Câu hỏi của bà cụ Đào, cũng chính là câu hỏi mà người nhà họ Đào đều nóng lòng muốn biết.
Triệu Hùng châm một điếu thuốc bắt đầu hút, anh nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, cháu chỉ là một người lái xe mà thôi, có lẽ họ nể mặt ông chủ của cháu.”
“Ông chủ của cháu?”
Bà cụ Đào nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: “Ông chủ của cháu là ai?”
Triệu Hùng chưa kịp trả lời, Lý Diệu Linh đã vượt lên trước trả lời: “Bà ngoại, ông chủ của anh rể con là Trần Thiên Trung.”
Lý Thanh Tịnh thầm trách mắng em gái Lý Diệu Linh nhiều chuyện, nhéo đùi em gái một cái.
“Chị! Sao chị lại nhéo em?” Lý Diệu Linh tức giận bĩu môi nói: “Triệu Hùng anh ấy cũng kiếm tiền bằng khả năng của mình, có cái gì mà không thể nói.”
Khi nghe thấy ba chữ “Trần Thiên Trung”, người nhà họ Đào đều hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời.
Mọi người ở thành phố Hải Phòng ai mà không biết nhà giàu số một Trần Thiên Trung chứ? Đừng nói là làm lái xe cho Trần Thiên Trung, xem như được làm việc tại “Tập đoàn Hùng Quang” cũng là một vinh dự lớn.
Người nhà họ Đào chỉ biết là Triệu Hùng tìm được một công việc lái xe, lại không biết là làm lái xe cho Trần Thiên Trung.
Đào Yên Hoa nghe xong, hai mắt lại càng tỏa sáng, nhìn Triệu Hùng giống như của quý, nhếch miệng cười nói: “Ơ! Con rể quý của mẹ, hoá ra con làm lái xe cho ông Trung? Thảo nào con lại có thẻ khách quý VIP của Thanh Hùng.

Ông nội Thanh Tịnh thật sự không có nhìn nhầm con, ông nói con là khối ngọc thô, tương lai không thể lường được.”
Nhìn thấy mẹ Đào Yên Hoa của mình dùng sức chèn ép, Lý Diệu Linh quả thực không nhìn nổi nữa nói: “Mẹ! Mẹ dừng lại được rồi đó.

Trước đây không phải mẹ luôn kêu anh rể là đồ ăn hại sao? Sao bây giờ biết anh rể làm lái xe cho Trần Thiên Trung, mẹ lại gọi là con rể quý rồi?”
“Đương nhiên là con rể quý, con nhìn xem anh rể nhà dì ba của con cũng bị cục trưởng Đạt sa thải rồi.

So với Đỗ Đức Nam, anh rể Triệu Hùng của con quả thực là có khoảng cách lớn!”
Đỗ Đức Nam bị Lương Mậu Thiên sa thải, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt.

Vừa nghe thấy lời nói của Đào Yên Hoa, đứng dậy tức giận nói: “Dì Hai, Đỗ Đức Nam con hình như không có làm dì mất lòng mà?”
“Nam à, con nói gì vậy, dì cũng chỉ là nhìn nhận đúng sai từ bản chất sự việc mà thôi.” Mí mắt của Đào Yên Hoa dựng thẳng lên, không muốn để ý tới phản ứng của Đỗ Đức Nam.


Đỗ Đức Nam tức giận đến mức “hừ!” một tiếng, ném đôi đũa trong tay lên bàn, thở phì phò nói: “Mọi người ăn đi ạ! Cháu có việc đi trước.” Nói xong, giận dỗi đi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi Đỗ Đức Nam bỏ đi, bà cụ Đào vỗ bàn, nói với Đào Yên Hoa: “Yên Hoa, con im miệng cho mẹ! Đức Nam mời mọi người ăn cơm cũng là vì muốn tốt cho nhà họ Đào chúng ta.

Bây giờ con lại làm cho nó tức giận bỏ đi.”
“Mẹ! Bây giờ Triệu Hùng có quan hệ cấp dưới với ông chủ Trung, mẹ còn sợ không thể có được sự hợp tác sao?”
Đào Yên Hoa vừa dứt lời, Triệu Hùng liền nói tiếp: “Thật có lỗi, bà ngoại! Lúc Trần Thiên Trung thuê cháu đã từng nói, cháu chỉ phụ trách lái xe cho ông ta.

Không được phép hỏi tới những chuyện khác.

