Trong phòng bệnh.
Tưởng Minh Trúc quan sát ông ba già mặt mày u ám vừa bước vào cửa của mình: “Về nhà cơ mà, sao chưa thay quần áo đã tới rồi?”
Tưởng Tử Hàn mệt mỏi ngồi trên sô pha, bóp trán: “Lo lắng cho con, đi được nửa đường thì quay đầu.”
Tưởng Minh Trúc nhìn sắc mặt của ba mình, thẳng thừng vạch trần: “Nửa đường quay đầu mà đi lâu đến vậy cơ à.

Lão Tưởng, ba về nhà đúng không? Nhưng mà về không gặp được người mình muốn gặp chứ gì?”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhướng mắt nhìn con gái: “Sao con biết?”
Tưởng Minh Trúc huơ huơ điện thoại trong tay: “Cô ấy vừa đăng bài đây này, đang sống ở ký túc xá của trường.”
Tưởng Tử Hàn lấy di động của con gái, bấm vào xem.
Rời xa anh, cuộc sống của cô gái nhỏ ấy vẫn muôn màu muôn vẻ.
Hoạt động, thư viện, giáo sư, bóng rổ, có mặt ở mọi nơi...!Cô đúng là thảnh thơi thật!
Người phụ nữ vô trách nhiệm này!
Tưởng Tử Hàn khó chịu mím chặt môi, trả điện thoại lại cho con gái, xoay người bỏ đi.
Tưởng Minh Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Bây giờ ba lại yên tâm để con một mình ở phòng bệnh rồi à?”
Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc nhặt lấy áo khoác đã ném ở bên cạnh: “Về nhà thay quần áo, kẻo làm con ngạt chết.”
Chậc!
Cô nhóc nở nụ cười mỉa mai.
Đàn ông ấy à, có thêm cái tên nữa gọi là “nghĩ một đằng làm một nẻo”!

Tưởng Tử Hàn bước ra khỏi phòng bệnh, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Chúc Minh Đức: “Lập tức điều tra chỗ ở hiện tại của Tống Hân Nghiên.”
Hiệu suất công việc của Chúc Minh Đức luôn rất cao, Tưởng Tử Hàn vừa mới chạy xe ra khỏi hầm để xe của bệnh viện, địa chỉ đã được gửi qua di động của anh.
Anh chạy theo chỉ dẫn đến trường học của Tống Hân Nghiên, dừng xe dưới lầu ký túc xá của cô.
Thời gian của nghiên cứu sinh tương đối tự do, người người ra vào ký túc xá, Tưởng Tử Hàn đợi từ trưa đến tối vẫn không thấy bóng dáng Tống Hân Nghiên đâu.
Anh cũng không vội vàng gì, vừa dùng điện thoại xử lý công việc vừa nhìn lướt qua số sinh viên đi ngang.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến mười giờ tối, điện thoại di động của Tưởng Tử Hàn hết pin, phát ra tiếng nhắc nhở.
Anh nhướng mắt nhìn dãy nhà ký túc xá, đôi mắt hơi híp lại.
Giỏi lắm, cả đêm không về ký túc xá!
Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã cạn kiệt, anh liền gọi điện thoại sang cho Tống Hân Nghiên.
“Tút!”
Đợi đến khi tiếng cuộc gọi đã được kết nối vang lên.
Anh bỗng dưng hoàn hồn, vội cúp máy.
Điện thoại lại hiển thị về trang danh bạ với dãy số có ba chữ “Tống Hân Nghiên”.
Tưởng Tử Hàn nhìn hai giây, sau đó bật cười trước hành vi của mình.
Anh ném điện thoại sang một bên, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Từ khi nào mà anh lại để tâm đến người phụ nữ ấy như thế?
Thậm chí còn lo được lo mất?
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên vô lăng, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng.
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.

Anh muốn cô quay về thì sẽ có vô số cách khiến cô phải chủ động.
Hành vi chạy đến tận nơi đón người, còn đợi từ trưa đến tối, quả thực rất buồn cười.
Quá buồn cười!
Tại con phố ẩm thực ngoài trường học.
Sau khi ăn uống no say, Tống Hân Nghiên vẫy tay chào tạm biệt với Khương Thu Mộc.
Nhìn cô bạn thân đi khỏi, cô đứng đón gió lạnh để tỉnh rượu, lúc này mới kéo chặt áo khoác đi về trường.
Sắp đến cổng trường, đột nhiên có ba kẻ nát rượu say mèm xuất hiện trước mặt cô.
“Uầy, gái đẹp của trường đại học đối diện à?”
“...!Tôi thích sinh viên nhất đấy, đã thuần khiết lại còn là dân tri thức.”
“Nghe nói sinh viên bọn em chơi bạo lắm phải không? Bao tiền một đêm?”
Ba người kẻ tung người hứng, có người trực tiếp bỏ tiền ra, cũng có người duỗi bàn tay thô thiển ra muốn vươn tới ngực của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên giật mình sợ hãi, đã tỉnh rượu hơn nửa.
Cô hoảng sợ lùi về sau, xoay người muốn chạy trốn.
Sau khi uống rượu phản ứng hơi chậm chạp, vì bị sợ hãi quá độ mà tay chân cũng mềm nhũn, không nghe theo sai khiến của bản thân.

