rời đi.
Đỗ Mỹ Ngân theo sát sau lưng Lý Diệu Mai, hỏi cô: "Diệu Mai, cậu có đi chỗ cô Lan không?"
"Không đi! Mình phải đến nhà chị mình một chuyến." Nói xong, Lý Diệu Mai ngoắc chiếc taxi, sau khi ngồi vào phía sau xe thì vội vàng rời đi.
Đến khi Triệu Hùng về đến nhà, trong nhà đã vang lên tiếng cãi vã.
Anh nghe Đào Yên Hoa nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, con là con gái của Đào Yên Hoa mẹ.

Bây giờ nhà họ Đào gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi.

Lúc trước, khi con xảy ra chuyện, người nhà họ Đào không ai giúp đỡ con cả.

Bây giờ nhà họ Đào có việc, con cũng sẽ không giúp nhà họ Đào."
"Sao con không hiểu chuyện thế hả? Chẳng lẽ con không nghe bà ngoại con nói, nếu ai xúc tiến hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thành công, thì sẽ dành phần lớn gia sản cho người đó sao? Nếu con có thể thay mặt nhà họ Đào đàm phán thành công, đến lúc đó, chẳng phải phần gia sản kia sẽ thuộc về hai chị em con sao?"
"Mẹ! Con không muốn lấy gia sản của nhà họ Đào, cho nên con sẽ không thay mặt nhà họ Đào đi đàm phán hợp tác với tập đoàn Hùng Quang."
Đào Yên Hoa thấy tính cách con gái quá bướng bỉnh, tính cách này của con bé giống như mình.
Lúc này, Triệu Hùng cất bước đi đến.
Đào Yên Hoa thấy Triệu Hùng thì giận không có chỗ để trút, chỉ vào Triệu Hùng mà nói với nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, mặc dù Triệu Hùng giúp con vay tiền vượt qua khó khăn, nhưng mượn ba tỷ rưỡi đó không cần phải trả sao? Chỉ cần con đàm phán hợp tác thành công với tập đoàn Hùng Quang, mẹ sẽ cho con ba tỷ rưỡi để trả nợ bên ngoài."

"Không cần! Tiền mượn đó chúng con sẽ từ từ trả." Lý Thanh Tịnh bình tĩnh nói một câu.
Đào Yên Hoa thấy con gái khó nói chuyện như thế, tức giận đến nổi giận đùng đùng.
Chồng là Lý Quốc Lâm ở cạnh khuyên nhủ: "Vợ, em hãy nói chuyện dịu dàng với Thanh Tịnh một chút.

Chúng ta đều là người nhà, cãi nhau thành như thế, để người ngoài thấy cũng không tốt."
Lý Quốc Lâm còn chưa nói dứt lời, vừa nói một câu, Đào Yên Hoa đã chuyển họng súng về phía Lý Quốc Lâm, nói với vẻ hung hăng: "Lý Quốc Lâm, nếu không phải nhà họ Lý của ông tuột dốc không phanh, tôi cần phải đi cầu xin con gái mình sao? Còn phải tranh giành gia sản với chị em nhà mẹ đẻ sao? Tôi gả cho kẻ vô dụng như ông thì cũng thôi đi, bây giờ Thanh Tịnh lại gả cho kẻ vô dụng như Triệu Hùng, ông bảo sao tôi có thể cam lòng đây?"
Triệu Hùng không ngờ mình vô tội cũng dính đạn.
Trái lại Triệu Hùng biết lý do vì sao nhà họ Lý lại trở nên nghèo túng.
Lúc ông cụ Lý làm việc ở nhà họ Triệu, nhà họ Lý còn rất giàu có, nhưng mà ba anh em của Lý Quốc Lâm đều không phải người nên thừa kế việc kinh doanh.