Cho nên, hãy tha thứ cho cháu vì đã không thể giúp đỡ nhà họ Đào.”
Đào Yên Hoa tức giận không còn gì để nói, chỉ vào Triệu Hùng mắng: “Triệu Hùng, cậu chỉ là một tài xế thì ném cái gì? Cậu có thể giúp đỡ nhà họ Đào, hẳn là phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, đó là còn chưa mở miệng cầu xin cậu đấy.

Trái lại cậu thì hay rồi, tự mình đóng chặt cửa.”
Triệu Hùng vẻ mặt vô tội, nói: “Mẹ vợ, con thực sự không giúp đỡ được gì.

Cho nên, con sợ mọi người hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều.

Vì vậy, con muốn nói trước với mọi người.”
“Được rồi!”
Bà cụ Đào sa sầm mặt quát lên.

Bà ta nói với con trai Đào Yên Quân: “Yên Quân, con ra đóng cửa lại đi.”
Sau khi Đào Yên Quân đứng dậy đóng cửa lại, ông ta trừng mắt nhìn Triệu Hùng, tưởng rằng bà cụ muốn dạy dỗ thằng nhóc này.
Chỉ thấy bà cụ Đào chống gậy hơi đứng dậy, gõ cây gậy trong tay lên trên mặt đất nói: “Trừ Triệu Hùng và Thanh Tịnh ra, tất cả những người còn lại của nhà họ Đào quỳ xuống hết cho tôi.”

Cả bốn người con trai con gái Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quyên, Đào Yên Quân của bà cụ Đào đều sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.
Đào Yên Nguyên không hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ muốn bọn con quỳ xuống làm gì?”
“Trừ Triệu Hùng và Thanh Tịnh ra, không chỉ có các anh chị, bao gồm cả con cái của các anh chị.

Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Người nhà họ Đào không ai dám làm trái chỉ thị của bà cụ, bốn con trai con gái đều thèm nhỏ dãi tài sản nhà họ Đào.

Nếu bà cụ không vui, họ ngay cả một xu cũng không được chia.
Tất cả người nhà họ Đào đều quỳ trên mặt đất!
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy không nói nên lời, cô hỏi bà cụ Đào: “Bà ngoại, đây là có ý gì?”
Bà cụ Đào kích động nói: “Thanh Tịnh! Lúc trước Hồ Dân đã từng nói, nếu cháu là người đại diện cho nhà họ Đào, ông ta mới có thể bàn chuyện hợp tác với chúng ta.

Sự nghiệp mà ông ngoại cháu sáng lập nên không thể bị hủy hoại ở trong tay của bà! Mấy người cậu không chịu thua kém này của cháu, càng không phải là những người có thể giữ được.

Hoàn cảnh kinh tế hiện tại vốn dĩ cũng không khởi sắc, việc làm ăn của nhà họ Đào càng là xuống dốc không phanh, nếu như không có được sự hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, công ty có khả năng sẽ phá sản.”
“Bà ngoại, cháu…”
Lý Thanh Tịnh vừa mới mở miệng đã bị bà cụ Đào ngắt lời.
Bà cụ Đào nói: “Bà biết cháu vẫn còn oán trách chúng ta, lúc trước chuyện công ty của cháu xảy ra sự cố, chúng ta không thể ra tay giúp cháu.

Nhưng lúc ấy mẹ cháu chướng mắt Triệu Hùng, muốn ép hai đứa ly hôn.

Cũng không phải là chúng ta trơ mắt muốn nhìn cháu nhảy vào bên trong đống lửa.


Nếu cháu thực sự đến mức phải ngồi tù.

Bà ngoại có thể nhìn cháu ngồi tù sao?”
“Nếu như mẹ, cậu và dì của cháu quỳ xuống còn chưa đủ.

Vậy thêm bà già này nữa được chứ?”
Bà cụ Đào buông lỏng cây gậy trong tay, hai đầu gối đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
Vốn dĩ Triệu Hùng có thể nâng bà ta lên, nhưng anh không có đưa tay ra đỡ.
Bà cụ Đào này nhìn cũng có vẻ tội nghiệp, mỗi một con trai con gái dưới gối bà ta, người này lại quá đáng hơn người kia.

Nếu không phải bà ta không biết dạy con để xảy ra vấn đề, làm sao có thể làm cho nhà họ Đào suy bại tới nông nỗi như ngày hôm nay.
Lý Thanh Tịnh vừa nhìn thấy bà ngoại tự mình quỳ trên mặt đất, vội vàng đi tới đỡ bà ngoại đứng dậy.

