Diệp Như Hề nghĩ đến số tiền mặt và thẻ ngân hàng đều là từ trên người Tạ Trì Thành lấy được, đó chính là bước đệm đầu tiên của cô.

Mím môi một cái, cô lại một lần nữa chui vào trong xe, nghiến răng nghiến lợi đẩy cái ghế đang đè nặng lên người anh ra.

Trong lúc hôn mê, Tạ Trì Thành cảm giác được có người đang lôi kéo mình.

Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy thỉnh thoảng kéo lấy anh, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh xôn xao không ngừng.

Anh nghe không rõ rốt cuộc thứ âm thanh đó đang nói gì, muốn mở mắt ra nhìn xem, nhưng phần đầu đau đớn kịch liệt khiến anh không mở mắt ra được.


Thời gian từng chút từng chút qua đi.

Mùi xăng càng lúc càng dày đặc.

Diệp Như Hề biết bản thân hẳn là nên nhanh chóng rời đi, nếu
không chiếc xe mà bị nổ sẽ chôn vùi luôn mạng sống của cô mất.

Nhưng cô không thể bỏ mặc thấy chết mà không cứu được, cuối cùng, chốt an toàn đã được cởi bỏ.

Diệp Như Hề dùng hết sức mình để lôi kéo Tạ Trì Thành ra ngoài.

Cô chạy thục mạng mang theo anh chạy về phía trước, chỉ biết cố gắng chạy thật nhanh, sau khi bọn họ chạy xa chưa tới mấy mét, một tiếng nổ thật lớn đã vang lên phía sau lưng.

Nhấc lên sóng nhiệt trực tiếp khiến Diệp Như Hề té sấp về phía trước.

Đau nhức đánh úp lại, tiếng ù ở hai bên tai khiến Diệp Như Hề phải một lát sau mới ổn định lại.

Nhìn Tạ Trì Thành ngã xuống ngay bên cạnh, cô suýt xoa một tiếng, nói: “Anh nợ tôi một mạng đó nha.


Âm thanh xe cứu hỏa chạy tới càng lúc càng gần, Diệp Như Hề vất vả đem Tạ Trì Thành kéo tới bên cạnh Tần Hải.


Trong lúc suy nghĩ rời đi, cô có do dự một chút, sau đó cắn môi một cái rồi xoay người, lại một lần nữa đi lục tìm túi tiền của Tạ Trì Thành, thấp giọng nói: “Coi như anh dùng tiền mua mạng sống, không cần thấy thiếu nợ tôi.


Cầm lấy túi tiền của anh, Diệp Như Hề khập khiễng rời đi.

Lúc Diệp Như Hề trở về nhà họ Diệp, phát hiện Vu Bình không có ở nhà, trong nhà tối đen như mực, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng trở về phòng mình.

Thời điểm cứu người dùng sức quá mạnh, trên tay chân đều bị xây xát không nhẹ, chỉ có thể tự mình xử lý một chút.

Giờ phút này, ở một nơi khác.

Bệnh viện chen chúc người, một đám nhón chân ngóng đợi, ngay cả Diệp Như Mạn cùng Vu Bình
cũng vội vàng chạy tới nơi, một nhóm người chen chúng nhốn nháo thành cả một hàng dài.

Tin tức Tạ Trì Thành xảy ra tai nạn xe cộ bị tiết lộ ra ngoài, gần như tất cả mọi đều lao đầu hướng về phía bệnh viện, ngay cả cánh truyền thông nghe được tin liền lập tức chạy tới, mà ngoài dự kiến, đám vệ sĩ lại không đem đám phóng viên kia đuổi đi.

Diệp Như Mạn còn đang muốn lấy danh phận Tạ phu nhân mà đi vào, nhưng đám vệ sĩ ở cửa lại không hề nể mặt, đừng nói đến hiện tại cô ta đầu tóc tán loạn,
quần áo xộc xệch, đúng là không hề có chút hình tượng nào đáng để vào mắt.

Trong phòng bệnh Vip.


Tạ Trì Thành đã sớm tỉnh lại, trên đầu còn quấn một vòng băng vải, nhưng trừ cái này ra thì chẳng còn vết thương nào nữa cả.

Không hề có liên quan tới tin tức bệnh tình nguy kịch đang đồn đại bên ngoài.

Người bị thương nghiêm trọng hơn chính là Tần Hải, giờ phút này còn đang ngây ngốc ở trong
phòng chăm sóc đặc biệt nữa.

Sắc mặt Tạ Trì Thành mười phần âm trầm, trên mặt như bao phủ mưa gió bão bùng, bị người khác hãm hại thiếu chút nữa mất đã đi tính mạng như vậy, sao anh có thể bình thản như không được chứ?
Ngay cả Tần Phong và Lâm Tử Ngang vẫn luôn đang âm thầm xử lý mọi chuyện trong bí mật cũng bị Tạ Trì Thành gọi tới để điều tra.

Tần Phong là anh trai của Tần Hải, một người trong sáng và một
người trong bóng tối, Tần Hải là thư ký ở mặt sáng, nhưng Tần Phong lại chuyên giải quyết những việc không thể đưa ra ánh sáng, còn có thêm cả một Lâm Tử Ngang nữa.

Tạ Trì Thành rất hiếm khi phải dùng tới bọn họ, nhưng hôm nay anh thật sự nổi giận.

“Điều tra được rồi sao ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!