Edit: Sa

Bắt đầu tuần mới, Cố Chi Thu về trường, đáng tiếc cả hai đều có tiết học nên không gặp nhau ngay được, Kiều Lâm Lâm bồn chồn chịu đựng hai tiết buổi sáng, chuông tan học vừa vang lên, cô quẳng cặp sách cho bạn cùng phòng: “Đứa nào về phòng thì đem về giùm tao nha, tao đi đây chút.”

Đáng tiếc cô vừa sải chân định đi thì đã bị Trình Viên Viên túm về: “Tiểu Kiều, mày vội vã đi đâu vậy, không cùng về phòng à?”

Trình Viên Viên biết rõ còn cố hỏi, Kiều Lâm Lâm là người chẳng bao giờ giấu được tâm tư, cái gì cũng hiện hết lên mặt. Hơn nữa cô cũng chẳng khá hơn Tạ Văn Lệ là bao, suốt ngày hoặc là ru rú trong phòng hoặc là bám dính lấy bạn cùng phòng, bây giờ họ không có kế hoạch gì, cô phấn khởi chạy đi một mình thì chẳng có việc gì ngoài tìm đại thần của họ cả.

Nói đến chuyện này, họ lại nhớ tới học kỳ đầu tiên. Lúc mới theo đuổi nam thần, có thể nói bạn Kiều Lâm Lâm rất siêng năng đi đây đi đó, lúc nào cũng tìm cách vô tình gặp nam thần, khi đó họ còn thắc mắc không biết cô lấy sức lực và kiên trì ở đâu ra. Khi bạn Kiều Lâm Lâm thành công tóm được nam thần, có vài người nói cô ăn may, thậm chí còn có người nói cô đeo bám kinh khủng quá làm mất mặt con gái, nhưng ba người họ đều cảm thấy bạn mình rất cố gắng, thành công của cô không phải là ăn may mà là có công mài sắt có ngày nên kim, nam thần đã động lòng trước sự cố gắng không mệt mỏi của cô. Có điều đứa bạn của họ không giữ được ưu điểm này.

Thủa mới chớm hẹn hò, có lẽ là vì còn mới mẻ nên cô chưa để lộ bản tính lười nhác, vẫn chủ động chạy đi tìm nam thần, thậm chí còn kiên nhẫn chờ trước phòng thí nghiệm, chân thành đến độ giáo sư cũng cảm động, cho phép cô vào phòng thí nghiệm để hẹn hò. Song, ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau một thời gian chinh phục được nam thần, bạn Kiều Lâm Lâm bắt đầu bộc lộ bản chất, số lần đưa cơm tình yêu cho nam thần càng ngày càng ít, thời gian không gặp mặt càng ngày càng dài, mà bắt đầu học kỳ này, cô chưa một lần đến ký túc xá nam hoặc lớp của nam thần.

Trình Viên Viên thấy con bạn mình là loại con gái cặn bã không biết quý trọng thứ mình có trong truyền thuyết, cũng không phải là chưa từng phê phán nhưng đáng tiếc cũng như mọi trai đểu gái tồi khác, bạn Kiều Lâm Lâm luôn có những lý lẽ biện minh cho mình, họ chẳng những không nói lại cô mà còn bị cô tẩy não.

Nghĩ cũng đúng, bé Tiểu Kiều nhà họ rất đẹp, tuy học hành không quá xuất sắc nhưng tính cách rất hợp ý các nam sinh, ngay từ thời học quân sự hồi năm nhất đã có hàng dài nam sinh khoa khác theo đuổi, thậm chí mấy anh năm hai, năm ba cũng chạy theo tán tỉnh, vì vậy bảo mỹ nữ được yêu thích nhất như nó suốt ngày chạy theo trai thì đúng là làm khó nó quá.

Tuy là hiểu như thế nhưng tất nhiên vẫn không thể tẩy trắng cho thái độ đối lập của Kiều Lâm Lâm trước và sau khi cưa đổ nam thần, hôm nay thấy cô tự dưng gấp gáp chạy đi tìm nam thần, Trình Viên Viên mới có ý đùa dai, kéo cô lại hỏi đông hỏi tây để cô khó thoát thân.