Cô nhắm mắt lại nói: “Bà ngoại, bà như vậy là đang ép con đấy?”
“Thanh Tịnh, bà ngoại cũng không muốn dùng loại cách thức này.

Nhưng bây giờ trừ cháu có thể cho mang đến một tia hy vọng cho nhà họ Đào, nhà họ Đào đã bị ép tới đường cùng.

Bà đã lớn tuổi rồi, không sống được lâu nữa, cũng không thể nhìn nhà họ Đào sụp đổ, ôm hận xuống chín suối? Thanh Tịnh, xem như bà ngoại cầu xin cháu?”
Lý Thanh Tịnh khẽ gật đầu, nói: “Cháu đồng ý với bà ngoại, cháu sẽ thử đi tìm Hồ Dân xem thế nào.”
Thấy Lý Thanh Tịnh đồng ý với mình, bà cụ Đào vui mừng.

Ra lệnh cho con trai con gái của nhà họ Đào: “Anh chị còn không mau cảm ơn Thanh Tịnh!”
“Cảm ơn Thanh Tịnh!”
Đám người trăm miệng một lời kêu lên, vẻ mặt của mỗi một người đều hiện lên vẻ khó xử.
Bà cụ Đào để Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng ngồi ở bên cạnh mình, bởi vì Lý Thanh Tịnh đã đồng ý cùng đi tới tập đoàn Hùng Quang bàn chuyện hợp tác, tâm trạng bà ta rất tốt nói: “Triệu Hùng! Ba tỷ rưỡi mà cháu mượn kia là ông Trung cho cháu mượn sao?”
“Vâng, bà ngoại!”
“Vậy thì chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, cháu đến chỗ bà lấy ba tỷ rưỡi trước, đem đi trả cho ông Trung.


Tiền này xem như bà cho Thanh Tịnh.”
Lý Thanh Tịnh không muốn thiếu nợ ân tình nhà họ Đào, từ chối thẳng: “Bà ngoại, chúng cháu không cần tiền của bà.

Chuyện tiền bạc bà cũng không cần quan tâm, chúng cháu sẽ tự mình cố gắng trả hết.”
“Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy? Tính tình thực sự là giống y như mẹ cháu.

Thôi được rồi! Nếu như cháu không muốn ba tỷ rưỡi này, đợi cháu bàn xong chuyện hợp tác với tập đoàn Hùng Quang.

Đến lúc đó, bà chia tài sản cho mẹ cháu nhiều hơn là được.”
Đào Yên Hoa nghe vậy, lập tức vui mừng nhướng đuôi chân mày.

Hôm nay con gái và con rể thật sự là tăng thêm thể diện cho bà ta!
Đào Yên Hoa ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ! Thanh Tịnh, con phải cố gắng bàn được chuyện hợp tác cho nhà họ Đào đấy?”
Ba anh em còn lại của nhà họ Đào đều tức giận không thôi.

Nhưng đây là quy tắc do bà cụ đặt ra, nếu ai có thể thúc đẩy hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, người đó sẽ được chia tài sản nhiều hơn.

Cho nên, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.

Đáng giận hơn là Triệu Hùng, cái đồ bỏ đi này, thân phận đột nhiên có thay đổi lớn.
Thân phận lái xe mặc dù không được người khác chào đón, nhưng nếu như là lái xe cho nhà giàu nhất thành phố Hải Phòng, điều này lại khác!
Bà cụ Đào dặn dò mọi người: “Mọi người ăn cơm đi! Hôm nay tất cả mọi người đúng là được dính chút vinh dự của Triệu Hùng, rượu và đồ ăn trên bàn này có giá sáu trăm tám mươi triệu đấy.

Nhà chúng ta cũng không phải là không đủ tiền tiêu dùng, nhưng bình thường ai nỡ tiêu số tiền này chứ.”
Người nhà họ Đào giống như những kẻ háu ăn khi nhìn thấy một bàn đồ ăn, làm sao còn có thể nhịn được, biến đau thương căm giận thành thèm ăn, ăn đến nỗi gió cuốn mây tan.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, địa vị của Triệu Hùng ở nhà họ Đào rõ ràng đã được cải thiện, ngay cả mẹ vợ Đào Yên Hoa thấy con rể Triệu Hùng vô dụng cũng thuận mắt hơn nhiều..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!