Ra khỏi trường, Mộc Ca thấy xe của Kiêu Mặc Hiên còn chưa đi, cô vội bước nhanh qua mở cửa xe bước vào trong: "Làm phiền anh đưa tôi đến nhà dì tôi, nhanh lên."
Kiêu Mặc Hiên thấy cô lo lắng, nhưng không hỏi xảy ra chuyện gì mà lập tức khởi động xe, thay đổi phương hướng lái về phía nhà dì cô.
Đi vào cư xá Minh Châu, Mộc Ca mở miệng nói: "Dừng ở cổng là được, cảm ơn anh đưa tôi đến.

Tôi còn có việc phải làm, không thể đưa anh đi lên được."
"Cần tôi giúp không?"
"Chuyện nhà tôi để tôi xử lý được rồi." Mộc Ca biết rõ hai người bọn họ chỉ có quan hệ trên hợp đồng, chuyện phiền phức của nhà mình không nên để anh nhúng tay vào.
Kiêu Mặc Hiên gật đầu, đồng thời lấy thẻ đen từ ví tiền ra: "Cô cẩm thẻ này đi, không có mật mã, tiền lương của cô ở trong đây, cô có thể lãnh bất cứ lúc nào."
Mộc Ca do dự mấy giây, cuối cùng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Mau đi đi, có việc lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Mộc Ca gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống đi về phía cửa nhà dì, thật ra nơi này không phải nhà của dì, mà là nhà bọn họ thuê ở.
Mặc dù điều kiện nhà dì cô không tốt, nhưng dì luôn chăm sóc cô, cho dù ăn hay mặc chưa từng keo kiệt với cô.

Đây cũng là lý do cô muốn kiếm tiền mua nhà cho dì.

Đi vào cửa đã nghe thấy trên tầng năm có tiếng cãi vã, Mộc Ca lo dì bị bắt nạt, cô đi nhanh hơn.
Nhưng cho dù đi nhanh hơn, cô vẫn chậm một giây, vì cô thấy dì bị một người phụ nữ tát.
Mộc Ca tức giận xông lên tát người kia hai cái: "Đồ không biết xấu hổ, bằng bà mà cũng dám đánh dì tôi sao?"
Người phụ nữ bụm mặt, nhìn người đàn ông đứng bên trong: "Anh còn mặc kệ không quan tâm."
Người đàn ông trong phòng không phải ai khác, chính là chồng của dì, Thẩm Thanh Đồng, Mộc Ca kéo dì vào phòng, tiện tay khép cửa phòng lại.
Cô không để ý dì đang tức giận, đỡ bà ngồi lên ghế sô pha: "Dì, ngồi đi."
"Ca Nhi..." Mặc dù trong lòng dì rất ấm ức, nhưng không muốn vì mình mà Mộc Ca bị bắt nạt,
Mộc Ca vỗ tay dì, ra hiệu bà đừng lo lắng.
"Mộc Ca, mày tới đây làm gì, lại còn ra tay đánh người, không sợ tao đưa mày vào cục cánh sát, để cả trường biết mày là hạng người gì à?"
Thẩm Thanh Đồng không thích Mộc Ca lắm, nhưng vì mình không thường ở nhà, ít khi gặp mặt cô, cho dù không thích cũng chưa từng xảy ra tranh cãi, hôm nay xem như lần đầu.
"Được, gọi cảnh sát đến càng tốt, đúng lúc có thể để bọn họ xem người chồng dẫn tiểu tam vào nhà, còn hùng hồn như thế, mặc cho bồ nhí đánh vợ mình.

Tôi phải hỏi bọn họ xem đây là đạo lý gì?"
Mộc Ca nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Đồng, nói thật cô rất bất mãn đối với người dượng thường đi xuyên đêm không về ngủ này.

Nếu không phải dì thuyết phục thì cô đã đánh nhau với ông ta từ lâu rồi.
Người phụ nữ kia chỉ Thẩm Thanh Đồng: "Anh còn phí lời với với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ ra ngoài cho em, không thì em không để yên cho anh đâu."
Chưa đợi Thẩm Thanh Đồng mở miệng, Mộc Ca đã vội vàng đi qua nắm tóc người phụ nữ kia, tát bà ta mấy cái: "Đã gặp qua người không cần thể diện, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như bà, dì tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Nói cho bà biết tôi đây không ăn chay đâu."
Thẩm Thanh Đồng không ngờ Mộc Ca sẽ điên cuồng đánh người như thế, sau khi kinh ngạc thì ông ta giật tay cô ra, giải cứu Ngũ Thiến Ảnh ra khỏi tay cô.
Dì của Mộc Ca cũng ngẩn người, trong ấn tượng của bà Mộc Ca luôn ngoan ngoãn nghe lời, tính cách cũng dịu dàng ngoan ngoãn.

