*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc so tài chế tác với công ty Mero là một nhiệm vụ với độ khó mức A, hay nói cách khác là một nhiệm vụ cực kì khó và theo lẽ thường tình mà nói thì một người chơi cấp 21 sẽ chẳng thể nào hoàn thành được.

Tôi sẽ thất bại chỉ vì tôi ở cấp 21? Tại sao tôi lại chấp nhận một nhiệm vụ khó như thế? Vì tôi bị đồng tiền làm lu mờ con mắt? Ồ nô nô nô! Tôi chấp nhận vì tôi chắc rằng tôi sẽ hoàn thành được cái nhiệm vụ cấp A đấy.

Nếu nhiệm vụ lần này liên quan đến chiến đấu hay phiêu lưu thì tôi chẳng tự tin đến mức này đâu. Không, thậm chí tôi còn từ chối ngay lập tức ấy chứ. Với cái cấp độ hiện giờ thì tôi không thể hoàn thành được dù tôi đang sở hữu Nghề huyền thoại.

Nhưng cuộc so tài lần này với công ty Mero yêu cầu chế tạo vật phẩm để chiến thắng. Nhiệm vụ lần này sẽ thành công rực rỡ khi mà tôi tạo được một trang bị xịn hơn tên thợ rèn được công ty Mero thuê.

“ Mình là Thợ Rèn Huyền Thoại đã chế tạo nên mũi tên hạng Sử Thi! Mình có thể chiến thắng dù công ty Mero có thuê một tên thợ rèn cao cấp đi nữa! Kukuku, đây là nhiệm vụ dành riêng cho mình…. Không… đây là một sự kiện lớn!”

Khi ánh trăng lọt khung cửa, tôi chợt cười và nói câu thoại thể như mình là nhân vật chính của một bộ truyện tranh. Khan trở về sau khi lấy những đạo cụ chế tạo vật phẩm và rùng mình khi thấy nụ cười trên mặt tôi.

“ Cậu đã ăn thứ gì đó tồi tệ vào bữa tối à….? Cậu nhìn hơi xanh xao đấy, cậu thật sự ổn chứ? Cậu có cần thuốc men gì không? Không không, ta sẽ mang cậu đến phòng khám ngay bây giờ!”

“…. Tôi nhìn giống bị ốm lắm à?”

Khan dường như không có tí thẩm mỹ nào cả.

‘ Tsk tsk, một thợ rèn cũng là một nghệ sĩ đấy ông biết không?’

Những ‘tác phẩm’ của Khan rõ ràng thiếu sót về cả ngoại hình lẫn chức năng. Khi mà tôi đang tin chắc như thế, Khan mang ra một thanh kiếm tuyệt đẹp và mũ giáp.

“ Đây là những món mà ta đã làm. Cậu nghĩ thế nào? Thế này ổn chưa? Thời hoàng kim của ta nổi tiếng vì những tạo tác tuyệt đẹp này đấy. Đôi mắt thẩm mỹ của ta đã luôn được những người nghệ sĩ khác ca ngợi đấy. Haha.”

… Lão già này, lão đọc ý nghĩ của tôi đấy à? Khi tôi đang đăm chiêu nhìn vào thanh kiếm và cái mũ giáp kia, Khan dàn ra một loạt những công cụ sản xuất khác.

“ Như cậu thấy đấy, những đạo cụ này luôn được bảo quản rất tốt. Có đủ các loại quặng, kim loại và củi gỗ chất trong nhà kho. Có khá nhiều nguyên vật liệu tốt, nhưng cả tháng nay ta vẫn chưa làm được gì…. Nhưng cuối cùng thì nhờ cậu, mọi thứ sẽ khá hơn. Cậu cứ thoải mái sử dụng những tài nguyên này trong quá trình luyện tập.”

Khan nở một nụ cười đắng nghét nên tôi không thể kìm lại mà hỏi ông ấy,

“ Công ty Mero lừa ông khiến số nợ của ông ngày càng chất chồng thêm, chưa kể bọn chúng còn thuê xã hội đen đến để can thiệp việc kinh doanh của ông. Bọn chúng đã đe dọa thậm chí còn tính lấy mạng ông nữa. Tại sao ông lại không nhờ sự giúp từ Lãnh chúa hay lính gác? Tại sao ông vẫn giữ im lặng cho đến bây giờ?”

Khan thở dài.

“ Ta cũng đã báo cáo với lính gác một vài lần và còn gửi đơn tới Lãnh chúa để thưa chuyện. Ta đã nhờ họ bảo vệ và cầu xin Lãnh chúa để can thiệp vào sự bất chính này nhưng bọn họ thậm chí còn không để tâm đến những gì ta nói, thỉnh cầu của ta đã bị phớt lờ như thế đấy.”