Cô còn chưa kịp chạy thì đã bị kéo lại.
“A!”
Tống Hân Nghiên giãy dụa thét lên: “Buông ra...!Cứu với, có ai không...”
Tiếng kêu kinh hoàng của cô càng khiến ba con sâu rượu này thêm hưng phấn, chúng kéo cô vào một chiếc xe đang đậu ven đường.

Tưởng Tử Hàn vừa lái xe ra khỏi trường thì vừa khớp bắt gặp ngay cảnh này.
Vẻ mặt anh âm u đến cùng cực, vừa thấy đối phương nổ xe thì liền đạp chân ga và lao ầm tới.
Đối phương vừa mới khởi động xe thì đã bị đâm văng lên trước rồi dừng lại.
Mấy con ma men trên xe sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ai đó lôi ra ngoài.
Nắm đấm cứng như đá rơi xuống, từng đấm nện vào da thịt, đau đến mức khóc cha gọi mẹ.
Tống Hân Nghiên sau một phen hoảng loạn thì đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô vội bò xuống khỏi xe, nấp sau lưng người vừa mới tới.
Phản ứng bản năng của cô gái nhỏ này khiến người đàn ông cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Ba con ma men chớp lấy thời cơ, vội bỏ chạy mất dép.
Người đàn ông lạnh lùng quay lại.
Tống Hân Nghiên run rẩy bởi ánh mắt lạnh như băng này, vô thức thụt lùi về sau.
Tưởng Tử Hàn vẻ mặt lạnh băng, hàng mày cau chặt lại.
Sau khi say rượu, Tống Hân Nghiên phản ứng chậm chạp, cô nhìn chằm chằm Tưởng Tử Hàn vài giây mới nhận ra người này là ai: “Tưởng...!Tưởng Tử Hàn? Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Tử Hàn xém chút bị chọc cười, anh nghiêm mặt, túm lấy cô rồi ném lên ghế phụ.
Vì căng thẳng quá độ cộng với tác dụng của cồn, đầu óc Tống Hân Nghiên trở nên trống rỗng.
Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế phụ: “Vừa rồi...!Cảm ơn anh nhé.”
“Ầm.”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa xe mạnh bạo.
Tống Hân Nghiên co rúm lại.
Anh phát cáu cái gì thế
Cô suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra được nguyên nhân: “Tôi không hề mang đi cái gì của anh cả, thẻ ngân hàng, thẻ lương thưởng và thẻ nhà, tôi đều đặt trên bàn trà cả rồi.”
Cô không nói thì không sao, vừa nói là cơn tức Tưởng Tử Hàn đã áp chế xuống lại trỗi dậy.

Áp suất bức người bao trùm trong xe.
Rượu làm thần kinh Tống Hân Nghiên tê dại.
Cô đắm chìm trong thế giới của mình nên hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, cô áy náy hỏi: “Minh Trúc khá hơn nhiều chưa? Xin lỗi, thật sự tôi không biết tình trạng sức khỏe của con bé lại như thế.

Nếu không có đánh chết tôi cũng không dám dắt con bé đi ăn lẩu đâu...”
Tia lửa trong mắt Tưởng Tử Hàn như muốn phun thẳng ra ngoài.
Xe vừa nổ máy chạy đã bị phanh gấp.
“Két.”
Tiếng ma sát chói tai vang lên trong màn đêm.
Tống Hân Nghiên không kịp phòng bị, suýt chút nữa cắm đầu vào bàn điều khiển.
Cô tái mặt vì kinh hãi, lòng còn sợ hãi mà quay đầu sang: “Tưởng...!Ưm!”
Trước khi nhìn rõ sự việc, khuôn mặt lạnh lùng và u ám của người đàn ông chợt phóng đại ra trước mặt cô.
Cánh môi bị anh giữ chặt lấy, cảm xúc khác thường và đau đớn từ từ lan truyền đến não.
Tống Hân Nghiên sững sờ vài giây mới phản ứng lại, cô vùng vẫy dữ dội.
Tưởng Tử Hàn khống chế hai cánh tay lộn xộn của cô, cố định chúng vào lưng ghế, đầu lưỡi bá đạo càn quét từng ngóc ngách trên môi và răng cô, hung hăng cạy hàm răng của cô ra, chuẩn bị xâm nhập sâu vào trong.
Hơi thở bị cướp đoạt, Tống Hân Nghiên cảm giác mình như cá mắc cạn, nước mắt tuôn ra.
Trước khi người đàn ông xâm nhập vào sâu hơn, cô đã mở miệng cắn vào cánh môi người đàn ông.
Tưởng Tử Hàn bị đau liền cau mày lùi lại.
Vừa được tự do, Tống Hân Nghiên thở dốc hổn hển: “Đồ dâm dê đê tiện, lưu manh, đồ vô lại!”
Khóe mắt cô ửng đỏ, hàng lệ làm đôi mắt xinh đẹp thêm vẻ sáng ngời trong vắt, lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đột nhiên tối sầm lại: “Tống Hân Nghiên! Nếu cô còn không im miệng, có tin tôi làm cô ngay tại đây luôn không!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!