Kiều Lâm Lâm không biết ý xấu của bạn thân, cô thành thật trả lời: “Không về, tao phải đi tìm Cố Chi Thu.”

“Cậu ấy còn học một tiết nữa mà, giờ có đi tìm cũng đâu gặp được.” Trình Viên Viên choàng cổ cô, cười tủm tỉm: “Hay về phòng nghỉ xíu đi.”

Kiều Lâm Lâm cố giãy giụa: “Thôi, tao vô lớp anh ấy ngồi luôn.”

“Mày có hiểu mấy môn chuyên ngành bên khoa Sinh đâu, chỉ tổ quấy rầy Cố thần học hành thôi, đừng đi, tránh gây phiền phức.” Trình Viên Viên tỏ ra không hiểu, tiếp tục nhiệt tình quấn lấy cô, “Về phòng nào, chờ nam thần học xong rồi hẹn hò cũng không muộn, ngày nào mà tụi mày chẳng gặp nhau, chẳng lẽ chỉ một tiết mà cũng không chờ nổi?”

Kiều Lâm Lâm không chờ nổi thật, cố gắng giải thích: “Không sao, tao nói với anh ấy rồi, ảnh nói không phiền.”

Nam thần không phiền nhưng fangirl để ý, Trình Viên Viên định tiếp tục níu kéo nhưng Kiều Lâm Lâm sốt ruột, hất tay cô nàng ra: “Mày còn lôi kéo tao thì tao không kịp vào lớp trước giảng viên được đâu.”

Chiêm ngưỡng xong điệu bộ sốt sắng của cô, rốt cuộc Trình Viên Viên cũng buông tay, thúc giục Kiều Lâm Lâm tựa như người quấy rối không phải là mình: “Vậy mày mau đi đi, sắp vào tiết rồi đấy.”

Kiều Lâm Lâm chẳng màng tính sổ với cô nàng, vội vàng chạy đi, trời lạnh mà cô nhễ nhại mồ hôi, xông vào lớp của Cố Chi Thu ngay trước khi chuông reo lên. Giảng viên chưa vào nhưng sinh viên đã đông đủ, thành ra cô đã đột ngột xuất hiện trước bao người. Có điều phần lớn họ đều biết cô nên đều nhìn cô đầy thiện cảm, đám Lâm Thắng Văn lại càng không ngại ngần trêu ghẹo: “Ngọn gió nào thổi Tiểu Kiều nhà ta đến đây thế?”

Kiều Lâm Lâm cười với họ rồi ngồi xuống chỗ mà nam thần đã chừa cho cô.

Cố Chi Thu thấy cô đổ mồ hôi thì mở nắp bình nước rồi đưa cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đổ nhiều mồ hôi thế?”

“Cảm ơn anh.” Kiều Lâm Lâm nhận lấy rồi uống một hơi, sau đó nhỏ giọng oán trách: “Em nói phải tới chỗ anh thì tự dưng bọn Trình Viên Viên kéo em lại, nói em sẽ ảnh hưởng tới anh, bảo em về phòng cùng tụi nó, suýt thì em không kịp vào lớp trước giảng viên rồi.”

Cố Chi Thu cười khẽ: “Em về cùng họ trước cũng được mà, anh học xong sẽ tìm em ngay.”

“Em đã nói là hết giờ em sẽ tới lớp anh mà,” Kiều Lâm Lâm hùng hổ nói, sau đó cúi người nhìn vào hộc bàn, không thấy thứ cần tìm, vội hỏi: “Album ảnh đâu?”

“Để ở phòng rồi.”

Kiều Lâm Lâm: …

Cô ba chân bốn cẳng chạy tới đây là để xem ảnh mà, biết thế thì đã chẳng tốn công đến đây, về phòng nằm còn hơn. Cô cực kỳ hối hận, đáng tiếc là giảng viên đã vào lớp, cô không đi ra được.

Giảng viên môn này chính là vị giáo sư cực kỳ tán thưởng Cố Chi Thu và cho phép Kiều Lâm Lâm vào phòng thí nghiệm chơi. Tuy giáo sư đã hơi lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt, chẳng những nhận ra Kiều Lâm Lâm dẫu đã lâu không gặp mà còn cười tươi khi nhìn thấy cô, trêu: “Xem ra hôm nay là ngày tốt, lớp mình có thêm một bạn mà lâu rồi tôi không gặp.”

