Không có người bình thường nào chịu nổi Lạc Dương trưởng công chúa nhắm mắt thổi phồng bất chấp đúng sai như vậy, càng không cần phải nói tới Khương Tuyết Ninh có bóng ma tâm lý kiếp trước.

Nhưng cũng may, tình huống này không kéo dài bao lâu. Thẩm Chỉ Y mới ngồi chỗ này chưa được một lát, bên ngoài đã có cung nhân tìm, nói thái hậu nương nương mời nàng qua nói chuyện giải sầu, Thẩm Chỉ Y đành lưu luyến rời đi. Trước khi đi, còn kéo tay Khương Tuyết Ninh nói: “Dù sao bản công chúa thích ngươi, trong cung mấy ngày nay nếu chuyện gì, cứ nói với cung nữ Ngưỡng Chỉ trai, các nàng sẽ đến báo ta. Mẫu hậu bên kia tìm rồi, ta cũng nên đi, ngày mai trở lại thăm ngươi.”

Khương Tuyết Ninh thế là thở dài một hơi, đưa mắt nhìn Thẩm Chỉ Y rời đi. Rốt cuộc một ngày này, nàng tận tâm tận lực theo Tô thượng nghi kiên nhẫn vô cùng “Miễn cưỡng” học xong lễ nghi cung đình—— Không còn cách nào khác. Thật sự quá mệt mỏi, mà Khương Tuyết Ninh nhớ lại thái độ của Thẩm Chỉ Y đối với chuyện này, “Ngươi không học được cũng không sao” nghĩa là nàng giả bộ nữa cũng vậy thôi?

Kế này đổ vỡ, phải đổi kế khác. Chỉ là nàng cũng không thể để người khác phát hiện ra, nên phải cố nhịn đến khi sắc trời dần về chiều, mới giống như là được Tô thượng nghi dạy cho hiểu ra, động tác bắt đầu lưu loát hơn, cũng chầm chậm phù hợp tiêu chuẩn khắc nghiệt của Tô thượng nghi.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Cuối cùng, Tô thượng nghi cũng có được chút vui mừng, chỉ nàng, lại chỉ về phía mọi người nói: “Bởi vậy có thể thấy được, thiên phú kém cũng không sao. Từ xưa tục ngữ nói, ‘Người chậm cần bắt đầu sớm’ ‘Cần cù bù thông minh’, chỉ cần chịu cố gắng, trên đời rất nhiều việc khó vẫn có thể khắc phục. Khương nhị cô nương hôm nay làm rất tốt, các ngươi lấy nàng làm gương đi.”

Khương Tuyết Ninh: “...”

Những người khác đáy lòng đều oán thầm nếu thật lấy người này làm gương thì bọn họ khỏi cần vào cung nữa, bất quá ngoài miệng lại đồng thanh hô: “Vâng, tạ Tô thượng nghi chỉ điểm.”

Tô thượng nghi lúc này mới cho bọn họ nghỉ, mang ba nữ quan thượng nghi cục rời đi.

Tiết trời cuối thu, Khương Tuyết Ninh cả người đầy mồ hôi, thấy người vừa đi, lười ở lại chào hỏi đám người kia, lập tức trở về phòng mình, nhờ cung nữ Ngưỡng Chỉ trai chuẩn bị nước thơm tắm rửa.

Những người khác đều nán lại. Tiểu thư của Nội các đại học sĩ Trần Vân Tấn – Trần Thục Nghi cùng Diêu Tích đi tới bên cạnh Tiêu Xu. Nàng nhìn thoáng qua Diêu Tích không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt có chút lóe lên, mới nhàn nhạt nói với Tiêu Xu: “Ta dù không gặp trưởng công chúa điện hạ nhiều, cũng hiếm khi thấy nàng đối xử tốt với ai như vậy. Khương gia nhị cô nương này chẳng qua chỉ vẽ lên một cánh hoa thôi, sao đáng giá để công chúa làm như vậy?”

Trần Thục Nghi không đi Thanh Viễn bá phủ, tự nhiên không biết. Nhưng Tiêu Xu lại chứng kiến từ đầu tới cuối. Nàng vuốt ve cây quạt tinh xảo trong tay, rũ mắt cười khẽ một tiếng, không giống Trần Thục Nghi có chút kiêng kị, ngược lại rất tùy ý: “Nếu chỉ vẻn vẹn vẽ lên một cánh hoa thì không đến mức như vậy, quan trọng chính là lời nói lúc ấy. Lời nói như vậy, Thục Nghi, ngươi hay ta cả đời này cũng không nói được.”

