Sau khi bữa tiệc nhà họ Đào kết thúc, Triệu Hùng lái xe chở vợ Lý Thanh Tịnh đến chỗ Lâm Thảo đón con gái.
Lý Thanh Tịnh nói với Lâm Thảo: “Cô giáo My, thật sự là làm phiền cô quá!”
“Đừng khách sáo! Tôi rất thích Dao Châu đấy.

Đúng rồi, lần trước tôi có nói với ngài Hùng, đài truyền hình thành phố muốn tổ chức giải thi đấu nhảy ngôi sao nhí, tôi đã đăng ký cho Dao Châu.

Tranh thủ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới buổi tuyển chọn, anh chị đăng ký cho bé tham gia một lớp học nhảy để luyện tập nhé.”
“Được, tôi lập tức đăng ký lớp học nhảy cho con bé.” Lý Thanh Tịnh nở nụ cười duyên nói với Lâm Thảo: “Cô giáo My, thật sự là cảm ơn cô!”
“Chị Tịnh, chị đừng nói những lời khách sáo với tôi.

Nếu như nói cảm ơn, thực ra là Lâm Thảo tôi nợ anh chị.”
“Cô nợ chúng tôi?” Lý Thanh Tịnh nghe vậy cảm thấy không hiểu ra sao cả.

Khi cô đang định hỏi Lâm Thảo lý do.
Triệu Hùng lập tức khẽ ho, nói với Lý Thanh Tịnh: “Vợ à, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau trở về thôi.

Nếu không lát nữa cô Thảo sẽ mắc mưa đấy!”
“Ầm ầm!” Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời.
Trước đó, bầu trời u ám như muốn mưa.

Đến mùa mưa, cơn mưa này nói mưa là mưa.
Lý Thanh Tịnh kêu Lâm Thảo nhanh chóng trở về nhà, sau đó vội vàng đưa đứa nhỏ lên xe.
Ngay khi Lâm Thảo vừa về đến nhà, trong nháy mắt mưa to trút xuống.
Lý Thanh Tịnh hỏi con gái Dao Châu đã ăn gì hay chưa, Dao Châu nói đã ăn ở nhà Lâm Thảo rồi.
Trên đường trở về, Lý Thanh Tịnh giải thích với Triệu Hùng, để anh tìm một giáo viên dạy kèm, hoặc là đăng ký một lớp học nhảy cấp tốc cho con gái.
Khó khăn lắm con gái mới có cơ hội xuất hiện trên tivi, đương nhiên phải quý trọng cơ hội này.
Lúc về đến nhà, một bóng người lóe lên, trong nháy mắt biến mất khỏi hành lang.


Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Triệu Hùng kêu lên: “Ai đó?” bóng đen kia nhanh chóng biến mất khỏi hành lang, không thấy tung tích đâu nữa.
Nhìn thấy Triệu Hùng muốn đuổi theo, Lý Thanh Tịnh gọi anh quay lại: “Triệu Hùng, đừng đuổi theo! Mau về nhà xem có mất thứ gì hay không?”
Một nhà ba người vội vàng đi lên lầu, quả nhiên nhìn thấy khóa cửa bị cạy ra.

Đồ dùng trong nhà cũng có dấu vết bị lục lọi.

Điều làm cho Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh cảm thấy kỳ lạ chính là trong nhà có mấy chục triệu tiền mặt lại không bị mất, nhẫn cưới kim cương của Lý Thanh Tịnh cũng không có bị mất.
Đây là những thứ có giá trị nhất! Không biết rốt cuộc tên trộm này vào nhà có ý đồ gì?
Lý Thanh Tịnh cảm thấy hơi sợ, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tại sao lại có trộm vào nhà chúng ta? Như vậy quá không an toàn.”
Dao Châu cũng rất sợ hãi, lộ ra vẻ mặt sợ sệt.
Triệu Hùng an ủi: “Không sao, ngày mai anh tìm người tới lắp máy giám sát.

Chỉ cần tên trộm kia lại dám đến lần nữa, nhất định sẽ bắt được rồi đưa ra pháp luật.”
“Được! Vậy ngày mai anh nhất định phải nhớ làm việc này.”
Triệu Hùng lấy một cây dùi cui điện mà mình giấu ra nói: “Thanh Tịnh yên tâm! Có anh che chở mẹ con em, hai mẹ con sẽ an toàn trăm phần trăm.”
Lý Thanh Tịnh khẽ gật đầu, rửa chân cho con gái Dao Châu, thậm chí còn không thèm tắm rửa, bế con gái lên giường ngủ thiếp đi.
Triệu Hùng nằm ngửa ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được.

