Kinh Nguyên nghe Kiêu Mặc Hiên nói vậy, lập tức không chút do dự nói: “Nếu thật sự có nơi như vậy, dì giơ hai tay tán thành."
Mộc Ca vừa nghe thấy vậy lập tức lên tiếng: “Dì à, dì cũng không hỏi người ta có muốn đi hay không mà đã đồng ý như vậy, còn giơ hai tay tán thành, không cảm thấy hơi qua loa quá rồi sao?"
“Có gì mà qua loa chứ, đừng nghĩ dì vừa mới quen Mặc Hiên.

Dì tin mình sẽ không nhìn lầm cậu ấy, vì vậy cho dù cháu đi nơi nào, chỉ cần là nơi cậu ấy đề cử thì dì đều sẽ tin." Cũng không biết vì cái gì, Kinh Nguyên càng nhìn Kiêu Mặc Hiên này càng cảm thấy thuận mắt.

"Nhưng mà cháu không đồng ý." Tuy Kiêu Mặc Hiên không nói rõ ràng, nhưng cô tựa như có thể cảm giác được chỗ anh nói là nơi nào.

Cũng bởi vì như thế, cô mới một mực từ chối không muốn đi, không vì điều gì khác mà chỉ là không muốn đi, hơn nữa cô không yên lòng về dì, dù sao dì cũng vừa đối mặt với chuyện ly hôn, dù như thế nào cũng không yên tâm để cho dì một mình.

"Được rồi, dì hiểu suy nghĩ của cháy, chẳng phải do cháu lo lắng cho dì sao, dì đã nói rồi, dì sống một mình vẫn ổn, huống chi bây giờ cháu đã mua căn nhà này cho dì ở, cháu càng không có gì phải lo lắng mới đúng chứ." Kinh Nguyên thật lòng hy vọng tương lai Mộc Ca có thể thuận buồm xuôi gió, vì vậy bà không muốn bởi vì mình mà ngăn cản con đường phát triển của cô.

"Sao mà được chứ, lúc này cháu nên ở lại bên cạnh dì, nên dì đừng khuyên cháu nữa, có khuyên thế nào cháu cũng không đi." Khi Mộc Ca nói lời này còn không quên trừng mắt Kiêu Mặc Hiên, cô cảm thấy đều là do anh gây họa.


Kiêu Mặc Hiên thấy dì như còn có chuyện muốn nói, liền vội vàng nói với dì: “Chuyện này dì không cần vội, có cơ hội cháu sẽ dẫn em ấy đi xem chỗ cháu nói, có lẽ em ấy sẽ thích.”
Kinh Nguyên gật đầu: “Cháu nói cũng đúng, vậy không nói chuyện này nữa."
Mấy người vừa nói vừa đi vào, khi nhân viên phục vụ nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên, lập tức nói một câu: “Chào ngài Kiêu."
“Ba người, kêu phòng bếp xem mà chuẩn bị, nhớ không cay và không có hải sản." Bởi vì trên cánh tay Mộc Ca có vết thương, cho nên anh mới sắp xếp như thế.

Nhìn anh cẩn thận chu đáo dặn dò như thế, Kinh Nguyên càng cảm thấy người đàn ông này có thể tin được.

Nhưng trong mắt Mộc Ca, tất cả đều là anh cố ý làm, mục đích chính là làm cho dì cảm thấy anh tốt, rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn, sau đó để cho cô rời đi cùng anh.

Kiêu Mặc Hiên ngồi xuống thấy Mộc Ca cứ nhìn chằm chằm mình, liền mở miệng giải thích: “Anh làm như vậy, không phải là vì cho dì nhìn mà là vì muốn vết thương của em có thể nhanh chóng lành lại."
Mộc Ca cười nhạt: “Anh Kiêu không cảm thấy mình hơi giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Em không nói gì mà."
“Em không nói gì, nhưng ánh mắt của em so với nói cái gì càng khiến người ta khó chịu hơn, nên anh tình nguyện nói rõ ràng, cho dù bị em hiểu lầm là giấu đầu lòi đuôi, anh cũng phải nói."
"Đứa nhỏ này sao lại không có lương tâm như vậy chứ? Mặc Hiên người ta lo lắng vết thương của cháu, cháu còn nói người ta như vậy, nhanh chóng xin lỗi người ta đi."
Khóe miệng Mộc Ca co rút, thật sự không nghĩ tới tên này không chỉ có tài ăn nói tốt, ngay cả diễn xuất cũng tốt như vậy?
"Đùa thôi, có gì phải xin lỗi chứ, hơn nữa Kiêu Mặc Hiên rất rộng lượng, không hề nhỏ nhen đến như vậy đâu, đúng không?" Lúc Mộc Ca nói lời này, hiển nhiên hơi nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Kiêu Mặc Hiên thầm cười trộm trong lòng, có thể làm cho cô tức giận thành thế này cũng rất thú vị.