Bây giờ nổi giận như thế là vì bà bị bắt nạt sao?
Ngay lúc Kinh Nguyên đang suy nghĩ, Thẩm Thanh Đồng đã đưa tay tát Mộc Ca, bà thấy thế định bảo vệ Mộc Ca vào lòng thì đã thấy cô nhẹ nhàng tránh thoát, lại đá vào hông ông ta một cái.
"Thẩm Thanh Đồng, nếu không phải nể mặt dì thì tôi đã đánh ông từ lâu rồi.


Bây giờ ông còn dám ra tay đánh tôi sao, ông dẫn bồ nhí của ông cút nhanh lên, đừng để tôi chém mấy người."
Ánh mắt Mộc Ca lạnh lẽo, nếu như gϊếŧ người không phạm pháp thì cô nhất định sẽ giải quyết đôi cẩu nam nữ này tại chỗ.
Kinh Nguyên thấy Mộc Ca không bị bắt nạt mới khẽ thở ra, nhìn người đàn ông mình từng yêu, bà lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngày mai gặp ở cục dân chính, mặt khác cho ông xem một thứ."
Nói xong, Kinh Nguyên lấy một phong thư từ ngăn kéo dưới bàn trà ra đưa cho Thẩm Thanh Đồng.

Thẩm Thanh Đồng vội vàng cầm lấy, mở ra xem thì thấy là báo cáo kiểm tra.
Trong nội dung ghi ông bị vô sinh?
Kết hôn nhiều năm như vậy, thậm chí bố mẹ ông và cả ông đều tưởng rằng Kinh Nguyên vô sinh, cho nên dần dần ông và bố mẹ nhìn Kinh Nguyên với ánh mắt khác xưa, thậm chí còn tìm phụ nữ bên ngoài.
Không ngờ chuyện lại như thế?
Thẩm Thanh Đồng không để ý đến dưới thân đau đớn, hoài nghi nhìn Kinh Nguyện và phẫn nộ gào lên: "Đây không phải là thật, là bà cố ý gạt tôi đúng không?"
"Có lừa ông hay không thì ông đi kiểm tra sẽ biết."
"Nếu là thật, vì sao bà không nói cho tôi biết?" Ông ta cảm thấy tất cả mọi chuyện là giả.
Nói thật, ông ta yêu Kinh Nguyên, hai người kết hôn từ thời đại học, vẫn luôn ngọt ngào.

Nếu không phải vì không có con bị người khác chỉ trỏ, ông ta sẽ không phản bội bà.
Kinh Nguyên nhìn ông ta kiên định mà nói: "Vì tôi yêu ông."
Bà không muốn ông ta bị đả kích vì chuyện vô sinh, cho nên bà thà gánh vác tội không mang thai.


Cho dù là nén giận trước mặt người nhà ông ta, bà cũng không muốn ông ta chịu khổ sổ.
Thân thể Thẩm Thanh Đồng nghiêng ngả, Ngũ Thiến Ảnh ở bên cạnh thấy bọn họ hơi khác lạ, bà ta cầm báo cáo trong tay Thẩm Thanh Đồng, không để ý chuyện ông ta vô sinh..
"Cái này có là gì, Thẩm Thanh Đồng, em yêu anh, cho dù không có con em vẫn không rời bỏ anh."
Mộc Ca chỉ vào Ngũ Thiến Ảnh: "Rác rưởi chúng ta ném ai thích nhặt thì nhặt, mau cút cho tôi."
Nói xong, Mộc Ca cầm dao gọt trái cây trên bàn, dáng vẻ như bọn họ nói thêm một câu nữa thì cô sẽ phi dao vào bọn họ.
"Mộc Ca, không cần bọn họ đi, dì đi, căn phòng kia dì ở còn sợ bẩn." Bởi vì khi bà trở về, người phụ nữ này đang nằm trên giường của bà và Thẩm Thanh Đồng.

cho nên sao bà còn ở lại được.
Mộc Ca nghĩ, dù sao đây cũng là nhà thuê, chắc cũng sắp đến lúc trả nhà, để dì ở đây còn không bằng đổi nơi khác tốt hơn.
"Được, vậy nghe theo dì, nơi này để cho đôi cẩu nam nữ này ở, Ca Nhi dẫn dì đi mua nhà mua xe."
Kinh Nguyên cười, cho rằng cô nói lời này vì tức giận Thẩm Thanh Đồng, vì thế không để ý chỉ gật đầu, vội thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này với Mộc Ca.
Mộc Ca dẫn dì ra khỏi nhà đã nghe thấy người ấn còi, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đến đây từ lúc nào?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!