Nguyên Chiêu Lâm len lén liếc một cái sắc mặt của Thái thượng hoàng, thấy tím đen rút đi rõ ràng, nghe hô hấp cũng thông thuận rất nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm, người coi như là tạm thời cứu lại rồi.

Thái thượng hoàng nhìn Vũ Văn Dụ, từ từ muốn nhấc người lên, Vũ Văn Dụ thấy vậy thì vội vàng đứng lên đi đến sau lưng ông đặt thêm cái đệm để ông nửa nằm.

"Lão Ngũ, con dâu này của con, hoàng tổ phụ hình như chưa từng gặp." Thái thượng hoàng nói chuyện so với vừa rồi có trung khí hơn, nhưng so sánh với người bình thường rõ ràng vẫn rất yếu ớt.

Trong lòng Vũ Văn Dụ hơi khó chịu, hoàng tổ phụ tỉnh lại, đầu tiên vậy mà lại hỏi chuyện của người đàn bà này.

Thái thượng hoàng một năm này cơ bản đều ở giường bệnh, sau khi bọn họ thành thân cũng có vào cung thỉnh an, chẳng qua là cơ thể Thái thượng hoàng khó chịu, Vũ Văn Dụ không dẫn cô đi bái kiến.

Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu, không nói gì, cũng không có lộ ra bất kỳ thần sắc nào.

Nhưng cô cảm giác được ánh mắt Thái thượng hoàng dán vào trên mặt mình, mang theo sự phán xét và quan sát tỉ mỉ, ánh mắt này như có lực xuyên thấu cực mạnh, muốn nhìn thấu Nguyên Chiêu Lâm.

Thái thượng hoàng tại vị ba mươi tám năm, ở thời đại quyền lực tập trung cao độ, uy nghi của ông là trải qua năm tháng lắng đọng luyện được.

"Hoàng tổ phụ, nàng... sức khỏe vẫn luôn không tốt, tôn nhi không đưa nàng đến thỉnh an ngài, tránh cho ngài nhiễm bệnh khí." Vũ Văn Dụ chỉ có thể giải thích như vậy.

"Đã là người sắp chết, còn sợ nhiễm bệnh khí gì?" Thái thượng hoàng cười lên, giọng hơi ôn nhu.

Nguyên Chiêu Lâm từ từ ngẩng đầu, chạm đến duệ quang trong đáy mắt Thái thượng hoàng, bị dọa sợ lại cúi đầu xuống.

"Không cho hoàng tổ phụ nói bậy bạ, ngài sẽ không có chuyện gì." Thanh âm Vũ Văn Dụ hơi khổ sở.

Minh Nguyên đế và Duệ thân vương cũng ở một bên nói: "Phụ hoàng sẽ cát nhân thiên tướng."

Cung nhân bưng chén cháo nhỏ lên, Thường công công tới hầu hạ, Thái thượng hoàng trợn mắt nhìn hắn một cái: “Thế nào? Ta không đáng có một người trẻ tuổi hầu hạ? Lão già ngươi, nhìn vành mắt đen kia của ngươi giống cái dạng gì? Ta chưa chết, thấy dáng vẻ như quỷ của ngươi cũng bị sợ chết, đi đi đi, ngủ đi, có Sở vương phi ở chỗ này hầu hạ là được."

Thường công công hầu hạ Thái thượng hoàng rất nhiều năm, tự nhiên biết tính khí của Thái thượng hoàng, cũng biết ông là chăm sóc đau lòng mình, nước mắt dâng lên, nức nở nói: "Lão nô không mệt, lão nô ở đây hầu hạ ngài."

"Lăn đi!" Thái thượng hoàng phát cáu, bắt đầu thở hổn hển, ông che ngực: “Có phải muốn ta sống sờ sờ bị tức chết không?"

Thường công công thấy ông như vậy, bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Dạ, vâng, lão nô đi ngay đây, ngài cũng đừng tức giận, lão tổ tông!"

Sau khi Thường công công đi, Nguyên Chiêu Lâm còn thẩn thờ quỳ ở đó, ánh mắt Thái thượng hoàng lại trừng:“Thế nào? Không muốn hầu hạ cái lão già này sao?"

Nguyên Chiêu Lâm vội vàng đứng lên, nhận bát trong tay cung nhân, lại mau chóng quỳ xuống nói: "Không phải, chẳng qua là thần... Chẳng qua là thụ sủng nhược kinh."

"Để tôn nhi!" Vũ Văn Dụ không muốn để cho cô đến gần Thái thượng hoàng, muốn tự mình đút Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng nhấc khóe mắt: “Thế nào? Không nỡ để cháu dâu hầu hạ hoàng gia gia của ngươi?"

"Không... Không phải!" Vũ Văn Dụ thõng tay xuống, trong lòng hắn rất không được tự nhiên, tuy biết là sự thật, nhưng cũng không quá nguyện ý người khác gọi Nguyên Chiêu Lâm là thê tử của hắn.

Cháu dâu và Vương phi, đều là một câu gọi, nhưng đối với hắn mà nói, có khác biệt rất lớn.

Nguyên Chiêu Lâm quỳ thẳng người, đút Thái thượng hoàng một hớp.

Thái thượng hoàng ăn vào trong miệng, thở, nâng khóe mắt đang rũ lên: “Ừ, nhân gian lửa khói này, không nghĩ rằng ta còn có thể ăn một miếng nữa."

Lời nói này làm Minh Nguyên đế và Duệ thân vương cũng ươn ướt khóe mắt.

"Ngươi ngồi ở mép giường hầu hạ đi." Thái thượng hoàng nói.

