Làm xong những thứ này, cô cảm thấy vô cùng mệt, bèn nửa nằm trên bàn, nghỉ ngơi. Cô biết động tác lúc này của mình rất khiếm nhã, nhưng cô cũng không còn sức mà quan tâm những thứ này.

Nghỉ ngơi một lát, cô bèn nghe thấy giọng nói sốt ruột của Kỳ ma ma từ bên ngoài vọng vào: “Vương phi, sao rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm chống lên bàn, từ từ đứng dậy, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Cửa vừa được đẩy ra, Kỳ ma ma và Lục Nguyệt lập tức xông vào. Hai người họ chạy như bay đến xem Hỏa Ca Nhi. Thấy cậu vẫn thở đều đặn, lúc này Kỳ ma ma mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nguyên Chiêu Lâm cầm hộp thuốc lên, nói: “Hai người hãy giữ bí mật chuyện tối nay, không được nói cho Sở vương và bất cứ người nào trong phủ biết.”

Kỳ ma ma và Lục Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi bất ngờ.

Lục Nguyệt đi lên phía trước, đỡ lấy Nguyên Chiêu Lâm: “Vương phi, nô tỳ dìu người trở về.”

“Không cần đâu, ở lại canh chừng cậu nhóc. Ta đã để thuốc trên đầu giường, cứ cách hai giờ thì cho nhóc uống một lần. Sau khi uống hết, đến hỏi ta lấy thêm.” Nguyên Chiêu Lâm bỏ tay nàng ta ra, vô cùng chật vật đi ra ngoài.

“Vương phi!” Kỳ ma ma gọi cô một tiếng, vốn muốn nói với cô một câu cảm ơn, nhưng nghĩ lại những chuyện Nguyên Chiêu Lâm làm trước kia, bà ta quả thật không thể nói ra câu cảm ơn này. Kỳ ma ma chỉ thản nhiên nói: “Ban đêm đường rất tối, Vương phi hãy cầm theo chiếc đèn lồng này đi.”

Kỳ ma ma đưa chiếc đèn lồng cho Nguyên Chiêu Lâm, cô lập tức nhận lấy: “Cảm ơn!”

Kỳ ma ma sững sờ!

Cảm ơn ư? Cô nói cảm ơn với bà ta?

Nguyên Chiêu Lâm về đến Phượng Nghi Các thì lập tức tiêm cho mình một mũi rồi nằm sấp trên giường.

Cố gắng để vết thương không bị viêm, nhưng miệng vết thương quá lớn, cộng thêm tác dụng của thuốc kháng sinh, nên lúc này trông cô rất yếu ớt.

Sau khi hết sốt, sức lực trên người gần như đã bị rút cạn. Cô mềm oặt nằm sấp trên giường giống như một nhúm bông, ngay đến cả việc ngẩng đầu cũng rất khó khăn.

Không lâu sau, màn đêm buông xuống, cô cũng đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, sốt ruột nói: “Vương phi, mau dậy đi!”

Nguyên Chiêu Lâm chật vật mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Lục Nguyệt. Khi thấy ánh mặt trời chói lóa, cô mới biết lúc này đã là trưa.

Cô chậm rãi bò dậy: “Có phải Hỏa Ca Nhi lại sốt cao rồi không?”

“Không phải, người mau dậy đi, trong cung có người đến, mời người và Vương gia lập tức vào cung.” Lục Nguyệt thấy vết máu sau lưng cô thì lo lắng, nói: “Nhưng mà, hiện giờ người có đi được không?”

“Trong cung xảy ra chuyện gì?” Nguyên Chiêu Lâm vừa ngủ một giấc nhưng không hề cảm thấy khỏe hơn chút nào, ngược lại cô cảm thấy cả người cứ mơ mơ màng màng. Do vết thương không được xử lý kịp thời, tiêm thuốc cũng không thể ngăn ngừa được tình trạng vết thương, nên lúc này đã bắt đầu viêm nhiễm và sốt cao.

Lục Nguyệt đè thấp giọng, nói: “Nghe nói là Thái Thượng Hoàng đến.”

Trong đầu Nguyên Chiêu Lâm lập tức tìm kiếm thông tin về người này, Thái Thượng Hoàng ư?

Hoàng đế hiện giờ là Minh Nguyên Đế, lên ngôi vào năm năm trước. Khi đó, Thái Thượng Hoàng mắc bệnh tim và trúng gió độc, Ngự y nói ông ta sẽ không qua khỏi mùa thu năm đó. Nhân lúc còn ý thức, ông ta đã phong Thái tử làm Hoàng đế. Nào ngờ sau khi Thái tử lên ngôi, bệnh tình của Thái Thượng Hoàng lại dần chuyển biết tốt đẹp, chỉ có điều, ông ta chỉ nằm im trên giường, không tiện đi lại.

Mùa đông năm ngoái, bệnh tình của Thái Thượng Hoàng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Cầm cự đến bây giờ, đoán chừng cũng đã tới lúc rồi.

Nguyên Chiêu Lâm không hiểu rõ về quy tắc trong cung lắm, nhưng cho dù là trong gia đình dân thường, nếu ông nội mất đi, người làm cháu trai, cháu dâu cũng phải đến trước giường, chăm sóc cho ông nội mình trước lúc lâm chung.

Cô chậm rãi chống đỡ cơ thể, nhổm người đứng dậy, máu trên vết thương chưa được xử lý dính lên quần áo cô. Động tác này khiến cô đau đến nỗi sắp trào nước mắt.

Tối qua cô đi trị thương cho Hỏa Ca Nhi, vết thương bị động vào, máu không ngừng chảy ra, vết thương bây giờ còn nghiêm trọng hơn lúc đầu.

Hai tay cô chống đỡ không nổi nữa, lại ngã xuống giường.

Lục Nguyệt thấy vậy, bèn nói: “Nô tỳ đi nói với Vương gia, Vương phi như vậy quả thật không thể cử động được.”

Hành động này của Nguyên Chiêu Lâm khiến cô càng mê man hơn, cô lập tức nằm sấp trên giường. Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Lục Nguyệt, cô bèn mơ mơ màng màng nghĩ, cô đã như vậy rồi, Sở vương sẽ không đến mức bắt cô mang theo vết thương vào cung đâu nhỉ?

Cô cố gắng chống đỡ cơ thể, lấy một viên thuốc hạ sốt ra uống. Trong khoảnh khắc đóng hộp thuốc lại, cô bèn nhìn thấy một lọ Atropine đang nằm chễm chệ bên trong.

Hộp thuốc của cô không hề có Atropine.

Cô bới hộp thuốc lên, bên dưới còn có Dopamine, thuốc tiêm chích và một dụng cụ cố định tiêm tĩnh mạch nhỏ do cô thiết kế.

Không thể nào!

Dopamine và Atropine thường có trong phòng thí nghiệm, hai loại thuốc này dùng cho việc cấp cứu. Cô quả thật đã chuẩn bị sẵn một ít ở phòng thí nghiệm, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng đặt nó vào trong hộp thuốc. Về phần dụng cụ cố định tiêm tĩnh mạch, cô càng không thể để nó vào hộp thuốc được.

Hơn nữa, khi phát hiện hộp thuốc, cô đã kiểm tra thuốc bên trong, quả thật không hề có những thứ này.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!