"Tại sao?"
Ánh mắt Đường Đông Đông tối sầm lại: "Huynh sợ nhà họ Chu?"
“Ta còn không biết nhà họ Chu ở đâu?”, Kim Phi lại lắc đầu.
"Ta không đẹp sao?"
"Cô rất xinh đẹp, ta cũng đánh giá cao kiến thức và cách nói chuyện của cô".
“Vậy thì tại sao?”, Đường Đông Đông hỏi.
"Tổng cộng chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần thế mà cô đã muốn gả cho ta, thế là quá nhanh".
Kim Phi thản nhiên nói một lời.
Đường Đông Đông có ngoại hình và thực lực, nếu ở đời sau, cô ấy sẽ là một người phụ nữ mạnh mẽ đúng nghĩa.
Người như vậy hợp làm đối tác, nhưng không thích hợp cưới về nhà làm vợ.
“Huynh và Hạ Nhi tỷ vừa gặp mặt đã kết hôn, không phải còn nhanh hơn sao?”, Đường Đông Đông vặn lại.
"Đó là chuyện không thể đừng.


Không kết hôn với Hạ Nhi chính là trốn thuế, cô biết hậu quả của trốn thuế rồi mà".
Nói về điều này, Kim Phi có một chút may mắn.
Đội đưa dâu đúng là ghê gớm, đúng kiểu hộp kín bốc bừa.
May mắn thay, có một Quan Hạ Nhi trong đội, nếu không chỉ có thể chọn một người trong nhóm những cô gái xấu xí đó về nhà làm vợ.
Với tính cách của Kim Phi, y chắc chắn không thể bức tử một cô gái, cũng không có khái niệm gọi là ly hôn, nên chỉ có thể chịu vậy.
"Cuộc hôn nhân đầu tiên của ta là do bất đắc dĩ, nhưng may mắn là ta đã gặp được Hạ Nhi, đó là phước lành từ ông trời.
Với Hạ Nhi, ta rất hài lòng, vì vậy ta tạm thời không có kế hoạch lấy vợ lẽ.

Cho dù lấy thiếp cũng mong rằng mình thật sự thích họ, chứ không phải lấy vì lợi ích".
"Hạ Nhi tỷ, tỷ đã tìm được một người đàn ông tốt".
Đường Đông Đông tiện đà đột nhiên trút giận, thân hình thể ngắn lại một đoạn, xoay người rời đi.
“Cô đi đâu vậy?”, Kim Phi ngăn cô ấy lại.
"Huynh không muốn hợp tác, ta còn ở đây làm gì, ta còn chưa cuốc đất xong kìa”.
"Ta chỉ nói không cưới cô thôi, ai nói không hợp tác?"
Mà những công ty lớn ở đời sau này đều có số lượng cổ đông rất lớn.
Ngược lại, nhiều cửa hàng nhỏ lẻ, cuối cùng loạn cào cào hết lên, trở thành trò cười cho dân mạng.
"Nếu không lấy ta, huynh sẽ ủng hộ ta chắc?"
"Chỉ cần kiếm được tiền, ta ủng hộ.

Nhưng ta phải có quyền kiểm soát tuyệt đối".
"Quyền kiểm soát tuyệt đối? Ý của huynh là?"
Đường Đông Đông tò mò hỏi.
“Nó có nghĩa là trong sự hợp tác của chúng ta, ta phải có tiếng nói cuối cùng”, Kim Phi nói.
“Nhất định phải là huynh à”, Đường Đông Đông suy nghĩ một chút: “Những cái khác không nói, nhưng huynh không được ngăn cản ta báo thù nhà họ Chu”.
“Cô định trả thù như thế nào?”, Kim Phi nói: “Nếu là thuê một kẻ đi giết thì không cần nói nữa, ta chưa muốn rơi đầu đâu”.
Đường Đông Đông nói: "Ta cũng không muốn, cách trả thù của ta rất đơn giản, ta sẽ nắm lấy công việc kinh doanh của nhà Chu! Guồng quay tơ của chúng ta rất nhanh, những thứ chúng ta làm ra chắc chắn sẽ rẻ hơn nhà họ Chu, cướp lấy mối của họ không phải chuyện khó”.
“Cũng được”, Kim Phi gật đầu.

