Kiêu Mặc Hiên mệt mỏi dụi khóe mắt: “Ngủ trước, tỉnh ngủ rồi chúng ta tính sổ tiếp.”
“Thằng nhóc nhà anh xem chị đây là người gì hả? Cô nàng phục vụ tận răng muốn gọi thì đến muốn đuổi thì đi à?” Người đàn ông này không xuất hiện thì thôi đi, vừa xuất hiện liền muốn đi ngủ, nghĩ rằng cô dễ bắt nạt lắm à?
Cô đã nín nhịn một tuần, anh ta muốn im lặng bỏ qua sao?
Không có cửa đâu!
"Nói mục đích của em đi." Kiêu Mặc Hiên biết trong lòng cô tức giận, cũng biết mấy ngày nay cô vất vả cố gắng bao nhiêu, hôm nay cô nóng nảy như vậy, chắc là muốn anh đáp ứng cô điều kiện nào đó.
Mộc Ca thấy anh đã hiểu rõ tâm tư của mình như vậy, cũng không nói nhảm với anh nữa, mở miệng nói thẳng: “Tôi muốn về nhà thăm dì út."
“Nếu như em bảo đảm không mắc sai lầm trong trận đấu đối kháng ngày mai, tôi có thể dẫn em về nhà thăm dì út."
"Thật sao?" Mộc Ca không nghĩ tới anh lại sảng khoái đồng ý như vậy nên cảm thấy hơi bất ngờ.
"Ừm, chỉ cần em nghe lời, tuần sau tôi sẽ dẫn em trở về thăm dì út."
"Thành giao." Mộc Ca cũng là một người thoải mái, nếu mục đích đã đạt được thì có nhiều lời cũng vô ích, về phần tham gia thi đấu đối kháng, chắc cũng chỉ là đánh vào mặt bọn người Mục Tư Lăng mà thôi.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay vỗ bên cạnh mình: “Lại đây."
Mộc Ca dựa vào bên giường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó giơ chân nhỏ lên: “Cởi giày ra."
Kiêu Mặc Hiên duỗi tay gõ đầu cô: “Càng ngày càng lớn gan nhỉ?" Dám bảo anh cởi giày cho cô.

“Với quan hệ này của hai chúng ta, tôi cần khách sáo cái gì chứ.

Hơn nữa là một người đàn ông thì nên đi theo làm tuỳ tùng vì người phụ nữ của mình.

Chị đây đã đi ngủ cùng, bảo anh cởi giày mà anh còn không vui sao?"
Lúc cái miệng nhỏ của cô lải nhải không ngớt, Kiêu Mặc Hiên đã cởi giày của cô ra: “Cãi chày cãi cối, ngủ.”
Cơ thể nhỏ bé của Mộc Ca bị anh xách lên ném vào bên trong, sau đó anh cũng nằm ở bên cạnh.
Mộc Ca kéo chăn đắp lên, rất yên lặng nhắm hai mắt lại, về phần vì sao anh lôi kéo cô đến ngủ cùng cô không hỏi nhiều, một là bởi vì trước kia hai người đã có thỏa thuận, thứ hai là bởi vì ngủ so với đi tư thế hành quân cũng tốt hơn.
Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Kiêu Mặc Hiên kéo cô vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại ngủ say.
Bên này hai người ngủ, bên kia Lâm Nhi hỏi Phong Tử: “Báo cáo."
“Nói đi."
"Tối nay tôi có cần chờ cửa Mộc Ca không?"
"Không cần chờ, cứ đi ngủ."
"Báo cáo."
"Nói đi."
"Hôm nay tôi biểu hiện có tốt không?" Khuôn mặt Lâm Nhi mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn Phong Tử.
Phong Tử biết vấn đề này của cô ấy chẳng qua chỉ là làm nền, sau khi anh ta nói theo, chắc chắn cô ấy còn có vấn đề khác, vì thế đi thẳng vào vấn đề: “Nói chuyện cô muốn nói."
“Tôi muốn tham gia vào buổi diễn tập đối kháng ngày mai."
Phong Tử ngước mắt nhìn cô ấy: “Cô có biết cô tới đây mấy ngày rồi không?”
Không ngờ cô ấy lại muốn tham gia diễn tập đối kháng, cũng không phải lo lắng cô ấy sẽ làm liên lụy mọi người, mà là lo lắng cô ấy sẽ bị thương trong diễn tập, cho dù không phải trên thể xác cũng có thể ảnh hưởng đến tâm lý.
Trong lòng Phong Tử vô cùng hiểu rõ hai quân đối kháng có ý nghĩa gì, biết lợi hại trong đó, cho nên không muốn cô ấy tham gia diễn tập đối kháng quá sớm.
"Đến bao lâu không quan trọng, giống như trận đối chiến tối nay, những lính cũ kia không phải cũng thua tôi và Mộc Ca đó sao?"
Trước đó cô ấy đã xem rất nhiều cảnh diễn tập đối kháng trên TV nên cũng muốn trải nghiệm thử, mặc dù biết mình sẽ thảm bại, cô ấy vẫn muốn tham gia.
"Cô nghĩ rằng trên chiến trường chỉ là tỷ thí kỹ thuật bắn súng, đùa nghịch máy tính, chơi cờ là có thể thắng à?" Đó là muốn học luyện tập, sử dụng ở trong đối kháng.

