Lão phu nhân tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng dĩ nhiên, hiện tại bà ta chẳng thể làm gì được đứa cháu trai này nữa.

Diệp Như Mạn thấy không có người nào quan tâm đến mình, đành phải che lại cái trán đổ máu mà đứng lên, muốn đi qua đứng cạnh bên Tạ Trì Thành, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Trì Thành, thân thể cô ta bị đông cứng tại chỗ, cũng không dám tiến lên thêm một bước.

“Trì Thành.

anh, anh đừng tức
giận với bà nội nữa, bà nội cũng chỉ là quan tâm Tiểu An.



Cuối cùng những chữ còn lại Diệp Như Mạn lại nói không nên lời.

Nhưng thật ra lão phu nhân rất vừa lòng với thái độ này của Diệp Như Mạn.

“Nếu anh không yên tâm để Tiểu An ở chỗ ta, như vậy thì Như Mạn cũng có thể ở lại nơi này cùng nhau chăm sóc thằng bé, đứa trẻ có mẹ ở bên cạnh, thì anh cũng thấy yên tâm hơn rồi chứ?”
Diệp Như Mạn nghe vậy thì mừng như điên, cô ta đã gả cho Tạ Trì
Thành lâu như thế rồi, chưa từng có được sự tán thành của lão phu nhân, ngay cả tư cách tới nơi này cũng không có.

Nhưng trước đó không lâu lão phu nhân đã chủ động bảo cô ta chạy qua nói chuyện, đây là một cơ hội để cô ta có người chống lưng, không chiếm được lòng ông xã, thì ít ra cũng phải chiều lòng được lão phu nhân chứ.

Diệp Như Mạn tự cho là thử đối nghịch một lần, không nghĩ tới, lão phu nhân ở trong lòng Tạ Trì Thành vốn dĩ cũng không tính cái gì.

“Trì Thành, em có thể mang theo Tiểu An qua đây ở, em sẽ chăm sóc cho
Tiểu An thật tốt! Hơn nữa bà nội cũng rất nhớ Tiểu An đấy, chúng ta cũng nên hoàn thành tâm nguyện của bà nội.



Lão phu nhân rất vừa lòng cười cười, liền chỉ chờ Tạ Trì Thành gật đầu đồng ý.

Chỉ cần khống chế được đứa nhỏ kia, còn sợ Tạ Trì Thành không nghe lời hay sao?
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Tạ Trì Thành, chờ đợi anh mở lời, lão phu nhân lập tức liền bảo người đi qua đem Tạ An mang đi.

Nhưng để nhiều người thất vọng rồi,
Tạ Trì Thành chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Các người chỉ có thời gian ba ngày.


Dứt lời, anh trực tiếp rời đi, khí thế mãnh liệt, ai cũng không dám ngăn lại.

Lâm Tử Ngang cũng định theo sau, nhưng lại nghiền ngẫm nhìn về phía Diệp Như Mạn, ném xuống một câu: “Diệp tiểu thư cô không cảm thấy chột dạ vì những gì mình đã làm sao?”
Lâm Tử Ngang bỏ lại câu nói lấp lửng không rõ ràng kia, trực tiếp khiến vẻ mặt Diệp Như Mạn trắng bệch một mảnh.

« « «
Sau khi Diệp Như Hề chuyển nhượng xong hết số cổ phiếu cuối cùng qua mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi Tạ Trì Thành xuất hiện vào ngày đó qua đi, Diệp Như Hề cố gắng tăng ca suốt hai buổi tối, cuối cùng cũng đã xử lý xong mọi chuyện.


Anh cũng sẽ không tìm đến cô để tính sổ đấy chứ?
Khoản tiền hai mươi vạn kia cô cùng hoàn trả lại rồi, số tiền mặt kia cũng không ngoại lệ, tất cả đều trả lại không thiếu một xu, may mắn bản thân đã thừa dịp thời điểm thị trường
chứng khoán của Long Đằng gặp sóng gió, kiếm lời được một khoản.

Hiện tại tất cả mọi thứ đều đang đi đúng quỹ đạo, nhưng trong lòng Diệp Như Hề không hiểu sao vẫn có chút lo lắng không yên.

Nghĩ tới cái gì liền tới cái đó, khi Diệp Như Hề nhận được điện thoại của Tạ Trì Thành, thiếu chút nữa đã giật mình tới mức đánh rơi điện thoại.

“Đêm nay tôi tới đón cô.


“Cái, cái gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!