Diệp Tiêu không nhanh không chậm quay mặt đi, thấy Diệp Vũ mặc một thân lễ phục dạ hội màu hồng đào đứng ở phía sau mình, hai cánh tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt hung ác.

Diệp Vũ cắn răng, Tôn Hạo ở bên kia xã giao không rảnh bận tâm cô, mà Mạc Thiên Hằng thượng đài, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất chính mình nhục nhã Diệp Tiêu, cô làm sao có thể sẽ bỏ qua?
-“A, Diệp Vũ, nơi này cũng không phải là Diệp gia, có vẻ cô không có quyền quyết định tôi lưu lại hay là rời đi!”
Diệp Tiêu tao nhã cười, đối với khiêu khích của Diệp Vũ làm như không nhìn thấy.

-“Diệp Tiêu!” Diệp Vũ tức giận giơ chân.

-“Ừ? Diệp Vũ, đừng quên, hiện tại tôi hoàn toàn có bản lĩnh cho cô thân bại danh liệt!”
Diệp Tiêu cười yếu ớt, khóe môi phác khởi một độ cong tao nhã hết sức chói mắt, giữa tinh thuần không mất bá đạo, giữa bá đạo lại không mất cao ngạo.

Diệp Tiêu vừa nói, một bên không chút để ý quơ quơ di động trong tay, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mà mân.

Diệp Vũ cắn răng, ánh mắt trong đáy mắt càng tàn nhẫn, nay nhược điểm mình ở trong tay Diệp Tiêu, tất nhiên là phải kiêng kị Diệp Tiêu vài phần.


Lúc này ánh mắt người trước mặt bị Diệp Tiêu đều thu vào đáy mắt, cô cười yếu ớt, bước một bước tiến lên, cùng Diệp Vũ khoảng cách gần trong gang tấc, bám vào bên lỗ tai Diệp Vũ.

-“Diệp Vũ, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng nghĩ dùng cái biện pháp gì nhìn không được quang minh thương tổn chúng tôi, Diệp Mặc đã giao mấy ảnh này cho người mà chúng tôi tin tưởng, chỉ cần cô dám chạm vào một sợi tóc của tôi cùng em tôi, tôi dám cam đoan, cô sẽ trở thành tiêu điểm toàn thành vạn chúng chú ý! Tới lúc đó, cô cảm thấy Diệp Tường sẽ đối với cô như thế nào?”
Diệp Tường trong miệng Diệp Tiêu không phải ai khác, đúng là cha của cô cùng Diệp Vũ, Diệp Vũ từ nhỏ đã được cha nâng niu trong lòng bàn tay, mà Diệp Tiêu lại cùng cô ta khác nhau một trời một vực.

Lúc năm tuổi Diệp Tiêu cùng em trai Diệp Mặc ngoài ý muốn bị vứt bỏ, được cha nuôi Trần Hải thu dưỡng.

Bị Diệp Tiêu nói như vậy, Diệp Vũ hơi giật mình.

Yên lặng nhìn Diệp Tiêu tươi cười lạnh như băng, Diệp Vũ tay nhỏ bé gắt gao nắm thành nắm đấm, đáy mắt tràn ngập tơ máu, trên cổ nổi lên gân xanh, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc này cũng đã đỏ lên.

-“Diệp Tiêu, mày tin hay không tin tao giết mày!”
Diệp Vũ nghiến răng nghiến lợi, một chữ một chút nói xong.

-“Sẽ không, Diệp Vũ, ngươi dâm đãng như vậy, giết ta chẳng phải là phải vào ngục giam sao? Ta sợ đến lúc đó không có người thỏa mãn ngươi!”
Diệp Tiêu cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ.

Nói vậy để cho Diệp Vũ ngẩn ra, sau đó cô nâng tay lên, đã nghĩ đánh Diệp Tiêu, ai biết Diệp Tiêu tay mắt lanh lẹ, nâng lên giày cao gót trong chân, đá vào trên bụng Diệp Vũ.

Diệp Vũ trọng tâm bất ổn, nặng nề mà ngã về phía sau, Diệp Tiêu mặt không biểu cảm nhìn người trước mặt, môi đỏ mọng nở nụ cười tươi khanh khách càng thêm rõ ràng.