Mộc Ca ăn bữa cơm này mà cảm thấy hơi nghẹn, nếu không phải bởi vì có dì ở đây, cô đã đập cả một cái mâm đồ ăn vào mặt anh, xem anh còn kiêu ngạo thế nào.

Sau khi ăn cơm xong, dì nói muốn đi dạo ở siêu thị gần đây, không cho bọn họ đi cùng, Kiêu Mặc Hiên cảm thấy không yên tâm nên đã sớm sắp xếp người đi theo Kinh Nguyên.


Còn anh thì đưa Mộc Ca đến cổng trường.

Trước khi xuống xe Mộc Ca quay đầu nhìn anh: “Kiêu Mặc Hiên, tôi sẽ không rời khỏi nơi này, cho dù như thế nào tôi cũng không thể bỏ lại dì của tôi.”
“Nếu như cô thật sự muốn báo đáp dì của cô thì không bằng trước tiên cô phải làm cho bản thân mình mạnh mẽ, nếu không cho dù ở bên cạnh dì thì có thể làm gì chứ!”
"Chẳng phải tôi đã có nguồn kinh tế là anh sao, nuôi sống tôi và dì hoàn toàn không thành vấn đề."
"Nhưng tiền lương của cô gần như đã tạm ứng trước mấy tháng rồi, cô cảm thấy trong nửa năm tới, tôi sẽ cho cô thêm tiền lương sao?" Cô vừa mới mua một căn nhà, chẳng lẽ quên rồi sao?
"Kiêu Mặc Hiên, anh đừng có mà hẹp hòi vậy chứ, có cần phải tính toán chi li như thế không? Một người đàn ông không thể rộng rãi một chút sao?" Đây là vì hoàn cảnh cô đặc biệt, nên phải đối xử đặc biệt mới đúng chứ, có cần chuyện bé xé ra to như vậy không.
"Cô đi học trước đi, sau khi tan học tôi sẽ đón cô, không thấy xe của tôi, tốt nhất cô không nên đi lung tung."
"Anh thật sự rảnh rỗi như vậy sao?" Đi cùng các cô hơn nửa buổi trưa, buổi tối còn muốn đến đón cô tan học ư?
"Có chuyện muốn nói với cô." Kiêu Mặc Hiên vừa dứt lời liền lái xe ra ngoài.

Mộc Ca đứng tại chỗ trừng mắt: “Đồ thối tha, cần phải ngang ngược vậy sao? Chị đây mua vé số, nếu trúng thưởng xem chị có đập chết anh không?”
Kiêu Mặc Hiên lái xe nhìn cô gái nhỏ trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên, không nghĩ tới con nhóc từ trên trời giáng xuống lại là một bảo bối, nếu không mang cô ở bên người, anh đúng là không yên tâm cho lắm.
Mặc dù nhóc con này có hơi khó chịu với bộ đội, nhưng chỉ cần anh xử lý tốt vấn đề này, tất cả mọi chuyện sẽ không đến lượt cô nói không.

Nghĩ tới đây anh cầm điện thoại di động gọi: “Phong Tử, đem hồ sơ tài liệu của Mộc Ca ở trường chuyển cho một nhóm đội viên tập huấn mới, bảo lãnh đạo nhà trường đi xử lý.”

“Anh bảo em đi sai khiến lãnh đạo, anh cảm thấy em có thể không?”
"Cậu đem tài liệu của Mộc Ca làm đẹp một chút, sau đó đặt lên bàn ông ta, nói cho ông ta biết đây là người tôi đào được, chuyện còn lại thì xem ông ta thôi."
"Anh đang muốn bẫy lãnh đạo à?" Muốn nói toàn bộ đội quân người dám sai khiến lãnh đạo cũng chỉ có một mình anh, hơn nữa còn không chỉ một lần.

"Nếu không thì sao, tôi bẫy cậu nha?"
"Được, em sẽ làm theo lời anh nói." Anh ta cũng không muốn bị gài bẫy đâu, bởi vì cách hãm hại người của Kiêu Mặc Hiên rất độc đáo.

Kiêu Mặc Hiên cúp điện thoại rồi trở lại nơi Kinh Nguyên xuống xe lúc trước, sau khi biết được Kinh Nguyên còn ở trong siêu thị, anh sải bước đi vào siêu thị, anh cảm thấy mình nên thẳng thắn nói chuyện với dì.

Anh vừa mới đi vào bên trong thì vừa khéo nhìn thấy Kinh Nguyên tính tiền đi ra: “Dì, để cháu xách cho.”
Kinh Nguyên đưa đồ vật trong tay ho Kiêu Mặc Hiên: “Cháu quay lại là có chuyện muốn nói với dì đúng không?"
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Đúng là có chuyện muốn nói với dì, đi thôi, chúng ta về nhà nói.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!