Nguyễn Kiến Định ngủ ở giường nhỏ quen thuộc cách đó không xa, cơ thể cao lớn của Lê Quốc Nam thì co rụt lại trên sô pha, nhìn cách ngủ vừa quái dị lại vừa khổ thân.

Cô vốn không muốn đánh thức hai người họ nhưng cô chỉ hơi lật người lại, một cử động nhỏ nhất đã khiến cả hai người bật dậy.

“Tri Hạ, thế nào rồi? Bây giờ em còn đau không? Trên người có khó chịu gì không? Có khát nước không? Có muốn uống nước không…?” Nguyễn Kiến Định ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy trên giường.

Thực ra cô vẫn còn đau nhưng Nguyễn Tri Hạ cười lắc đầu: “Đâu có quý báu như vậy. Năm đó, khi mẹ sinh ra hai chúng ta có lẽ còn đau hơn. Em đã đỡ hơn nhiều rồi. Đúng rồi, em bé đâu?” Lúc này hai người mới sực nhớ tới, hình như vừa mới liếc mắt nhìn trong phòng mổ, đến bây giờ vẫn chưa nhìn lại. Nguyễn Kiến Định vén chăn bông cho Nguyễn Tri Hạ rồi nói: “Em bé rất khỏe mạnh, bác sĩ nói là cơ thể khỏe mạnh cường tráng. Anh đã nhìn thấy rồi, rất giống em, tương lai nhất định phải là một thiếu niên đẹp trai.”

“Thật sao?” Nguyễn Tri Hạ cũng xốc lại tinh thân. Khi đứa bé được sinh ra, cô đã kiệt sức, trước khi chìm vào cơn buôn ngủ, cô chỉ nhớ rằng bác sĩ nói đó là một cậu bé, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy đứa bé trông như thế nào. Nguyễn Tri Hạ muốn đứng dậy thì cô lại bị Nguyễn Kiến Định nhanh chóng giữ chặt: “Muốn làm gì thì nói với anh, không cần em tự mình làm: Nguyễn Tri Hạ gật đầu qua loa, cô sốt ruột nói: “Em muốn nhìn thấy em bé.”

“Được rồi.” Ngay khi Nguyễn Tri Hạ hỏi về đứa bé, Lê Quốc Nam đã bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Kiến Định, anh ta lặng lẽ đi ra ngoài tìm đứa bé. Vì đã sớm sắp xếp nên lúc này anh ta biết rõ ràng đứa bé đang ở đâu.

Đứa bé nằm ở cách đó không xa, anh ta chưa có thời gian quan sát thêm, đã đẩy chiếc giường trẻ em đi tới.

Thấy vậy, Nguyễn Kiến Định vội vàng chạy tới giúp đỡ, cẩn thận đặt đứa bé vào trong vòng tay của Nguyễn Tri Hạ rồi mới bắt đầu xem xét cẩn thận. Bởi vì Nguyễn Kiến Định nói rằng đứa bé rất khỏe mạnh, còn rất giống cô nên Nguyễn Tri Hạ đã rất kỳ vọng vào đứa bé nhưng hóa ra lại là một con khỉ nhỏ hơi đỏ và nhăn nheo. Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên chớp mắt rồi kinh hãi nhìn Nguyễn Kiến Định.. truyện xuyên nhanh

Đứa bé trông giống như cô, cơ thể khỏe mạnh, lại còn là thiếu niên đẹp trai, khi còn nhỏ cô cũng có lúc xấu xí như vậy sao? Đây chính là định nghĩa về cái đẹp của anh trai cô! Sau này chuyện tìm chị dâu phải đợi cô kiểm tra rồi.

Nguyễn Kiến Định trầm mặc một lúc khi nhìn thấy đứa bé màu đỏ và nhăn nheo được quấn trong chiếc tã lót, nhìn đứa bé giống y hệt một ông già nhỏ vậy.

Chỉ tại khi ở trong phòng sinh anh ấy mới vội vàng liếc nhanh một cái, cô em gái khi còn nhỏ trong trí nhớ của anh ấy vô cùng trắng trẻo, mêm mại, lại rất đáng yêu. Anh ấy còn tưởng rằng có khác biệt cũng chỉ một chút thôi, ai ngờ đứa bé mới sinh lại có thể xấu như vậy.

Theo những gì anh ấy vừa mô tả, có vẻ như sự khác biệt có hơi lớn một chút.

Nguyễn Kiến Định dừng lại một chút, sau đó anh ấy bình tĩnh tự mình giảng giải lĩnh vực này: “Tri Hạ của chúng ta rất xinh đẹp, Tư Mộ Hàn cũng coi như tạm ổn. Bất kể sau khi trưởng thành có như thế nào thì đứa bé cũng sẽ không bị khiếm khuyết. Cho dù là giống em hay là giống Tư Mộ Hàn thì khi lớn lên đứa bé chắc chắn sẽ không xấu, cũng sẽ đẹp dù sớm hay muộn. Tất nhiên anh vẫn mong đứa bé lớn lên trông giống như Tri Hạ của chúng ta vậy.

Nói mấy chuyện này trước mặt đứa bé, rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ nhịn không được, cô nói: “Đúng vậy, lời anh nói rất đúng” Cô e rằng chưa ai nhìn qua đứa bé kể từ khi nó được sinh ra đến giờ. Cũng mệt cho anh trai cô da mặt dày, có thể không thay đổi sắc mặt mà nói đứa bé của cô trông rất đẹp trai, hơn nữa anh ấy còn miêu tả cả hình dáng cho cô.

Khả năng ứng biến của Nguyễn Kiến Định khá tốt, anh ấy không hề cảm thấy xấu hổ mà sờ nhẹ cái mũi của mình.

Anh ấy để Nguyễn Tri Hạ nhìn đứa bé một lúc, từ khóe mắt anh ấy nhìn thấy Lê Quốc Nam đang vò đầu bứt tai giống như có chuyện gì rất gấp. Anh ấy nhướng mày, bế đứa bé trở vê phòng trẻ sơ sinh. Khi anh ấy quay người trở về, Lê Quốc Nam vẫn bày ra thái độ đó.

Nguyễn Kiến Định cũng không muốn quan tâm đến anh ta, tự mình bưng đến bữa ăn với chế độ ăn uống đầy đủ thuốc, chuẩn bị cho Nguyễn Tri Hạ uống một chút trong lúc nghỉ ngơi. Khi sinh đứa bé đã đổ rất nhiều máu, trong thời gian ở cữ cần phải tẩm bổ bù đắp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!