"Báo cáo, tôi không nghĩ như vậy, là một quân nhân vốn nên chinh chiến nhiều, tìm kiếm nhược điểm trong thất bại, từ đó có thể tiến bộ nhanh hơn.

Anh tìm mọi cách cản trở như vậy, có phải cảm thấy tôi không đủ tư cách, sợ tôi liên lụy đến mọi người đúng không?"
"Đúng vậy, cô là một tân binh, có thất bại cũng phải thất bại ở vạch xuất phát, trở về ngủ đi." Phong Tử nhìn thấy sự tiến bộ của Tân Lâm, cũng biết cô ấy mạnh mẽ cỡ nào, nhưng càng như vậy, anh ta càng không thể để cho cô ấy chịu thất bại quá sớm.
Bởi vì cô và Mộc Ca khác nhau, Mộc Ca mạnh mẽ đến mức có thể so sánh với đại đội trưởng, hiển nhiên Tân Lâm còn chưa đạt tới mức này.
Vì vậy, đây là lý do tại sao anh ta không cho phép cô ấy tham gia vào cuộc diễn tập.

Lâm Nhi thấy anh ta không đồng ý liền lớn tiếng nói: “Nếu giáo quan không cho phép, vậy tôi tìm đại đội trưởng nói.”
“Này, cô cứ nhất quyết làm trái lời tôi nói sao?”
"Là anh muốn gây khó dễ với tôi."
"Ở đây từ trước tới giờ chưa có tiền lệ tân binh tham gia diễn tập đối kháng, mặc dù cô đủ xuất sắc cũng không được."
"Quy củ là chết, người là sống, vừa rồi tham mưu trưởng yêu cầu Mộc Ca ngày mai thi, sao tôi thì không được?"
"Bởi vì cô không phải người của đại đội trưởng, cũng không bị người ta điểm danh dự thi, đơn giản như vậy."
"Được, nếu anh đã nói như vậy, vậy tôi liền đi tìm đại đội trưởng." Lâm Nhi nói xong liền định đi về phía chỗ Kiêu Mặc Hiên, Phong Tử thấy thế lập tức đi lên.
"Nếu cô có thể đánh gục tôi trong vòng mười chiêu, tôi sẽ cho cô đi tham gia diễn tập đối kháng ngày mai, nếu không thể thì lập tức trở về ngủ cho tôi.”
“Anh làm vậy chẳng phải khi dễ tôi à?” Chỉ riêng anh đừng nói là mười chiêu, cho dù là hai mươi chiêu một trăm chiêu cô cũng không làm được.
"Cơ hội cho cô đấy, cô có muốn hay không?"

Lâm Nhi trợn trắng mắt: “Hừ, không thèm nói nhảm với anh nữa, tôi đi ngủ trước, ngày mai tìm Mộc Ca nói chuyện này.”
Khi thấy cô ấy trái lại thông minh rời đi, Phong Tử khoanh hai tay nhìn bóng lưng cô ấy càng đi càng xa, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Trên đường trở về, Phong Tử thấy Uy Hàm đứng ở dưới lầu đi tới đi lui liền lên tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy, buổi tối không ngủ, bị ma nhập rồi à?"
Anh ta Phong Tử trở về liền vội vàng hỏi: “Tôi hỏi cậu, có phải Kiêu Mặc Hiên lại dẫn con nhóc kia về phòng rồi hay không?"
“Anh có ý kiến à?" Phong Tử vừa nói vừa đi lên tầng.
"Ha, tôi có thể có ý kiến gì chứ, tôi chỉ là buồn bực.

Con nhóc đó có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chứng mất ngủ nghiêm trọng của Kiêu Mặc Hiên không trị lại khỏi nhỉ?"
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cảm giác bản lĩnh này của mình, hình như còn không giúp người ta ngủ một giấc.
Lúc trước ở nhà anh ta đã cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay Kiêu Mặc Hiên mất ngủ, trong đó anh ta trị liệu qua một lần, nhưng hiệu quả cũng không tốt, cho nên anh ta càng nghĩ anh ta lại càng cảm thấy tò mò.
Muốn nói người khác phái hút lẫn nhau, cũng có không ít người vây quanh Kiêu Mặc Hiên anh mà, sao lại không thấy người khác có công lực này này?
Phong Tử hơi dừng bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh ta: “Ý của anh là Mộc Ca có vấn đề à?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!