“…. Tôi đoán là công ty Mero đã nhúng tay vào…”

“ Đúng vậy. Công ty Mero là một trong những công ty lớn nhất và giàu có nhất của miền Bắc. Chắc hẳn Lãnh chúa và đám lính cận vệ đều đã nhận hối lộ từ công ty Mero. Và không chỉ có mình ta là nạn nhân, nhiều người dân ở Winston cũng bị công ty Mero hãm hại và họ bị ném ra đường không thương tiếc, ấy thế mà Lãnh chúa không thèm nhích lấy một ngón tay để mà ngăn chặn, cứu giúp những con người vô tội kia.”

Nói tóm lại, có tiền là có tất cả. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy sức mạnh to lớn của đồng tiền và tự thề với bản thân rằng mình sẽ trở nên giàu có.

“ Eh? Mà, không phải Winston thuộc về Bá Tước Steim sao?”

“ Ừm, đúng thế.”

“ Vậy tại sao ông và những dân làng khác không tới thẳng Bá Tước Steim để khiếu nại hành động của Lãnh chúa kia, và rồi Bá Tước Steim sẽ ra tay trừng trị hắn cùng đồng bọn,…. Không, ông không nghĩ là công ty Mero đã với tay tới tận Bá Tước Steim đấy chứ?”

Khan lắc đầu.

“ Không phải như thế. Bọn ta cũng đã nhiều lần thử đến Bá Tước Steim, nhưng tên Lãnh chúa chết tiệt kia nhận ra và làm mọi cách để ngăn bọn ta rời khỏi Winston. Kể cả khi bọn ta gửi thông điệp của mọi người qua những lá thư, ước muốn của bọn ta vẫn không thể chạm được tới Bá Tước Steim… Tên Lãnh chúa đó sẽ không cố gắng làm vậy nếu Bá Tước Steim đã ở phía của hắn ta.”

“ Không có ai quan sát hay thanh tra nơi này sao?”

“ Bọn chúng cũng đã bị tên khốn kia mua chuộc từ lâu rồi.”

Vâng, cuối cùng thì, tiền vẫn là nhất. Tôi chấp nhận sự thật nghiệt ngã này và đứng dậy. Tôi bắt đầu thắp lửa lò đun trong khi an ủi Khan.

“ Đừng lo lắng. Giờ đây đã có tôi giúp sức cho ông. Tôi sẽ giáng một đòn thật mạnh vào mũi của công ty Mero. Ông có tin tưởng tôi không? Ông có thể hoàn toàn tin vào tôi và để mọi chuyện cho tôi giải quyết không?”

“ Đương nhiên là ta tin cậu rồi, Hậu Duệ của Pagma sẽ không thua bất kì người thợ rèn nào khác… Grid, cậu thật đáng tin cậy. Nếu con trai còn sống, chắc hẳn thằng bé sẽ trạc tuổi cậu… thằng bé sẽ chắc sẽ trở trở thành một chàng trai tốt như cậu… Hức….”

Khan là một ông già mau nước mắt. Nhưng dường như đó không phải vấn đề chính mà Khan là một người đàn ông với vô số vết sẹo trong lòng.

‘ Ông ấy thật tội nghiệp.’

… Ể? Chờ đã! Cái gì? Tại sao mình lại có cái thứ cảm xúc như thế? Lạ thật, tâm trí mình dường như yếu đi mỗi khi thấy bóng hình đáng thương của Khan. Hay là lí tưởng của Pagma đã thấm ngầm vào suy nghĩ của mình sau khi trở thành Hậu duệ của ông ta từ lúc nào không hay biết?

‘ Mức cảm tình của Khan với mình đã trở nên lớn hơn nhưng mình vẫn không biết tại sao mình lại cảm thấy thế này.’

Tôi nhìn thấy Khan đang đắm đuối nhìn chai rượu đằng kia và ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

“ Này Ông già, hãy quan sát những việc tôi sẽ làm cả đêm nay, và rồi ông sẽ sớm quên đi rượu chè thôi. Một lần nữa, ông sẽ được lấp đầy bởi mong muốn được cầm chiếc búa lên, tiếp tục công việc của một người thợ rèn.”

“ T-thế à?”

Ack! Cái quái gì đây? Tại sao mình lại cười nhẹ nhàng khi đang nhìn một lão già nghiện rượu cơ chứ?