Trần Thục Nghi trầm mặc.

*

Bởi vì tất cả mọi người lần đầu ở cùng một chỗ, lại là ngày đầu tiến cung, tới buổi chiều, tất cả rửa mặt dùng bữa xong, cũng không biết ai khởi xướng, liền tập trung lại ở Lưu Thủy các của Ngưỡng Chỉ trai đọc sách, uống trà.

Khương Tuyết Ninh lúc đầu không có hứng thú. Phải biết đám người này kiếp trước trò chuyện chẳng có gì thú vị, đều là hương phấn a, đồ trang sức a, hơn chút thì thiếu niên tài tuấn a, thực không có gì mới mẻ. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy nàng lợi hại. Ai nói nàng được Lạc Dương trưởng công chúa để mắt chứ? Tình hình học lễ nghi hôm nay, tất cả đều thấy rõ, đáy lòng mặc dù đều cảm thấy nàng đi cửa sau là quá đáng, nhưng trên mặt lại tỏ ra thân thiết, dù sao đều là thế gia tiểu thư, không đến mức “Nịnh bợ” nhưng lời nói đều mười phần ôn hòa, đến Vưu Nguyệt nhìn nàng không còn ánh mắt căm thù kia, lại treo lên một nụ cười. Cho nên nàng bị mấy người Phương Diệu kéo đi.

Sáu bảy người ngồi chỗ bàn tròn, mấy người ngồi trên giường cạnh cửa sổ, nói chuyện qua lại, thỉnh thoảng lấy mứt hoa quả, hoa quả khô trong mâm mà ăn. Chu Bảo Anh chỉ tập trung ăn uống, ai đến cũng không ngẩng đầu. Ngược lại Tiêu Xu phá lệ nhìn Khương Tuyết Ninh với ánh mắt khác, thấy nàng đến, gật đầu lên tiếng chào, cười: “Khương gia muội muội hôm nay thật nổi bật a.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh thật mệt mỏi, chỉ cười yếu ớt, như đang lúng túng, phảng phất không biết nên trả lời sao, chỉ nói: “Tiêu tỷ tỷ nói đùa rồi.”

Tiêu Xu thấy nàng từ đầu tới cuối không định bắt chuyện với ai, nên cũng không tiện mượn lời nói chuyện với nàng, dứt khoát quay đầu tìm người khác nói chuyện. Tất cả mọi người nhịn không được phàn nàn mấy nữ quan hôm nay. Diêu Dung Dung hơi có chút sợ hãi ngồi trong góc, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Từ nhỏ trong nhà chưa từng dạy những điều này, ta học thật sự là quá chậm. Cũng may có Khương tỷ tỷ, cũng không khác ta lắm. Nếu không hôm nay ta không biết phải làm gì nữa...”

Tất cả mọi người nghe lời này đều cứng lại. Nên nói cô nương này ngốc hay đặc biệt ngốc đây? Lời này trong lòng biết là được rồi, sao còn nói ra miệng? Trong phòng đột ngột yên lặng. Vưu Nguyệt cắn hạt dưa, mặc dù thần sắc không quá rõ ràng, nhưng đáy mắt đầy hứng thú xem trò vui.

Diêu Dung Dung một chốc mới phản ứng lại, ý thức mình nói sai, nghĩ tới hôm nay Khương Tuyết Ninh được công chúa ưa thích, lập tức hối hận, gấp gáp xin lỗi Khương Tuyết Ninh: “Ta, ta không có ý đó...”

Khương Tuyết Ninh: “...”

Nàng không tức giận, chỉ cảm thấy Diêu Dung Dung đáng thương. Nàng không va chạm gì với Diêu Dung Dung kiếp trước, nên không định khó xử nàng, chỉ tùy ý cười nói: “Không sao, ta lúc đầu cũng đần, nhưng học chút thì không vậy nữa. Nhờ Tô thượng nghi tận tâm, làm đi làm lại, muốn không học được cũng khó.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Phàn Nghi Lan lại tốt tính, vốn lật xem tập thơ tìm được trên giá, thấy Diêu Dung Dung quẫn bách, liền nói: ” Lễ nghi trong cung hình như là học hai ngày a? Từ đầu trong cung có nói lần thứ nhất vào cung sẽ được nghỉ ba ngày. Nghe nói cuối ngày thứ ba sẽ có người ra đề thi, kiểm tra học thức mọi người ra sao để xem sau này sẽ dạy như thế nào. Chỉ là không biết, đến lúc đó là vị tiên sinh nào ra đề...”