"Huynh…huynh đồng ý à?"
Đường Đông Đông nhất thời không phản ứng kịp: "Nhà họ Chu rất giàu, huynh không sợ sao?"
“Ta lại nghĩ hay là giờ đến khiêu chiến một phen, sợ gì?”, Kim Phi hỏi: “Cô cũng không sợ đấy chứ?”
“Đương nhiên là không”, Đường Đông Đông vội xua tay.
Kế hoạch ban đầu của cô ấy là ẩn mình trong bóng tối để tích lũy sức mạnh, rồi giáng cho nhà họ Chu một đòn chí mạng.
“Vậy không phải xong rồi sao?”, Kim Phi cười nói: “Rất hân hạnh được hợp tác”.
Hận thù là một nguồn năng lượng rất mạnh.
Kim Phi tin rằng với sự hỗ trợ của nguồn năng lượng này, Đường Đông Đông nhất định sẽ sử dụng mọi vốn liếng của mình để phát triển xưởng.
Còn nhà họ Chu thì cứ để thuận theo tự nhiên.
Các xưởng nhỏ ở khắp nơi, nếu không phát triển, nhà họ Chu là thương nhân buôn bán vải số một trong quận, e rằng họ còn không thèm để mắt tới Kim Phi.
Đồng hành là oan gia, nếu phát triển đến mức có thể cạnh trạnh với nhà họ Chu, cho dù không có Đường Đông Đông, e rằng cũng sẽ liên quan đến nhau thôi.
Nếu đã có liên quan, thì việc gì lại không đồng ý với Đường Đông Đông?
"Hợp tác ...!vui vẻ!"
Đường Đông Đông bắt chước Kim Phi và thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nhìn Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi tỷ tỷ, ta dọn đến nhà tỷ ở một thời gian được không?"
"Chắc chắn rồi".
Quan Hạ Nhi nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Tướng công, ta vẫn nghĩ tốt nhất là chàng nên cưới Đồng Đông về.

Đó là một cô gái tốt, dung mạo đẹp, còn biết viết biết tính, hơn em gấp trăm lần…"
"Đừng nói về chuyện này nữa".
Kim Phi trực tiếp xua tay và đẩy Quan Hạ Nhi ra khỏi quán.
Người bình thường, nhiều người trong một nhà, cả gia đình không phân biệt giới tính, tuổi tác, chị dâu em chồng ngủ chung, chẳng nề hà gì cả.
Thế là kể từ hôm đó, phụ nữ trong làng phát hiện trong nhà Kim Phi có một cô gái, cô ấy và Quan Hạ Nhi thay nhau quay sợi, tối nào cũng bận rộn đến nửa đêm.
May mắn thay, sự hứng thú của phụ nữ đối với guồng quay tơ đã qua đi, không ai phàn nàn gì, mà trở nên tò mò về danh tính của Đường Đông Đông.
Khi biết Đường Đông Đông chỉ sống ở nhà Kim Phi mà không kết hôn với Kim Phi, đám phụ nữ nhìn Kim Phi với vẻ khinh thường.
Đúng vậy, lấy vợ lẽ ở quê không những không bị ai coi thường, mà còn là biểu hiện của năng lực và trách nhiệm.

Nhất thiết phải cưới được một vợ, nuôi được hai ba thiếp mới là có bản lĩnh.
Cha của Tiểu Ngọc, trưởng làng của làng Tây Hà, có bốn người vợ, người trẻ nhất chỉ hơn Tiểu Ngọc vài tuổi.
Ông ấy là một người nổi tiếng tốt bụng.
Trong mắt phụ nữ, Kim Phi không được coi là đàn ông.
Vì vậy, những gì Kim Phi nhìn thấy khi y ra ngoài những ngày qua là sự khinh bỉ và coi thường, y chán nản đến mức lại ẩn mình ở nhà, chuẩn bị cho Đường Đông Đông một cái guồng quay tơ khác.
...
Cách làng Tây Hà bốn mươi dặm về phía tây, có một khe núi ở ngã ba quận Kim Xuyên và một quận khác, đây là nơi không có ai quản lý, cũng là nơi thổ phỉ giao dịch, chiếm cứ.
Trong khe núi dài và hẹp không chỉ có nhà hàng, nhà thổ, sòng bạc, mà còn có tiệm rèn, tiệm mộc, tiệm thuốc tây, v.v., thậm chí có cả tiệm buôn bán gia súc và trâu ngựa nhỏ, dường như là một khu chợ sôi động.
Chỉ là những người đến khu chợ này không phải là người tốt.
Tại lối vào của một sòng bạc giấu tên, một người đàn ông vạm vỡ đang túm cổ Tạ Quang, quẳng gã xuống đất.
Khi Tạ Quang đứng dậy, tên đầu trọc lốc đi cùng gã cũng bị đá văng ra ngoài.
"Phi, đồ mắt chó coi thường người khác!"
Tên đầu trọc khạc nhổ ở lối vào sòng bạc, xoa bụng: "Tạ Quang, mua cho ta mấy cái bánh bao đi".
"Cậu ba, ta hết tiền rồi…"
Tạ Quang vẻ mặt chua xót nói.
"Ta thấy ngươi còn lại vài đồng mà".
"Thua hết rồi…"
"Thứ vô dụng!"
Tên đầu trọc đá Tạ Quang: "Vậy thì cút đi, ta phải về núi".
"Cậu ba, đừng đi vội".
Tạ Quang nắm lấy cái đầu trọc lốc của hắn nói: "Huynh quên rồi à, ở làng ta có tên tên là Kim Phi, trong tay có ít nhất hai mươi lượng bạc"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!