… Ah.. Khi tôi đang thổi lò đun, tôi chợt nhớ về một kí ức cũ đã bị lãng quên từ lâu. Khi mà tôi còn học tiểu học, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi tôi thăm nhà của ông tôi vào những kì nghỉ. Tôi luôn cảm thấy tốt hơn vì tình yêu ấm áp của ông bà.

Tôi hiểu rồi, Khan cho tôi cái cảm giác như ông của tôi vậy.

“ Uống một ly trà đi này, đây là trà nấu từ lá Lunol, hương vị của nó cũng rất tuyệt vời.”

“ Well, cũng không tệ, tôi muốn nhận tiền hơn nhưng…”

“ Huh? Cậu nói gì cơ? Tiếng ồn to quá nên ta không nghe cậu nói gì hết!!!!”

“ Ông không nghe thấy tôi nói gì à????”

“ Cậu vừa nói gì cơ??”

“ … Quả nhiên, cái lão già này….”

Kaaang! Kaaang!

Khoảng khắc nhấp ngụm trà và vung búa rèn sắt với một người tôi có cảm tình, trái tim tôi trở nên nặng trĩu. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một khoảnh khắc quí giá như thế này ở Satisfy.

“ Nhưng cậu… tại sao tư thế đập búa của cậu lại như thế? Hay là ta đã sai vì kì vọng của ta quá lớn? Không? Không phải như thế! Không, cậu phải thu hẹp cùi chỏ thêm tí nữa… cậu…. Cậu có thực sự là Hậu duệ của Pagma không đấy? N-nói thật lòng với ta đi. C-cậu không phải là một tên lừa đảo đâu phải không? Cậu là người được Công ty Mero thuê đến đây đúng không!? Ta đúng là tên điên khi chấp nhận đề nghị của tên Rabbit!”

…. Cái lão già này…..

“ Im lặng đi lão già! Ông đánh giá kĩ năng của tôi nhanh quá đấy! Ah!!! Cứ để tôi làm việc một mình một chút đi!!!! Tại sao giờ ông lại cầm búa cơ chứ?”

“ Ta đã đánh giá cậu quá nhanh? Điều này lạ thật. Hậu Duệ của Pagma hẳn đã thành thạo việc này từ lâu rồi cơ chứ! Ahh! Lừa đảo!!!! ”

Ah…. Ông ta phiền phức quá….

Ttang! Ttang!

Màn đêm dần buông xuống, nhưng tôi vẫn chưa thể nghỉ ngơi được. Tôi đang ở trạng thái đỉnh cao, tôi nên tận dụng thời gian này để nâng tay nghề lên và rồi lão Khan sẽ không còn gọi tôi là một tên lừa đảo nữa.

Và ngày tiếp theo, cuộc luyện tập trở nên nghiêm túc hơn. Khan quan sát thành phẩm của tôi và quên đi đống rượu bia kia đi, bộc lộ 60 năm kinh nghiệm làm thợ rèn của mình. Ông ấy giúp tôi bằng những kĩ thuật và hiểu biết tích lũy theo năm tháng.

“ Điều đầu tiên cần chú ý khi chế tạo áo giáp không phải là chú trọng vào độ bền mà là thiết kế một bộ áo giáp giúp người mặc di chuyển thoải mái.

Tôi đã thẩm định một cái áo giáp và bắt tay vào làm một cái mới.

“ Uhuh! Điểm mạnh và điểm yếu không hề được căn chỉnh chính xác! Tại sao chỉ có phần này được hiệu chỉnh? Cậu cần phải tập trung hơn nữa! Cậu đâu phải đứa trẻ lên ba mà mất tập trung đến thế?”

Tôi vừa bị rầy la.

“ Tuyệt vời, thật tuyệt vời. Tại sao lúc cậu bắt đầu tập trung lại khác biệt đến thế này? Tài năng của cậu là vô hạn.”

Và rồi tôi vừa được khen sau khi bị la….

“ Có một số tên trẻ người ngu ngốc luôn dừng lại khi bọn chúng nghĩ rằng như thế này là tốt rồi. Logic của bọn chúng là vì thiếu thốn thời gian nên bỏ qua bước tôi sắt. Nhưng bọn chúng đã nhầm to. Tôi không chỉ là một nhiệm vụ nhỏ nhặt. Nếu bỏ qua bước tôi, ý nghĩa của việc làm nguội và đun nóng sẽ trở nên mờ nhạt dần. Nếu thiếu thời gian thì nên bỏ qua bước ram thay vì bước tôi.”

Ẩn sâu trong những lời nói đó là những lời dạy thâm sâu.

