Cố Phi mở mắt ra lần nữa, trời bên ngoài cũng đã tối, cả căn phòng lớn hoàn toàn yên tĩnh.

"Đình Dực!" Chắc cô ở trong phòng tắm ngủ thϊếp đi, vén chăn lên, Cố Phi nhìn áo ngủ chỉnh tề trên người, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là Diệp Đình Dực thay cho cô: "Không tệ, rất biết chăm sóc." Cô hài lòng gật đầu.

Xuống giường đi ra khỏi phòng, dọc theo cầu thang đi xuống tầng một, chợt nghe thấy tiếng trong phòng bếp.

"Đình Dực, anh đang làm gì vậy?" Cố Phi vào nhà bếp, nhìn thấy Diệp Đình Dực, tò mò hỏi.

Diệp Đình Dực nghe thấy âm thanh liền xoay người.

Cố Phi "phì" một tiếng, mỉm cười.

Diệp Đình Dực cao lớn rắn rỏi, cả người âu phục thẳng tắp, đứng ở trước bếp chuẩn bị nấu mì.

"Không cho cười, đi ra bên ngoài đợi, lập tức có ăn!" Diệp Đình Dực cố ý giận dữ nói.

"Được! Được! Em đi ra ngoài." Nói xong, Cố Phi cúi đầu nhịn cười rời khỏi nhà bếp.

Không bao lâu, Diệp Đình Dực đã bưng hai bát nóng hổi đi ra, đặt trên bàn ăn.

Cố Phi cúi đầu, nhìn màu sắc hương vị đầy đủ trên mặt, không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi, nhận đũa Diệp Đình Dực đưa qua, rồi lập tức nếm thử một miếng.

Trong đôi mắt đầy chờ mong của Diệp Đình Dực, Cố Phi dựng thẳng ngón tay cái lên: "Ngon! Thật sự không nhìn ra, tay nghề của anh tốt như vậy!"

"Này có tính là gì, hôm nay là không chuẩn bị, sáng mai sẽ bộc lộ tài năng cho em xem." Vẻ mặt Diệp Đình Dực đắc ý.

"Tốt! Vậy là em có lộc ăn rồi." Cố Phi nịnh nọt nói: "Anh cũng mau ăn đi, lát nữa nguội ăn không ngon đâu."

Diệp Đình Dực ngồi ở phía đối diện Cố Phi, cầm đũa bắt đầu ăn.

Cử chỉ tao nhã.

Động tác tao nhã đúng là tao nhã, một tô mì, anh chỉ ăn ba đũa đã thấy đáy, với tốc độ này, thực sự là không thể nhìn bề ngoài được, Cố Phi thở dài nghĩ.

Diệp Đình Dực ăn xong, ngồi lẳng lặng nhìn Cố Phi ăn mì, mặc dù chỉ đơn giản là ăn, nhưng động tác Cố Phi lại thong dong thoải mái, Diệp Đình Dực nhìn mà có chút không dời mắt nổi.

Nhóc con này, chắc chắn là khắc tinh đời anh. Diệp Đình Dực anh sống hai mươi bảy năm, chưa từng nói yêu đương, cũng không để mắt người phụ nữ nào, thẳng đến lúc một lần ngẫu nhiên gặp Cố Phi, thì nhất kiến chung tình, khắc sâu một đời.

Nếu như trước đó không gặp Cố Phi, có người nói anh sẽ đối với một cô gái như si như say, thề sống chết không buông tay, lúc ấy, anh tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ anh gần như điên cuồng yêu cô, biết rõ cô thích người khác,nhưng vẫn lấy cớ là vì thông gia mà cưới cô, sau khi kết hôn, vì để anh rời đi, cô gây sự ồn ào, anh đều chiều theo cô, dụ dỗ cô, dung túng cô, đến khi một lần kia...

Những ngày gần đây, thái độ Cố Phi đối với anh, đột nhiên thay đổi 360 độ, không có thái độ hung dữ, lời lẽ vô tình, trái lại còn là nũng nịu nói năng nhỏ nhẹ, bằng lòng cho anh gần gũi thân thiết, điều này làm cho anh nghi ngờ, không biết trong hồ lô nhóc con đang bán thuốc gì?

Dù nghi ngờ, anh vẫn yêu cô như vậy.

Bị Diệp Đình Dực nhìn hồi lâu, Cố Phi liếc mắt nhìn lại: "Sao vậy?"