Ai cũng nhìn về phía Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm xấu hổ đỏ mặt, cô không ngại toàn trường biết cô yêu đương nhưng việc bị thầy giáo nổi tiếng đến mức được in tên vào sách giáo khoa trêu ghẹo thì vẫn vượt quá khả năng tiếp nhận của cô.

Giáo sư chỉ đùa một chút rồi nhanh chóng vào bài học, Cố Chi Thu cũng chỉ mỉm cười nhìn Kiều Lâm Lâm một cái rồi lật sách ra chăm chú nghe giảng, có điều trước đó thì anh đã lặng lẽ đẩy máy Kindle mà anh cố ý cầm tới cho cô đến trước mặt cô.

Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không khách sáo với anh. Cô rất rõ trình độ của mình, có cho cô thêm hai cái đầu thì cô vẫn không tài nào nghe hiểu chuyên ngành ảo diệu như Sinh học, nói là dự thính chứ thực chất là tới làm kiểng mà thôi. Vì vậy, cô quen tay quen chân mở sách điện tử, tìm được truyện đang đọc dở rồi chăm chú đọc.

Một tiết học nhanh chóng kết thúc.

Tan học, Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu đi thẳng về ký túc xá nam, tất nhiên cô chỉ có thể đứng dưới chờ anh. Cố Chi Thu vốn định để cô tới căn tin hoặc quán ăn ở ngoài trường chờ vì đã mười một giờ, tới giờ ăn trưa rồi, nhưng Kiều Lâm Lâm nóng lòng muốn xem ảnh nên không muốn chờ thêm dù chỉ một chút, lấy được đồ, suýt thì cô ngồi xuống luôn bồn hoa để xem, Cố Chi Thu bất đắc dĩ kéo cô dậy: “Lạnh lắm, đi ăn trước đã.”

Kiều Lâm Lâm bồn chồn gật đầu, Cố Chi Thu hỏi tiếp: “Muốn đi đâu ăn?”

Tâm tư đã dồn hết vào album ảnh, cô không ngẩng đầu, trả lời: “Căn tin đi.”

Cố Chi Thu không phản đối, dẫn cô đi tới căn tin. Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Kiều Lâm Lâm cũng không đợi nổi, tay trái thì khoác tay anh, tay phải thì lật xem ảnh, hôm trước xem qua video không được rõ lắm, bây giờ mới phát hiện quả thật cô ở trong ảnh đẹp ngời ngời. Kiều Lâm Lâm xem mà mê mẩn bởi chính mình.

Cố Chi Thu khuyên sao cũng không được, bèn trông chừng cho cô khỏi vấp.

Kiều Lâm Lâm chìm đắm trong sắc đẹp của mình, vừa vào căn tin là tự giác tìm bàn ngồi xuống, không màng gọi món, Cố Chi Thu hết cách, tự gọi mấy món mà cô thích, thấy cô chăm chú xem ảnh đến độ chẳng buồn ăn, anh chợt nghi ngờ có phải mình đã sai lầm khi đem album ảnh tới cho cô xem không?

Kiều Lâm Lâm xem hoài không chán, tỏ ý rất khó để lựa ra mấy tấm đẹp nhất, cô muốn đem về phòng để từ từ chọn (chủ yếu là để khoe với tụi bạn), nhưng Cố Chi Thu kiên quyết từ chối.

“Tại sao?”

Cố Chi Thu trả lời súc tích: “Đó là tác phẩm của anh.”

Kiều Lâm Lâm cự cãi: “Nhưng toàn là chụp em.”

Đáng tiếc chỉ vô dụng, Cố Chi Thu dùng hành động để cho cô biết một khi người hiền hòa đã kiên quyết thì đáng sợ nhường nào. Và kết quả của việc cự cãi là cô bị tước quyền chọn ảnh, Cố Chi Thu thu hồi album ảnh, không cho cô đụng vào nữa.

Kiều Lâm Lâm: …

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!