Mấy công ty của ông cụ Lý sáng lập ra đều bị ba anh em này làm cho suy bại.
Nên lúc này Đào Yên Hoa mới tức giận, nói Lý Quốc Lâm cũng là kẻ vô dụng.
Lý Thanh Tịnh nói với Đào Yên Hoa: "Mẹ, mẹ đừng mắng ba! Cả ngày mẹ cứ mắng ba là kẻ vô dụng, ông ấy còn có triển vọng gì nữa? Lúc ấy bố cũng lưu lạc ra ngoài tìm cơ hội, là mẹ không thể sống riêng, nếu ở riêng thì thà rằng ly hôn."
Lý Quốc Lâm cảm động nhìn con gái Lý Thanh Tịnh.
Đào Yên Hoa tức giận chỉ vào Lý Thanh Tịnh, nói: "Được rồi! Một mình tôi chịu đựng chống đỡ cái nhà này, bây giờ lại trở thành người xấu! Lý Thanh Tịnh, hôm nay mẹ nói thẳng, bây giờ nếu con không giúp nhà họ Đào đàm phán chuyện hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con! Mấy người đều là người nhà họ Lý, mấy người cứ ở với nhau đi, tôi về nhà họ Đào của tôi."
Lý Thanh Tịnh nghe vậy cảm thấy sợ hãi, không ngờ mẹ mình lại lấy chuyện cắt đứt mối quan hệ mẹ con để đe dọa mình?
Lý Thanh Tịnh cắn môi, cắn đến bờ môi nát cũng không hay.
"Mẹ! Lúc con bị kiện tội tham ô, con cũng cầu xin mẹ, cầu xin nhà họ Đào như thế.

Nhưng mọi người lại uy hiếp con, muốn con ly hôn với Triệu Hùng mới bằng lòng giúp con.


Bây giờ nhà họ Đào có việc, sao con phải giúp nhà họ Đào? Triệu Hùng là ba của Dao Châu, mặc dù anh ấy chưa phải là người chồng tốt, nhưng anh ấy là một người bố tốt.

Cho nên, con mới đồng ý cho Triệu Hùng một cơ hội, để anh ấy sửa sai làm người mới, vì Dao Châu, con sẽ ở cạnh anh ấy."
"Mẹ không muốn nghe những lời này, mẹ chỉ hỏi con có giúp nhà họ Đào hay không? Bà ngoại con đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mong muốn lớn nhất của bà đó chính là khi còn sống được hợp tác với tập đoàn Hùng Quang.

Nếu như tập đoàn Hùng Quang từ bỏ nhà họ Đào chúng ta, bà ngoại con chết cũng không nhắm mắt."
Lúc này, Lý Diệu Mai vọt vào, la lên với mẹ là Đào Yên Hoa: "Mẹ, sao mẹ có thể dùng chuyện cắt đứt quan hệ để ép buộc chị con? Khi chị con khó khăn nhất, mấy người không ai giúp chị cả, đương nhiên chị ấy có lý do không giúp nhà họ Đào.

Hơn nữa, trước kia những người nhà họ Đào đối xử với chúng ta thế nào? Không một ai đặt chúng ta vào mắt, còn chèn ép nhà chúng ta, nói bố là kẻ vô dụng, cũng nói Triệu Hùng là kẻ vô dụng, còn nói cả nhà chúng ta đều là người vô dụng.
"Con nghe ai nói?"
"Con nghe dì Ba và ông cậu nói."
Sau khi Đào Yên Hoa nghe xong, tức giận nói: "Bố con và anh rể còn là đồ vô dụng!"
"Bố con không phải đồ vô dụng!" Lý Thanh Tịnh kêu lên, chỉ vào Đào Yên Hoa mà nói: "Mẹ! Mẹ luôn gọi bố con là kẻ vô dụng, nên bố mới thành dáng vẻ mềm yếu như bây giờ.

Trong lòng con và Diệu Mai, bố không phải là đồ vô dụng, mà là một người bố vĩ đại."
"Đúng, bố không phải là kẻ vô dụng." Lý Diệu Mai nói theo.
Đào Yên Hoa tức giận đến mức cả người run rẩy, nói với vẻ lạnh lùng: "Xem như tôi thấy rõ, cả nhà họ Lý mấy người mới là người một nhà, nhà họ Đào tôi chính là họ khác.

Cả đám mấy người đều là kẻ vô dụng, sau này cứ ở cùng nhau đi! Tôi về nhà họ Đào.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!