Nguyên Chiêu Lâm cười khổ, cô bây giờ cảm thấy rất đau đớn, sao có thể ngồi?

"Cháu dâu không dám, cháu dâu quỳ là được."

"Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi!" Thái thượng hoàng lại trừng một cái.

Nguyên Chiêu Lâm chỉ đành phải run lẩy bẩy đứng lên, run rẩy ngồi xuống, giường tuy được đệm thảm mềm, nhưng sức nặng thân thể trầm xuống, vẫn có cơn đau ray rứt truyền tới, đau đến cả người cô đều khẽ run.

Vũ Văn Dụ ngay tại bên người cô, có thể cảm nhận được cô run rẩy.

Canh tử kim mất hiệu lực rồi.

Ánh mắt trầm xuống, đáy lòng xông lên cảm giác phức tạp.

Nửa chén nhỏ cháo đút đi xuống, Nguyên Chiêu Lâm đã đau đến đầu đầy mồ hôi, cô chỉ có thể an ủi mình, lên cơn sốt có thể toát mồ hôi là một chuyện tốt.

Thái thượng hoàng ăn không vào nữa, khoát khoát tay tỏ ý Nguyên Chiêu Lâm đặt xuống.

Minh Nguyên đế và Duệ thân vương tiến lên nhìn, thấy ăn được khoảng nữa bát cháo nhỏ, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Viện phán cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thái thượng hoàng nghỉ một chút, sau đó nhìn Nguyên Chiêu Lâm nói: "Hầu hạ không tệ, mấy ngày nay ở bên người ta hầu hạ đi."

Nguyên Chiêu Lâm vẫn luôn đợi những lời này, cô thấp người xuống, lại quỳ xuống: “Dạ!"

Minh Nguyên đế vốn là muốn phản đối, nhưng hiếm thấy Thái thượng hoàng cao hứng, cũng thuận theo ông.

Vũ Văn Dụ chợt ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Thái thượng hoàng, lại nhìn một chút Nguyên Chiêu Lâm, nói: "Tôn nhi cũng phải ở chỗ này hầu hạ hoàng tổ phụ."

Minh Nguyên đế sắc mặt trầm xuống: “Càn rỡ!"

Vũ Văn Dụ ý thức được cái gì, biết mình nói sai, rũ con ngươi xuống: “Nhi thần lỡ lời!"

Nguyên Chiêu Lâm cũng biết tại sao Minh Nguyên đế sẽ bỗng nhiên biến sắc mặt.

Cô đối với cái triều đại này, cũng có nhận biết nhất định, đến từ trí nhớ của nguyên chủ.

Thoáng sửa sang một chút đã biết tại sao Minh Nguyên đế sẽ tức giận.

Đến nay Thái tử vị chưa lập, mà Thái thượng hoàng là có tư cách nhất quyết định nhân tuyển Thái tử uy tín, Minh Nguyên đế nhất định cho là Vũ Văn Dụ mơ ước Thái tử vị mới có thể muốn lưu lại ở điện Càn Khôn hầu hạ Thái thượng hoàng.

Làm hại Vũ Văn Dụ bị Minh Nguyên đế hiểu lầm có dã tâm, Nguyên Chiêu Lâm một chút đều không áy náy, người này... Quả thực quá đáng ghét.

Thái thượng hoàng giảng hòa, nhàn nhạt nói: "Nếu thật có hiếu tâm, mỗi ngày vào cung thỉnh an là được."

"Dạ!" Vũ Văn Dụ khom người đáp.

Người bên ngoài điện biết được chỉ Nguyên Chiêu Lâm được lưu lại ở điện Càn Khôn hầu hạ, cũng cả kinh không nói ra lời.

Chử Minh Thúy rủ lông mi xuống, hơi mỉm cười nói: "Hoàng tổ phụ không việc gì là được, ai hầu hạ đều giống nhau."

Mọi người lại không nghĩ như vậy, gần quan được ban lộc, đạo lý này ai không hiểu? Hoàng tổ phụ ở trên giường bệnh, nếu được Sở vương phi hết lòng chiếu cố, không thể không nhìn lão Ngũ với con mắt khác.

Lúc Vũ Văn Dụ đi ra, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, Kỷ vương xưa nay phách lối, cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói: "Lão Ngũ thật là thủ đoạn!"

Mặt Vũ Văn Dụ âm trầm: “Ý của đại ca, đệ không hiểu, còn xin nói rõ."

Kỷ vương hừ nói: "Trong lòng ngươi tự biết."

Nói xong, dẫn Vương phi rời đi.

Mọi người thấy Kỷ vương đi, cũng đều tụ năm tụ ba rời đi, Tề vương tiến lên trấn an Vũ Văn Dụ: “Đại ca luôn mở miệng không suy nghĩ, Ngũ ca chớ để ở trong lòng."

Vũ Văn Dụ nhìn Tề Vương một cái, Chử Minh Thúy lẳng lặng đứng ở bên người Tề vương, hai người dung mạo tương xứng, thật xứng đôi, Vũ Văn Dụ càng cảm thấy trong lòng chặn lại một cái bụng khí, cũng không phản ứng Tề vương, phất tay áo rời đi.

Tề vương cười cười: “Ngũ ca vậy mà ngay cả ta cũng giận cá chém thớt rồi."

Chử Minh Thúy như có điều suy nghĩ nói: "Chỉ sợ là muốn che giấu tai mắt người ngoài."

Tề vương giơ tay: “Ngũ ca không phải người như vậy, đi, đi thỉnh an mẫu hậu."

Chử Minh Thúy rủ mi mắt xuống, giấu đi nghi kỵ ở đáy mắt.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!