Chương 4:

Diệp Du Nhiên đột nhiên trừng lớn mắt, mặt đỏ bừng, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Đứng phía ngoài đám người, ánh mắt Mộ Tấn Dương chợt biến đổi, nhanh chân đi tới.

Tiện tay giằng lấy camera của một người, không hề nương tay đập vào đám phóng viên, vẻ mặt hung ác nham hiểm như đang nhìn vật chết: “Tất cả cút hết ra ngoài.”

Phóng viên bị đập vào đều bị sức mạnh mãnh liệt từ Mộ Tấn Dương hù dọa, hơn nữa ánh mắt của anh rất đáng sợ, giống như nếu trong mười giây họ vẫn chưa ra ngoài, thì có thể bị anh đánh chết.

Chưa đến mười giây, tất cả phóng viên đều ra khỏi phòng hết.

Dù sắc mặt Diệp Du Nhiên vẫn xanh mét, nhưng đã lấy lại tinh thần, cô cầm lấy quần áo Mộ Tấn Dương ném cho trước đó, thay ngay trước mặt anh.

Thay xong quần áo, cô xoay người xuống giường, nhưng không ngờ chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, Mộ Tấn Dương lập tức đưa tay đỡ cô.

Lúc này Diệp Du Nhiên mới ngẩng đầu quan sát, ngũ quan sắc sảo cân đối, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi, tuấn tú hơn bất kỳ người quyền quý nào trong thành phố Vân Châu cô từng gặp.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm như núi trong màn đêm, thần bí mà nguy hiểm.

Diệp Du Nhiên chợt hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đang nhìn anh chằm chằm như sắp xuyên thủng anh, vội vàng đẩy anh ra: “Cảm ơn anh.”

Hơi mỉa mai, cô lại cảm ơn người đàn ông đã cướp đi lần đầu của mình.

Dứt lời, cô nhặt túi của mình lên đi vào phòng tắm, nhanh chóng sửa sang bản thân gọn gàng, trang điểm xinh đẹp, đến khi cô đi ra, phát hiện Mộ Tấn Dương vẫn chưa đi.

Cô đi tới cạnh cửa quay đầu nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng: “Ra khỏi cánh cửa này, sau này có gặp phải nhau trên đường, cũng phải giả vờ như không biết.”

Ngoài cửa.

Phóng viên vẫn chưa hề rời đi, còn thêm một đám người của nhà họ Diệp nữa, Diệp Yến Nhi mặc váy trắng đứng nổi bật giữa đám người.

Diệp Du Nhiên hất cằm đi tới, cô chưa kịp mở miệng thì Diệp Yến Nhi đã đau lòng thốt lên: “Du Nhiên, sao em vẫn tính tình như vậy, năm đó cấp ba sẩy thai… chà.”

“Bốp!”

Diệp Du Nhiên giơ tay tát mạnh cho cô ta một cái.

Diệp Yến Nhi như bông hoa trắng nhỏ tao nhã, vô số con trai nhà quyền quý ái mộ cô cả nhà họ Diệp, cô ta lúc nào cũng giữ thể diện, còn con gái thứ hai nhà họ Diệp là cô lại mang tiếng xấu, vô lễ, thô lỗ, vô lý.

Nên trước mắt bao nhiêu người cô tát Diệp Yến Nhi, Diệp Yến Nhi quyết sẽ không đánh trả.

Phóng viên vẫn đang chụp không ngừng, Diệp Yến Nhi ôm mặt, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Tấn Dương phong độ phi phàm sau lưng Diệp Du Nhiên, ánh mắt run lên, ghê tởm, thế mà tiện nhân này lại được lợi, không phải Hoắc Tuấn Anh.

Nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được.

“Du Nhiên, sao em vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy, đợi ông nội trở về em ngoan ngoãn nhận sai với ông là được rồi.” Diệp Yến Nhi bưng mặt, đáy mắt hơi ngấn nước.

Diệp Du Nhiên tiến lên một bước, một tay nắm chặt vạt áo Diệp Yến Nhi, cô nghiêng đầu kề sát lỗ tai của cô ta, âm thanh lạnh lùng: “Diệp Yến Nhi, lần này, cô tốt nhất nên giết chết tôi, đó là cách dễ nhất, bằng không chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì sẽ trả lại tất cả những việc cô đã làm với tôi ngày đó.”

Nói xong, cô đẩy mạnh Diệp Yến Nhi ra, vẻ mặt kiêu ngạo đẩy từng người chặn ở trước mặt ra, nhanh chóng bước đi.

Sau khi phóng viên thấy Mộ Tấn Dương đi ra, cũng không dám chặn Diệp Du Nhiên lại nữa.

Phóng viên đều là do Diệp Yến Nhi tìm đến, Diệp Du Nhiên đã rời đi, tất nhiên họ cũng đi.

Mộ Tấn Dương đứng tại chỗ, đôi mắt tĩnh mịch sâu không lường được.

Cấp ba sẩy thai, rõ ràng tối qua anh thấy vẫn còn trong trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!