“ Tôi đồng ý kiến với ông. Ngay từ đầu, việc bỏ qua các quá trình chỉ vì thiếu thời gian có hợp lí không? Nếu thế chỉ tạo ra những phế phẩm không hoàn thiện. Không cần biết sẽ mất bao lâu nhưng tôi sẽ luôn cố gắng tạo ra những thứ hoàn hảo nhất.”

“ Ohhh! Một thợ chế tạo đáng khâm phục. Đúng là Hậu duệ của Pagma có khác, cậu đã có một suy nghĩ thật cao quí dù tuổi đời còn trẻ.”

“ Không phải chuyện gì to tát đến thế đâu. Tôi chỉ muốn tạo ra những sản phẩm hoàn mỹ để bán được nhiều tiền hơn…..”

“ Hahaha! Khiêm tốn cũng là một đức tính tuyệt vời ở một chàng trai trẻ như cậu! Cậu thật đáng khâm phục đấy Grid! Đây hẳn là lần may mắn nhất đời ta khi được gặp cậu!”

“…..”

Dù ông ta hiểu nhầm điều tôi muốn nhưng mà kệ đi, tôi cũng cảm thấy lúc này là một khoảng thời gian hạnh phúc.

“ Um….”

Tôi thức dậy khi đồng hồ báo thức reo vang. Tôi nhìn qua khung cửa và thấy ngoài kia vẫn tối om, tôi liếc mắt nhìn đồng hô.

“ Chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà…”

Còn quá sớm…. Tôi có thể chợp mắt ít nhất là thêm 30 phút nữa. Tôi bình thường sẽ lầm bầm càu nhàu khi bị dựng dậy sớm như thế này nhưng hôm nay lại khác.

“ Thật là một buổi sáng sảng khoái.”

Tôi đang cảm thấy cực kì tốt. Hôm qua, tôi đã dành hai đêm theo thời gian của Satisfy để rèn giũa kĩ năng thợ rèn của mình. Tôi đã tạo ra 2 thanh kiếm, 3 bộ áo giáp với 2 món có xếp hạng hiếm.

Nhờ thế, mọi điểm chỉ số của tôi đều tăng thêm 4 điểm, điểm kinh nghiệm của Kĩ năng chế tạo của Thợ Rèn Huyền Thoại đã gần đạt được 20% còn kĩ năng Hơi Thở của Thợ Rèn Huyền Thoại cũng đã tăng thêm 8%.

Sự tập trung và mức độ tinh tế của tôi ngày càng khá hơn, làm tăng đáng kể tốc độ chế tạo. Khan thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều, ông ấy hoàn toàn khác so với Smith ở làng Bairan.

“ Khan vẫn chưa thể trở về thời kì đỉnh cao của mình nhưng quả nhiên,sự khác biệt giữa thợ rèn cấp thấp và cấp trung cứ như trời với đất vậy.”

Tôi muốn gặp Khan. Tôi sẽ được ông ấy chỉ dạy thêm trong khi tiếp tục chế tạo. Tăng trưởng cũng là một điểm hấp dẫn khác ngoài việc tăng cấp độ.

“ Oáp.”

Tôi muốn gặp ông ta ngay khi vừa thức dậy?

“ Mình chăm chỉ quá không?” Khịt mũi “ Đi tắm đã.”

Tôi hướng thẳng tới phòng tắm.

Sau màn tắm gội sảng khoái với dòng nước ấm nóng, tôi đi tới phòng bếp nơi mẹ tôi đang chuẩn bị bữa sáng.

“ Chào buổi sáng, mẹ.”

“ Youngwoo, con đã nghỉ ngơi cả ngày hôm qua, cơn mệt mỏi của con đã đỡ chưa? Sao hôm nay con dậy sớm thế?”

“ Đó là sức mạnh của súp bò hầm! Ahhh! Đó là cảm giác khi ăn thứ gì đó quá ngon. Ahhh. Thể trạng của con~ Tuyệt vời ~. Con có lẽ nên ăn thêm tí lươn nướng ~….”

“ Tại sao một người không có người yêu lại cần phải ăn lươn nướng?”

Những từ đó đến từ bố tôi, người đang đọc báo trong phòng. Tôi phồng mang trợn má.

“ Bố phớt lờ con chỉ vì con chưa có người yêu? Có nhiều chỗ khác cũng được tẩm bổ chứ không chỉ mỗi chỗ đấy…. không, ai nói là con chưa có bạn gái chứ?”

“ Cái gì cơ? Hohohohohoho!”

Mẹ tôi ôm bụng cười ra nước mắt…….

Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!