Bởi vì phẫn nộ và xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Mạc đỏ bừng.

cô ta trừng mắt nhìn Trình Kiêu, sau đó điên loạn gào thét:
"Sao anh dám nói với tôi như vậy! Anh ăn của nhà tôi, uống của nhà tôi, anh được đi học cũng nhờ nhà tôi cung phụng.

Năm nay anh đã hai mươi rồi nhưng đã kiếm ra được một đồng một cắc nào chưa!”
Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Cô nói không sai, cho nên tôi nợ nhà cô, nhưng tôi chỉ là nợ dì Lan chứ không có bất kỳ quan hệ gì với Tôn Mạc cô cả!”
"Nếu không vì tôi đã hứa với dì Lan sẽ bảo vệ cô an toàn thì đừng hòng tôi làm mấy chuyện nhàm chán đó với các người."
Tôn Mạc giận điên lên được.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày tên Trình Kiêu như một con chó bò dưới chân lại khiến cô ta cảm nhận được sự nhục nhã như vậy, còn dám khinh thường cô ta.
Tựa như bản thân gặp một tên ăn mày, khi mình đang muốn bố thí cho kẻ đó thì chợt phát hiện người ta còn giàu có hơn bản thân gấp nghìn lần.
Loại cảm giác chênh lệch này không có mấy người chịu được.
Tôn Mạc không thể, cho nên cô ta không cam lòng.
“Trình Kiêu, tôi biết anh có chỗ dựa, chẳng qua là anh ỷ vào bản thân quen Lôi Chấn Vũ thôi chứ gì? Bây giờ anh đang sở hữu một viên đá quý cực phẩm trị giá hàng trăm tỷ nên mới không coi chúng tôi ra gì đúng chứ?”

“Anh đừng quên, nếu như không có nhà chúng tôi thì bây giờ anh vẫn đang lang thang vất vưởng ở cô nhi viện đấy!”
Trình Kiêu siết chặt viên Huyết Phỉ Thúy, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái: “Cô cảm thấy chỗ dựa của tôi chính là Lôi Chấn Vũ? Cô sai rồi, chỗ dựa của tôi không phải ai hoặc vật gì, tôi có được mọi thứ đều do bản thân tôi có năng lực.”
Nói xong, Trình Kiêu siết tay, Huyết Phỉ Thúy giá trị mấy trăm tỷ vô cùng cứng rắn lập tức hóa thành bột phấn màu đỏ, từ từ chảy khỏi lòng bàn tay Trình Kiêu.
Tôn Mạc vừa khiếp sợ vừa đau lòng che miệng lại, cô ta gào lên: “Trình Kiêu, anh điên rồi! Đó là Huyết Phỉ Thúy!”
Mọi người đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
"Tên đó điên rồi sao? Cậu ta lại phá hủy viên Huyết Phỉ Thúy giá trị liên thành kìa!”
“Thằng điên, tôi mà là ba cậu ta thì cậu ta gãy chân là cái chắc! Phá của, phá của quá, còn điên hơn tôi năm xưa nữa!”
"Nhưng sao tôi cảm thấy cậu ta làm vậy...!khí phách thế nhỉ!”
Vương Hiểu Hi giật mình: “Mạc nói cái gì mà anh ta đập nát viên Huyết Phỉ Thúy trị giá mấy trăm tỷ thế!”
Trong mắt Y Linh nổi lên dị sắc.

Ngay từ đầu cô đã để ý Trình Kiêu rồi, giờ lại chính mắt nhìn thấy cảnh Trình Kiêu hủy diệt bảo thạch trị giá mấy trăm tỷ.
Phóng mắt khắp thế giới có bao nhiêu người có thể quyết đoán đến vậy?
“Trình Kiêu, anh là kiểu người gì vậy?”
Nếu có người nói Trình Kiêu chỉ là một kẻ ăn hại, Y Linh là người đầu tiên không tin.
Lý Ngôn cũng vô cùng khiếp sợ: “Mẹ nó thằng đó điên rồi? Nó chịu kích thích gì mà lại bóp nát Huyết Phỉ Thúy thế kia? Viên đá đó trị giá mấy trăm tỷ đấy!”

Lưu Tào Khang nhìn Trình Kiêu cách đó không xa, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người khác chỉ biết Huyết Phỉ Thúy đã hỏng, nhưng anh ta biết Huyết Phỉ Thúy cứng rắn cỡ nào, Trình Kiêu chỉ dùng một tay mà có thể bóp nó thành bột mịn...
"Sao lại như vậy được? Sao anh ta lại có sức mạnh kinh khủng đến mức đó?”
Tận mắt chứng kiến Huyết Phỉ Thúy bị hủy, Tôn Mạc lại có thể khôi phục được vẻ lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt cô ta khi nhìn Trình Kiêu thì chứa đầy nỗi căm ghét và hận thù.
“Trình Kiêu, tôi quá thất vọng về anh!”
Nói xong, Tôn Mạc trở về bên cạnh đám người Lưu Tào Khang.
Lưu Tào Khang nhẹ nhàng hỏi cô ta: “Không sao chứ?”
Tôn Mạc lắc đầu, trong mắt mang theo một chút mệt mỏi: “Em ổn.”
Lý Ngôn bỗng bật cười: “Tên đó...!đúng là khiến tôi phải nhìn anh ta với cặp mắt khác! Có dũng khí vứt bỏ Huyết Phỉ Thúy, nhưng giờ thì anh ta lại trắng tay rồi.”
Nói xong, Lý Ngôn nhìn về phía Triệu Cương, nở nụ cười xấu xa: “Cương Tử, còn có tiết mục gì không? Lôi dở hơi đi rồi, chúng ta cũng không có gì phải sợ nữa nhỉ?”
Triệu Cương biết Lý Ngôn muốn đòi lại mối thù phải dập đầu xin tha thứ, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ tầng bốn là chỗ tập thể dục, trong đó có một cái hồ bơi, hay là chúng ta đi bơi đi! Sở thích của tôi là nhìn Hiểu Hi mặc đồ bơi đấy!”
Nghe Triệu Cương nói như vậy, Lý Ngôn lập tức nhìn về phía Y Linh.
"Tôi cũng rất mong chờ Y Linh mặc đồ bơi." Ánh mắt của anh ta vô cùng nóng bỏng.
Lưu Tào Khang cũng nhìn sang Tôn Mạc, tuy đã cố đè nén nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ngọn lửa nở rộ ở trong mắt anh ta.