Trong lòng của anh đều nghĩ về chuyện trong nhà có trộm.
Thường nói: Trộm không bỏ đi khi không lấy được gì, thông thường trộm lẻn vào trong nhà đều sẽ trộm tiền bạc.

Trong ngăn kéo có tiền, còn có nhẫn kết hôn bằng kim cương của Lý Thanh Tịnh bày ra rõ ràng như vậy.

Tại sao tên trộm lại không ăn trộm những thứ này? Tên trộm này có tật giật mình sao? Hay là còn có mục đích khác?
Triệu Hùng không có manh mối, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sau khi đưa con gái đến nhà trẻ.


Triệu Hùng tìm một công ty cài đặt máy giám sát, sắp đặt máy giám sát ở tất cả mọi nơi trong nhà.

Không chỉ như thế, ngay cả lối vào của hành lang cũng có thể được quay lại.
Làm xong những việc này, anh chợt nhớ tới phải tìm một giáo viên dạy nhảy cho con gái Dao Châu.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh chuẩn bị đến trường đại học sư phạm Hải Phòng thử vận may.
Trường đại học sư phạm thành phố Hải Phòng có khoa nhảy và khoa âm nhạc.

Trường này là trường nổi tiếng nhất ở ba tỉnh Đông Bắc.

Mỗi một sinh viên tốt nghiệp, tỷ lệ ký kết hợp đồng đều hơn chín mươi phần trăm.
Trường đại học sư phạm Hải Phòng đa số là sinh viên nữ, sau khi anh lái chiếc xe Phaeton đã được sửa tới trường đại học, cầm một xấp tờ rơi dày vừa được in ra trong tay.

Trên đó viết: “Thông báo tuyển dụng giáo viên mầm non, ba triệu rưỡi một buổi học!”
Triệu Hùng cũng biết một chút về giá cả thị trường của chuyên ngành năng khiếu.

Ví dụ, đi học một lớp đào tạo ở bên ngoài trường học thường là ba trăm đến năm trăm nghìn một tiết dạy.

Tư nhân thì đắt hơn một chút, có thể mất bảy trăm nghìn đến hai triệu một tiết học.

Cho nên, Triệu Hùng ra giá ba triệu rưỡi một buổi học chính là vì vì muốn tuyển một giáo viên dạy nhảy giỏi cho con gái, chuẩn bị cho hoạt động “Ngôi sao nhí” của đài truyền hình thành phố.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại ở bên cạnh xe của Triệu Hùng.
Triệu Hùng liếc nhìn, nhìn thấy cả người đối phương mặc hàng hiệu, giống như là con nhà giàu nên cũng không quá để ý.
Bây giờ con nhà giàu đều thích bao nuôi sinh viên nữ.


Cho nên, trong trường học thường xuyên có xe sang trọng qua lại là chuyện rất bình thường.
Đến giờ ăn trưa, học sinh lần lượt đi tới căng tin.
Triệu Hùng cầm một xấp tờ rơi dày trong tay đi tới phía trước, nhìn thấy một số sinh viên nữ có dáng người nhu mì xinh đẹp, anh đi tới từng người phát tờ rơi.
Rất nhiều sinh viên nữ trong khoa nhảy đều bị hấp dẫn bởi nội dung trên tờ rơi của Triệu Hùng.

Ba triệu rưỡi cho một buổi dạy kèm, dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ.

Mỗi ngày dạy một tiếng rưỡi, thời gian học là một tuần, như vậy có khoản thu nhập là hai mươi tư triệu.
Bây giờ sinh viên đại học, đặc biệt là những sinh viên học nghệ thuật đều rất tốn tiền.

Gia đình giàu có sẽ bồi dưỡng con cái bằng nhiều cách khác nhau.

Gia đình có điều kiện kinh tế trung bình thường chọn cách tự lực cánh sinh.

Một số người là người nổi tiếng trên mạng, còn có người ra ngoài làm giáo viên bán thời gian tại các phòng tập thể dục cũng như là dạy kèm.
Mỗi lần có sinh viên hỏi Triệu Hùng, Triệu Hùng bèn hỏi họ đã từng tham gia cuộc thi nào chưa, đạt được những bằng nào.