"Nhóc con, em đây là đã nghĩ kỹ, sẽ không náo loạn nữa, chung sống thật tốt với anh?" Diệp Đình Dực dừng một chút, thăm dò hỏi.

Cố Phi sửng sốt, ngữ khí kiên định nói: "Nghĩ kỹ rồi, chỉ cần anh còn muốn em, em sẽ luôn ở cùng với anh."

"Anh đương nhiên muốn." Diệp Đình Dực thật lòng nghiêm túc: "Cố Phi, em là người đầu tiên anh yêu. Diệp Đình Dực anh một khi đã nhận định, quyết sẽ không bỏ qua! Anh sẽ yêu thương em, che chở em cả đời!"

"Em biết! Em biết mà..." Cố Phi cúi đầu xuống, cổ họng có chút nghẹn.

Cô nhớ tới kiếp trước, Diệp Đình Dực đã từng nghiêm túc nói với cô những lời này, nhưng cô lại không phản ứng, khi đó cô quá kiêu ngạo, đối với lấy thế đè người, bức bách cô gả cho Diệp Đình Dực, cô chán ghét đến cực điểm, sao có thể bằng lòng lắng nghe và tin tưởng lời anh nói chứ?

Bây giờ suy nghĩ lại, mới thấy Diệp Đình Dực đã làm được như lời anh nói. Luôn đặt cô ở trong tim, không ly hôn và kết hôn với người phụ nữ khác. Cô thực sự là quá vô lại, chết rồi mới bằng lòng nhìn thẳng vào tình yêu của anh, cảm nhận được suy nghĩ của anh.

"Sao thế? Không tin?" Diệp Đình Dực thấy cô cúi thấp đầu, duỗi tay nâng khuôn mặt của cô lên, lại bị nước mắt trên mặt Cố Phi làm cho sợ hết hồn: "Đừng khóc, em khóc cái gì? Anh đều nói thât lòng mình mà."

"Em tin." Cố Phi kéo tay anh: "Em chỉ là bị cảm động. Đình Dực, mỗi câu anh nói em đều tin."

"Tin là tốt rồi." Giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, Diệp Đình Dực nói: "Còn có sau này, phải cách xa tên họ Phùng kia, nhìn thấy anh ta, anh liền thấy phiền."

"Thật không biết người phụ nữ của anh mắt thế nào? Kẻ vô dụng giống như tiểu bạch kiểm, có cái gì tốt chứ?"Anh nhỏ giọng lầm bầm

Cố Phi nghe vậy, lập tức có chút dở khóc dở cười.

Lời này... hình như có hơi chua?

Kiếp trước, Phùng Minh Triết vẫn luôn là khúc mắc của Diệp Đình Dực, nếu kiếp này cô muốn sống cùng Diệp Đình Dực, thì phải cởi bỏ cái nút thắc này đi.

“Liên quan gì đến Phùng Minh Triết, anh không có chuyện gì nhắc đến anh ta làm gì chứ?" Cố Phi khẽ nói.

"Hai người không phải..." Diệp Đình Dực ngập ngừng.

"Là gì? Thanh mai trúc mã?" Cố Phi cướp lời: "Nếu nói từ nhỏ cùng nhau lớn lên gọi là thanh mai trúc mã, vậy ‘thanh mai trúc mã’ của em cũng rất nhiều, tính từ nhà trẻ trở lên không thể đếm hết được."

"Anh đừng nghe Cố Mạn Kỳ nói bậy. Phùng Minh Triết chỉ là bạn bè nhà thế giao, chúng em không có gì, lại nói, em đã gả cho anh, anh chính là chồng em, anh không có chuyện gì làm lại ăn giấm một người không liên quan, anh không mệt à?"

Thấy dáng vẻ Cố Phi không chút để ý, trong lòng Diệp Đình Dực mừng thầm, mạnh miệng nói."Ai ghen, nhóc con, không được phép nói bậy."

"Được được được, không ghen, anh không ghen, chồng em giỏi vậy, sao có thể ăn giấm một cái kẻ vô dụng chứ! Nhất định là em nghe lầm." Cố Phi cười trộm chế nhạo anh.

"Nhóc con, em cứ cười nhạo anh đi!" Vẻ mặt Diệp Đình Dực cưng chiều vỗ đỉnh đầu Cố Phi, bất đắc dĩ nói.

"Đình Dực, anh chính là tốt nhất!" Cố Phi duỗi tay ôm anh, mặt kề sát vào ngực anh, chóp mũi đều là hơi thở của anh, nghe tim anh đập mạnh, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!