Có lẽ không một người đàn ông nào có thể từ chối sức hấp dẫn từ những cô nàng nóng bỏng khoe thân với đồ bơi đâu nhỉ? Nhất là khi Tôn Mạc và Y Linh đều là mỹ nữ cấp nữ thần.
"Hiểu Hi, tiếp theo em định đi đâu chơi?" Triệu Cương làm bộ trưng cầu ý kiến của Vương Hiểu Hi.
Vương Hiểu Hi giận dỗi: “Dựa theo kế hoạch ban đầu thì sau khi mua quần áo xong em sẽ đến thành phố ẩm thực thưởng thức món ngon, nhưng mấy anh vừa gây chuyện như vậy, em chẳng còn tâm trạng nào mà ăn với uống nữa.”
"Giờ em chỉ muốn tắm rửa, sau đó về nhà ngủ một giấc thôi, tối nay sẽ đi Karaoke high một tí!"
Triệu Cương cười cười: “Trên tầng bốn có một cái hồ bơi đấy, chúng ta lên đó chơi một chút, có lẽ tâm trạng của em sẽ tốt hơn đấy.”
"Hồ bơi?" Mắt Vương Hiểu Hi rực sáng, cô ta lập tức lia ánh mắt xấu xa nhìn về phía Y Linh và Tôn Mạc bên cạnh mình.
“Cương tử, ý này hay đấy, nếu Vi Vi nhà em với Tiểu Linh Linh mặc đồ bơi thì các anh lại chảy máu mũi ròng ròng ấy chứ!"
Y Linh và Tôn Mạc đỏ mặt, hai người thường xuyên bơi lội thật nhưng có bao giờ có ý nghĩ như vậy đâu.

Tự dưng Vương Hiểu Hi nhắc đến khiến cả hai vô cùng ngượng ngùng.
"Mọi người đi đi, tôi không đi đâu." Y Linh nói nhỏ.
“Sao lại thế được? Đi đi, hai cậu đừng hòng trốn nhé!” Nói xong, Vương Hiểu Hi một tay kéo Y Linh, một tay kéo Tôn Mạc rồi chạy tít về phía thang máy.
Ba người Lý Ngôn cũng đi theo.

Triệu Cương bật cười xấu xa với Trình Kiêu: “Trình Kiêu, mày có muốn đi cùng không?”
Trình Kiêu biết bọn họ không có ý tốt, nhưng anh không quan tâm.


Không cần biết đối phương có bao nhiêu âm mưu, trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều không đáng nhắc đến.
Trình Kiêu không để ý tới Triệu Cương, anh đi thẳng vào thang máy cùng đến hồ bơi với bọn họ.
Y Linh mặc một bộ đồ bơi màu tím, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mọi thứ đều vừa vặn, vô cùng hoàn mỹ.
Tôn Mạc mặc một bộ đồ bơi màu đỏ, cô ta thấp hơn Y Linh một chút nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn, như một quả đào mật căng mọng.
Dáng người Vương Hiểu Hi nhỏ nhắn xinh xắn, mặc đồ bơi màu lam liền toát lên vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn giống như một quả anh đào nhỏ.

Tuy không chói mắt như Y Linh và Tôn Mạc nhưng vẫn được tính là người đẹp.
Ba người đẹp xuất hiện khiến bao người trong hồ bơi phải đổ dồn ánh mắt về đó.
Có mấy thanh niên còn huýt sáo với bọn họ.
Hồ bơi được thiết kế theo tiêu chuẩn dành cho đại hội thể thao, có đường đua, trên đường đua ngoài cùng bên trái, có một người đàn ông trung niên đầu trọc đang nhàn nhã dựa vào hàng rào bảo vệ ở sát hồ bơi.
Nghe được tiếng hét từ bên này, người đàn ông đầu trọc nhìn ba cô gái Tôn Mạc rồi mỉm cười, trong ánh mắt cũng lấp loáng nét bất ngờ và tán thưởng.
Nhưng đó chỉ là một sự đánh giá đơn thuần.
Lý Ngôn, Triệu Cương, còn có Lưu Tào Khang, ba người nhìn ba cô gái vừa thay đồ bơi mà sững sờ.
Lưu Tào Khang còn đỡ, anh ta lấy lại tinh thần rất nhanh, nhưng bao nhiêu lửa đã bị dồn hết xuống dưới đáy lòng rồi.
Ánh mắt Triệu Cương và Lý Ngôn nhìn Y Linh thì phải nói là như sói thấy thịt.
Lưu Tào Khang ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người.
Triệu Cương lập tức bừng tỉnh, nhớ tới mục đích khi bọn họ đến bể bơi liền nhìn về phía Trình Kiêu đang ở khu nghỉ ngơi: “Trình Kiêu, nếu đã tới thì xuống cùng đi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!