Còn ai nữa? Tạ Cư An đó. Đáy lòng Khương Tuyết Ninh cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên, Trần Thục Nghi nãy giờ vẫn kiệm lời đáp lại: “Có lẽ là thiếu sư Tạ đại nhân. Hiện tại nhật giảng trong cung đều là ngài ấy chủ trì, lại học thức hơn người, lần này dạy chúng ta học đàn, đọc sách, các tiên sinh khác chỉ nghe lệnh hắn. Lúc ta vào cung phụ thân đã dặn dò, lần này vào cung chỉ vì làm thư đồng của công chúa, ngoài lễ nghi ra, học thức phải qua cửa các tiên sinh nữa. Quá tốt thì không sao, nhưng nếu quá kém, tiên sinh sẽ không dễ dạy học, giảng nhanh thì nghe không hiểu, giảng chậm lại liên lụy trưởng công chúa điện hạ. Cho nên thi cử ngày thứ ba cũng là để chọn lần cuối. Đến lúc đó nếu không phù hợp, cũng sẽ bị tiên sinh khuyên lui.” —— đây chính là kế thứ hai Khương Tuyết Ninh chuẩn bị.

Cửa lễ nghi vì Tô thượng nghi cùng Lạc Dương trưởng công chúa làm thay đổi, nàng giả ngu thế nào, dù nằm luôn trên mặt đất đều thông qua, nên chắc chắn sẽ không vì không qua được cửa lễ nghi mà về được. Nhưng Lạc Dương trưởng công chúa không thể thao túng được Tạ Nguy! Chỉ cần ngày thứ ba thi cử nàng nộp giấy trắng hoặc là viết nhảm nhí lung tung, tất nhiên sẽ làm Tạ Nguy hoặc tiên sinh khác tức giận hoặc không đạt yêu cầu, như vậy vì học thức không tốt bị khuyên lui là chuyện ván đã đóng thuyền.

Vừa nhắc tới Tạ Nguy, đám thế gia tiểu thư này bỗng nhiên kích động mấy phần. Có người nói: “Thật sự là Tạ tiên sinh đến a?”

Vưu Nguyệt trêu ghẹo một câu: “Ngươi đỏ mặt làm gì?”

Nàng kia gắt lại một tiếng, che mặt, nói: “Ngươi mà gặp ngài ấy cũng sẽ đỏ mặt!”

Diêu Dung Dung nhút nhát nói: “Ta cũng nghe phụ thân nhắc tới Tạ tiên sinh rất nhiều, bất quá đều nói Tạ tiên sinh về kinh bốn năm rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi, lại vẫn lẻ loi một mình, không bàn cưới gả, thật là quá kỳ quái.”

Phương Diệu lập tức ngẩng đầu lên: “Vậy có gì kỳ quái?”

Diêu Dung Dung nhẹ nhàng “A” một tiếng.

Phương Diệu lại cúi đầu sắp xếp mấy đồng tiền trên bàn, như muốn tính gì đó, chỉ nói: “Trong kinh phần lớn đều biết Tạ tiên sinh dù xuất thân nhà nho, gần đây lại dốc lòng học hỏi Phật giáo và Đạo giáo, hàng năm đều dành hai tháng trai giới ở Huyền Không tự cùng Tam Thanh, cùng người giảng kinh luận đạo, thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, thật hiếm có.”

Không gần nữ sắc? Câu này khiến Khương Tuyết Ninh nhớ lại chuyện khó xử kiếp trước. Nhất thời trong nội tâm suy nghĩ ác độc xông ra: Gì mà thanh tâm quả dục, người ở vị trí cao mà tới nữ nhân bên người còn không có, chưa biết chừng là do chỗ nào đó không được!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Đám người đang đùa giỡn, bỗng nhiên có tiểu cung nữ ngoài cửa khom người, nhẹ nhàng gọi Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương, có người tìm.”

