“Cậu Thẩm giao chô cô giáo Diệp nhé, đối xử thế nào cũng được nhá!”
Trần Vu Nhất giọng nói còn chưa dứt, Quý Hướng Không đã đá nhẹ vào sau lưng anh ta, bất lực nói: “Cô giáo Diệp đừng để trong lòng, chúc ngủ ngon.


Sau đó, anh ta kéo Trần Vu Nhất gì cũng nói được đi.

Vào phòng ngủ, Diệp Giai Nhi nhìn về phía giường.

Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, lúc này đã say đến bất tỉnh rồi, trong vẻ tuấn tú lại thêm phần suy sụp và tùy ý, càng chí mạng hơn.

Bước tới, cô hơi ngồi xổm xuống, cởi giày da cho anh.

Người đàn ông này từ trước đến nay trông chững chạc và trầm ổn, nhưng hôm nay sao lại uống say như vậy?
Ánh mắt quét qua đôi môi mỏng hơi khô của anh, khựng lại một lát, cô xoay người bước ra ngoài, khi quay lại, trên tay cô còn cầm một ly nước ấm.


Ngồi ở bên mép giường, Diệp Giai Nhi vươn tay tức giận chọc vào vai anh: “Này, dậy uống nước đi!”
Lông mày của anh cau lại, nhưng lại không có chút phản ứng nào, cô liền dùng sức hơn, không khách sáo chút nào.

Đột nhiên, đôi mắt anh hé mở, có tơ máu màu đỏ nhạt, nhưng đa phần là đen như mực không thể nào tan hết, đen láy, âm u, không thấy đáy.

Cô có chút kinh hãi khi bị nhìn như vậy, dời tầm mắt, thuận tay đưa ly nước về phía trước: “Đây.


Một lúc lâu không có người nhận, cô cau mày nghi hoặc, vừa định nhìn sang, một cánh tay đột nhiên đè cô xuống giường, chỉ nghe thấy một tiếng ‘lạch cạch” cốc nước đập xuống bàn.

Cô bàng hoàng, lại bị cánh tay đó ôm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn rồi.

Cả người cô mềm nhũn không có sức, tay không khống chế được tự giác nắm chặt áo sơ mi trước ngực anh.


Một lúc lâu sau mới buông ra.

Cuối cùng cô cũng có thể hít thở không khí rồi, lồng ngực phập phồng.

Hai má cô nóng như lửa đốt, lại nhớ tới việc vừa rồi cô chìm đắm trong nụ hôn điên cuồng của anh, có chút ngượng ngùng.

Người giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng vùng vẫy hồi lâu cũng không thể nhúc nhích được chút nào.

“Này, buông ra!” Cô thấp giọng đánh vào ngực anh.

Vẫn không có phản ứng gì cả, nhưng trả lời cô là tiếng hơi thở đều đặn và quy luật, thế mà anh lại ngủ lần nữa… Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy bất lực không thể thoát ra được, lúc này đã là hai giờ sáng rồi, không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng cô ngủ gục trên lồng ngực nóng như lò sưởi của anh.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người xen kẽ nhau.

Một lúc sau, cơ thể của Thẩm Hoài Dương trên giường khẽ nhúc nhích, anh lại ôm chặt người phụ nữ vào lòng hơn, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vùi vào cổ cô, ngửi mùi cam nhàn nhạt, mãn nguyện lẩm bẩm: “Thẩm Hải Băng… Hải Băng… Băng…”
Giọng nói cực kỳ trầm thấp và khàn đến cuối cũng đã dịu dàng như nước…
Chỉ là người phụ nữ trong lòng sớm đã ngủ say, không nghe thấy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!