Giờ này khắc này, Diệp Tiêu để cho Diệp Vũ có loại cảm giác xa lạ nói không nên lời.

Diệp Vũ té trên mặt đất, tránh không được đưa tới oanh động chung quanh, liền ngay cả Mạc Thiên Hằng đứng ở trên đài cũng đem ánh mắt nhìn về phía bên này.

Bắt đầu có người làm ồn.


Diệp Vũ gian nan chống hai tay, theo sau nước mắt liền từ trong hốc mắt chảy ra.

-“Ô ô, chị, em mới là bạn gái của Anh Hạo, em biết chị thích anh ấy, nhưng! ! mà em là em gái của chị mà, chị thế nào có thể như vậy đây! ! ”
Thanh âm ấp úng bị người chung quanh nghe vào trong tai, mọi người rất nhanh liền minh bạch kết quả là chuyện gì đã xảy ra.

-“Chậc chậc, chị này cũng quá ngoan độc rồi? Thế nhưng tại trước công chúng mà đánh em gái của mình như vậy?”
-“Đúng vậy, thời điểm trước kia, tôi nhìn thấy là cô Diệp Vũ theo tôn tiên sinh đến, người chị này cũng quá mức, không phân biệt phải trái gì cả!”
-“Cư nhiên coi trọng bạn trai của em gái mình, thật sự là không biết liêm sỉ!”
Rất nhanh, mấy người không biết chân tướng sự tình liền bắt đầu đối Diệp Tiêu dùng ngòi bút làm vũ khí, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của Diệp Vũ, thật là có vài phần tư thái gái điếm.

Diệp Tiêu không tức không giận nhìn Diệp Vũ.

-“Thế nào? Hiện tại cảm thấy ủy khuất? Diệp Vũ, ngươi ít tại đây làm bộ làm tịch đi!”
Ánh mắt hèn mọn chung quanh ở trong mắt Diệp Tiêu đều không gọi là gì, cô bá đạo nhìn Diệp Vũ té trên mặt đất ‘điềm đạm đáng yêu’.

-“Chị! ! Em là em gái của chị mà, chị thế nào lại vì một người nam nhân như vậy thương tổn em! ! ”
Diệp Vũ tự đạo tự diễn vừa diễn ra, có thể nói là không hề sơ hở, Tôn Hạo bị kéo hướng về phía nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng lại có nhiều hưng trí nhìn các cô.

Đúng lúc này, trên đài Mạc Thiên Hằng vội vàng kết thúc diễn thuyết của mình, bước từ trên đài xuống, xuyên qua đám người, lẳng lặng đứng ở bên người Diệp Tiêu.


-“Ô? Cô Diệp thật đúng là đang nói giỡn, Tiêu nhi là bạn gái Mạc Thiên Hằng ta, làm sao ánh mắt có thể kém đến coi trọng Tôn Hạo?”
Tôn Hạo tuy tốt, nhưng lại không bằng phân nửa Mạc Thiên Hằng.

Lời Mạc Thiên Hằng vừa nói ra, bốn phía lại một mảnh ồn ào.

Rất nhanh liền có người đứng ra nói chuyện.

-“Tào lao, thiếu chút nữa đã tin lời vặt vãnh của gái điếm này rồi, Tôn tổng thế nào có thể đánh đồng với nam thần của tôi?”
-“Đúng vậy, Mạc tổng là một ánh trăng, là trung tâm của bao nhiêu người, Tôn Hạo làm sao có thể so sánh được?”
-“Dựa vào cái gì, nam thần có bạn gái? Ta đây thật thất vọng?”
-“Chân tướng là diễn xuất, nếu không là Mạc tổng xuất ra nói chuyện, chúng ta thiếu chút nữa đã bị biểu tượng bạch liên hoa của cô ta lừa rồi, thật sự là rất ác độc, thế nào lại kéo chị gái của chính mình cùng bạn trai đến cùng nhau, loại tiện nhân này nên chết đi!”
Giọng nói bốn phía liên tiếp một tiếng một tiếng vang lên, sắc mặt Diệp Vũ lập tức tái nhợt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!