Khương Tuyết Ninh nâng mày, vô thức hỏi một câu: “Ai a?”

Tiểu cung nữ kia nháy mắt, nhìn nàng không nói lời nào. Khương Tuyết Ninh nhớ lại chuyện kiếp trước, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, cũng không hỏi, chỉ nói với những người khác: “Xin lỗi không tiếp được, ta đi ra xem một chút.”

Nàng đi theo tiểu cung nữ ra khỏi Ngưỡng Chỉ trai, về phía Văn Hoa điện. Thấy sắp đến phạm vi tiền triều thì dừng lại trước ngã ba không xa, ngẩng đầu nhìn, Yến Lâm mặc một thân trường bào màu đen đang đứng giữa một mảnh thu hải đường chờ nàng. Tiểu cung nữ lặng lẽ lui đi. Khương Tuyết Ninh ra phía trước: “Đã trễ như vậy, ngươi còn chưa về sao?”

Yến Lâm từ chỗ Thẩm Giới nghe nói hôm nay trưởng công chúa tới xem nhóm thư đồng học lễ nghi, sợ nàng chịu ủy khuất nên tới xem thử, lúc này liền cẩn thận nhìn nàng, nói: “Cửa cung còn chưa đóng mà, lần đầu ngươi vào cung nên ta không yên lòng. Ta còn nghe nói hôm nay Tô thượng nghi dạy ngươi rất nghiêm khắc, ngươi còn ngã một phát trước mặt trưởng công chúa. Ầy, vừa rồi ta tiện đường đi thái y viện lấy thuốc, buổi tối nhớ xoa lên, đừng để vừa vào cung một chuyến đã què chân. Tân nương như vậy ta không cần đâu.”

Vô tình lại nói chuyện tình cảm rồi. Khương Tuyết Ninh thì sắc mặt như thường mà Yến Lâm lại đỏ mặt, ý thức được mình lại ngang ngược, che miệng ho khan một tiếng che giấu, nói sang chuyện khác: “Hôm nay đã quen chưa?”

Thuốc hắn lấy chứa trong bình sứ trắng nhỏ, Khương Tuyết Ninh siết trong tay lạnh buốt, dưới bóng đêm giương mắt nhìn thiếu niên, nói: “Cũng quen rồi, trưởng công chúa cũng có chiếu cố ta, ngươi không cần lo lắng.” Yến Lâm đã cố ý nói qua với Thẩm Chỉ Y, nghe vậy cũng yên lòng. Hắn cười yếu ớt, sau đó thần sắc giống như bắt quả tang nàng ăn vụng, ranh mãnh nói: “Hôm nay nhật giảng Văn Hoa điện kết thúc, ta gặp phải thị lang đại nhân.” Ý hắn là Khương Bá Du.

Khương Tuyết Ninh không rõ hắn có ý tứ gì, chớp mắt mấy cái nhìn hắn. Yến Lâm nhíu mày nói: “Ông ấy hỏi ta, lúc trước có phải đã dạy ngươi biện pháp trị người, bảo ngươi cầm một bản « Ấu học quỳnh lâm » giả mạo sổ sách để trị đám hạ nhân trong phòng. Ta nghĩ, nếu vô duyên vô cớ ông ấy sẽ không tới hỏi ta, mà hình như cũng không phải chuyện xấu, nên ta nhận. Nhưng ngươi biết, ta cũng biết, ta chưa từng dạy ngươi.”

Khương Tuyết Ninh rũ mắt: “Ta biết ngươi sẽ vì ta che giấu, nên mới đẩy qua cho ngươi.”

Yến Lâm cười quẹt qua mũi nàng, chỉ hỏi: “Là ai dạy ngươi?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Tự ta nghĩ ra.”

Yến Lâm nhìn nàng chăm chú, trong giây lát không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt có chút chớp động, cuối cùng lại vươn tay ra sờ đầu nàng, nói: “Ninh Ninh của ta có bí mật.”