Mặc dù rất nhiều sinh viên nữ khoa nhảy đã có bằng, nhưng thứ hạng của họ lại không tốt cho lắm.
Vì muốn cho con gái mình sự đào tạo tốt nhất, Triệu Hùng hy vọng có thể tuyển dụng được giáo viên dạy kèm là những sinh viên nữ có thành tích nổi bật xếp thứ nhất trong các cuộc thi nhảy khác nhau.
Có sinh viên nữ thở dài nói: “Ôi! Điều kiện của anh quá khắc nghiệt.

Có lẽ trong tất cả sinh viên chúng em chỉ có Phan Ngọc Anh mới có thể đáp ứng yêu cầu của anh.”
“Phan Ngọc Anh?” Hai mắt Triệu Hùng tỏa sáng.
“Vâng! Bạn ấy là hoa khôi của khoa nhảy và khoa âm nhạc.

Nhưng mà, một buổi học anh chỉ trả có ba triệu rưỡi, vẫn còn hơi ít.”
“Vậy phải trả bao nhiêu?”
“Một buổi học ít nhất phải bảy triệu!”
Triệu Hùng giật mình, không ngờ lại đắt như vậy.

Nhưng mà vừa nghĩ tới có thể tìm được giáo viên xuất sắc cho con gái, tiêu nhiều tiền cũng đáng.

Sinh viên nữ nói chuyện với Triệu Hùng giải thích với anh: “Vốn dĩ Phan Ngọc Anh không nhận dạy kèm.

Chẳng qua, gần đây em trai cô ấy bị kiện là tham ô, trong nhà cần tiền gấp.

Cho nên, gần đây Phan Ngọc Anh đang liều mạng kiếm tiền.”
“Bạn học, vậy em có thể giới thiệu bạn học Phan Ngọc Anh cho anh được không?”
“Bạn ấy đang ở chỗ kia!” Sinh viên nữ chỉ về phía chiếc xe Mercedes màu đen.
Triệu Hùng quay đầu nhìn lại, đó chính là chiếc xe của con nhà giàu đậu ở bên cạnh xe của mình, hình như Phan Ngọc Anh đang cãi nhau với người con trai.

Anh nói cảm ơn với sinh viên nữ, chậm rãi đi về phía Phan Ngọc Anh và con nhà giàu kia.
Con nhà giàu họ Phạm, tên Phạm Hồng Duy.

Tài sản trong nhà hơn ba trăm năm mươi tỷ, là con nhà giàu hơi nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng.
Phạm Hồng Duy thích nhất là bao nuôi mấy em hoa khôi của trường, anh ta theo đuổi Phan Ngọc Anh gần nửa năm rồi, nhưng mà vẫn chưa lừa được tới tay.

Đám con nhà giàu đều chế giễu anh ta, nếu như vẫn không thể theo đuổi được Phan Ngọc Anh thì anh ta chỉ có thể ăn cứt.
Phạm Hồng Duy nói với Phan Ngọc Anh: “Ngọc Anh em đừng phát sóng trực tiếp dạy kèm nữa được không? Một sinh viên nữ xinh đẹp như em, em nhìn xem những người ở trên mạng kia, mỗi ngày đều nói em như thế nào? Còn nữa, em đến phòng tập thể dục để làm giáo viên dạy kèm, những người đàn ông bình thường không bao giờ tham gia tiết học kia đều tham gia vào tiết học của em, chẳng lẽ em còn chưa có tỉnh táo sao?”
Phan Ngọc Anh quát Phạm Hồng Duy: “Anh Phạm, Phan Ngọc Anh tôi là gì của anh sao? Chúng ta không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, anh làm ơn đừng quan tâm tới chuyện của tôi nữa!”
Phạm Hồng Duy lập tức nắm tay Phan Ngọc Anh nói: “Ngọc Anh, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh, em muốn bao nhiêu tiền anh đều có thể đưa cho em.

Như vậy mỗi ngày cũng không cần phải vất vả chạy ra ngoài kiếm tiền, anh nuôi em!”
Phan Ngọc Anh rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Phạm Hồng Duy nói: “Anh Phạm, Phan Ngọc Anh tôi thích đúng là thích tiền, nhưng mà Phan Ngọc Anh tôi làm việc đều có nguyên tắc.

Anh làm cho Đoàn Thu Hoài của khoa nhảy chúng tôi bụng bự, sau đó ném người ta đi.

Chuyện này tất cả mọi người trong trường đại học sư phạm Hải Phòng đều biết.

Tôi không thích người đàn ông cặn bã, hơn nữa tôi cũng đã nhiều lần từ chối anh rồi.

Nếu anh lại quấn lấy tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!