Đúng. Ninh Ninh của ngươi có bí mật. Chỉ là bí mật này, nàng vĩnh viễn không dám nói cho ngươi. Khương Tuyết Ninh lần nữa nhìn hắn, một đôi mắt như viên ngọc trắng đen rõ ràng mà xinh đẹp, nhưng không nói lời nào. Yến Lâm nhân tiện nói: “Nếu có ngày ngươi muốn nói ra, vậy nói cho ta được không? Ta muốn trở thành người đầu tiên trong thiên hạ biết bí mật của Ninh Ninh.” Thiếu niên bao dung vô hạn nhìn nàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh nháy mắt liền mềm lòng. Nhưng trong trí nhớ xẹt qua hình ảnh kiếp trước sau khi hắn về triều cả người đầy mùi rượu tiến vào tẩm cung của nàng, ngón tay nắm chặt bình sứ trắng, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, nói: “Được.”

Yến Lâm thỏa mãn, chút khó chịu trong lòng cũng tiêu tan, sợ trễ giờ đóng cửa cung, hắn nói: “Mấy ngày nay các ngươi học quy củ, chỉ sợ sau đó còn bị tiên sinh kiểm tra học vấn, ta không tiện công khai tới tìm ngươi. Ngày mai vẫn lúc này, chỗ này gặp nhau. Ta đi hỏi thăm một chút ngày thứ ba các ngươi thi thứ gì, cũng dễ cho ngươi chuẩn bị.”

Khương Tuyết Ninh không nói gì. Kiếp trước thi cái gì, nàng kỳ thật còn nhớ không ít, chỉ là đời này biết hay không cũng như nhau, vì căn bản nàng không định thi đạt. Nhưng lúc này nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn. Vẫn như cũ nói: “Được.”

*

Ngày hôm sau vẫn là người thượng nghi cục tới. Nhưng lần này không chỉ dạy lễ nghi đơn giản nữa, mà là xưng hô với người trong cung, thậm chí còn dạy tay nghề cùng thủ pháp điều hương, chế hương.

Tất cả mọi người đều nghĩ hôm nay Khương Tuyết Ninh cũng vụng về chậm chạp như hôm qua. Nhưng không ngờ Khương Tuyết Ninh giống như bừng tỉnh, học cái gì cũng nhanh!

Xưng hô với người trong cung chỉ lặp lại ba lần, liền có thể đọc xuôi đọc ngược; quy củ đi đứng tiến lùi, chỉ nhìn nữ quan làm mẫu một lần, liền có thể nhớ kỹ hoàn chỉnh; Về phần chế hương thì càng không cần nói. Phẩm hương, phân biệt hương, điều hương, đốt hương, đôi bàn tay trắng nõn khẽ động, mỗi động tác đều như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui!

Hôm qua Tô thượng nghi bị Khương Tuyết Ninh giày vò quá sức, hôm nay cũng không ôm hi vọng gì, chỉ muốn làm như lời trưởng công chúa nói, mặc kệ nàng thích làm gì thì làm. Nhưng Khương nhị cô nương lại như biến thành người khác! Người ngoài có lẽ không chú ý đến, nhưng nàng đứng trước mặt Khương Tuyết Ninh nên nhìn rất rõ ràng: lúc Khương Tuyết Ninh cầm hương ấn gỗ mun, khẽ nâng ngón út, dùng thìa hương gạt hương in lên, sau đó trải tro bếp bên trên, công bằng mà nói, đúng là đoan đoan chính chính. Hương triện nàng làm vừa vặn chính giữa!

Trái lại, người khác dù động tác không sai, nhưng hương triện lại không chú ý phương hướng. Có ngã, có nghiêng. Mặc dù phần lớn người chế hương đều không chú trọng bày hương triện đoan đoan chính chính, nhưng mẫu đơn quốc sắc thiên hương, từ trước đến nay đều là vật yêu thích của mỗi hoàng hậu, cho nên chính Tô thượng nghi lúc bày hương triện cũng sẽ mười phần lưu ý. Không ngờ, Khương Tuyết Ninh lại huệ chất lan tâm, có thể lưu ý đến chi tiết cực nhỏ như vậy...

Tô thượng nghi nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn khác, sau khi nàng bày hương triện, chậm rãi nói: “Trưởng công chúa điện hạ có phần coi trọng ngươi, quả nhiên là có nguyên nhân. Có lẽ Nhị cô nương thuộc số ít những người trời sinh tay chân không cân nên luyện đi đứng có chút khó khăn. Nhưng hôm nay lại làm rất tốt. Nhất là chế hương, xứng đáng đứng đầu.”

Khương Tuyết Ninh không có chút rung động nào. Kiếp trước lễ nghi của nàng học ở chỗ Tô thượng nghi, về sau lại ở trong cung lâu như vậy, nếu nghiêm túc làm tự nhiên tốt hơn người khác nhiều. Càng không cần nói tới chế hương —— Đây chính một trong số ít những đam mê của nàng kiếp trước trừ làm hoàng hậu. Chỉ là trước mặt Tô thượng nghi đương nhiên không thể nói như vậy, nàng chỉ nói: “Thần nữ ưa thích hương liệu, cho nên đã từng nghiên cứu, hôm nay trước mặt thượng nghi đại nhân như vậy, là tự bêu xấu rồi.”

Tô thượng nghi đã thay đổi cách nhìn về nàng. Cho nên nghe nàng nói vậy, cũng chỉ nghĩ nàng khiêm tốn, ngữ khí hôm qua có chút miễn cưỡng, hôm nay tự nhiên cực kỳ ôn hòa, nói: “Hôm nay cô nương đã học xong, xem như hoàn thành sớm nhất, có thể ngồi một bên nghỉ ngơi trước, nhìn người khác học.”

Những người khác: “...”

Người xưa nói phong thủy luân chuyển, tại sao không chuyển tới chỗ các nàng! Hôm qua Khương Tuyết Ninh học chậm, Tô thượng nghi nhân nhượng hết mức; hôm nay nàng như gặp quỷ học cực nhanh, Tô thượng nghi lại đủ kiểu khích lệ! Hiện tại còn được ngồi một bên nghỉ ngơi! Bọn họ quả thực trăm mối không thể lý giải: Tại sao lại có thể học nhanh như vậy, nhớ kỹ như vậy, làm tốt như vậy?!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*

Khương Tuyết Ninh hôm nay thực ra đã không còn kiên nhẫn ứng phó: Nếu biết từ đầu chuyện học lễ nghi này không thể để nàng rời cung, giả bộ tiếp nữa cũng chỉ khiến mình cực khổ, chi bằng làm thật nhanh rồi ngồi nghỉ ngơi, đỡ một thân mồ hôi. Về phần người khác thấy thế nào, nàng mặc kệ. Ai có mắt thần mà đoán ra nàng trùng sinh chứ? Cho nên Tô thượng nghi cũng chỉ tìm tạm một lý do căng thẳng hay tay chân trời sinh đã vậy để lý giải chuyện hôm qua.

Diêu Dung Dung hôm qua học kém hơn mỗi Khương Tuyết Ninh, nàng vốn cho rằng hôm nay Khương Tuyết Ninh cũng sẽ bị mắng như mình, còn cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên. Nhưng chỉ chớp mắt Khương Tuyết Ninh đã hoàn thành ngồi xuống. Nàng vẫn còn đứng đó, triệt triệt để để trở thành kẻ chậm nhất ngốc nhất. Nàng lo sợ không yên, dùng ánh mắt hâm mộ cùng kinh ngạc nhìn Khương Tuyết Ninh, âm thầm có mấy phần đắng chát.

Thẩm Chỉ Y nghĩ hôm nay nội dung học phức tạp hơn hôm qua, liền đi Thọ An cung thỉnh an thái hậu sớm, vậy mà lúc tới Ngưỡng Chỉ trai đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ngồi đó rồi. Hỏi ra mới biết nàng đã học xong. Nhất thời nhìn nàng, đáy lòng có mấy phần cảm động, kéo tay Khương Tuyết Ninh, cười nói: “Ta biết Ninh Ninh không phải là người ngốc, nhưng hoàn thành nhanh đến mức này, hôm qua lại cố gắng như vậy, chắc là không muốn ta thất vọng. Ninh Ninh ngươi thật tốt!”

Khương Tuyết Ninh: “...”

Bây giờ nói cho Thẩm Chỉ Y biết nàng không liên quan, liệu có bị mang xuống đánh cho một trận không? Khương Tuyết Ninh cuối cùng không dám mạo hiểm, đành chấp nhận. Trong lòng thở dài một tiếng: Cũng may ngày mai kiểm tra học vấn, thi rớt thì có thể rời cung, nếu không nàng thực muốn cầu trời cho sét đánh chết nàng ngay đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!