Hoàn thành công việc buổi sáng, mọi người nhanh chóng cầm hộp cơm của mình đi lĩnh cơm.

Cơm trưa hôm nay là một cái bánh bao bắp không nhân trộn lẫn vỏ trấu và một chén cháo loãng soi rõ được bóng người.

Khẩu phần ăn này hoàn toàn không đủ no, nhưng trông dáng vẻ của đám người này như đã thành thói quen vậy.“Nhìn xem, con trai ông đã gửi đến cho ông những gì?”.Đám người này đã ở cùng nhau lâu như vậy, lai lịch và tình hình sơ lược của mỗi người cũng đều hiểu rõ.

Bọn họ biết lúc Yến Tuân bị đưa đến đây, còn có một đứa con trai bảy tuổi và bị vợ trước đưa đi.

Không ngờ đứa con trai này vẫn còn nhớ rõ người cha ruột là Yến Tuân, cố ý nghe ngóng tin tức Yến Tuân bị đưa đến nông trường này, còn gửi thư tín và bưu kiện đến.Chén cháo của bọn họ đã nguội lạnh, trời lạnh căn bản là không thể nào ăn được.

May là người trông coi ở nông trường này không quá tệ, cho bọn họ một cái bếp lò nông trường không sử dụng, họ phải lên núi gần đó để nhặt củi về nhóm lửa.


Với cái bếp lò này và cái niêu sành được ông cụ Lý trông giữ cửa nông trường cho bọn họ, vào mùa đông họ cũng có thể uống nước và ăn cháo nóng hầm hập.

Bảy người đàn ông có tuổi trong một căn phòng đặt tất cả cháo và bánh bao được phát vào trong niêu sành và từ từ đun nóng chúng, rồi ngồi xếp bằng trên kháng chờ Yến Tuân mở bưu kiện.Yến Tuân đưa gói hàng to cho người bên cạnh, để bọn họ thong thả mở đóng gói.

Bản thân ông thì rất nóng lòng mà mở lá thư do con trai ông gửi đến, lúc xé phong thư, ngón tay ông còn hơi run rẩy."Ba! Mấy hôm nay, con vẫn luôn nằm mơ thấy ba, nhớ lại hồi còn nhỏ”.…."Mẹ bây giờ đã không còn là mẹ của một mình con nữa.

Mẹ dùng tên của con thay thế cho anh kế, hiện tại, con trở thành người xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, vai mỏi lưng đau.

Những lúc như thế, con lại nhịn không được mà suy nghĩ, có phải là ba sẽ càng mệt mỏi và vất vả hơn con hay không".…“Chớp mắt một cái mà đã một năm trôi qua, con rất nhớ mùi vị của que hồ lô ngào đường mà ba dẫn con đi mua lúc con còn nhỏ, con cũng rất nhớ những ngày mùa đông ba dẫn con đi nghịch tuyết.

Ba, con rất nhớ ba!”.…Yến Tuân xót xa đến không thở nổi, ông dùng tay che mặt, không cho những giọt nước mắt rơi xuống giấy viết thư.

Ông nghĩ rằng cho dù vợ trước có dẫn con trai đi, ít ra bà ấy vẫn là mẹ ruột của con trai, cũng sẽ không đến mức đối xử tệ bạc với con trai như vậy.

Nhưng bây giờ đọc từng dòng từng chữ trong bức thư, đứa bé kia sợ là đã chịu nhiều tủi thân.Chuyện này khiến cho Yến Tuân vừa đau lòng vừa oán trách vợ trước của ông.

Năm đó con trai còn nhỏ, có lẽ có điều mà con trai không biết.


Thời điểm ông mới xảy ra chuyện, vợ trước đòi ly hôn và cắt đứt quan hệ giữa ông và con trai, lúc đó ông đã đưa một hộp vàng thỏi mà cha mẹ để lại cho vợ trước, xem như một chút tấm lòng của người cha mà sau này không thể nào làm tròn trách nhiệm của người cha.

Một hộp vàng thỏi kia cũng đủ nuôi lớn một sân đầy trẻ con.

Nhưng cuối cùng, người đàn bà kia đối đãi với con trai của ông như thế đó, để con trai ông thay con riêng của bà ấy làm thanh niên trí thức.

Trái tim Yến Tuân thắt chặt, ông muốn chạy ngay đến bên cạnh con trai, nói cho con trai biết ba của nó còn sống, sau này ba sẽ che chở cho nó."Tiểu Tuân à, cậu đừng quá khổ sở!".Ông lão bên cạnh vỗ về bả vai Yến Tuân, trông ông ấy có vẻ như là người lớn tuổi nhất ở đây."Cậu nhìn xem đứa con trai kia của cậu quan tâm cậu biết bao nhiêu nè.

Bao tay và bao đầu gối này bây giờ đúng lúc có thể sử dụng, nó gửi cho cậu mấy thứ này cũng là có lòng.

Lúc tôi múc cháo, nghe được cán sự Lâm và các cán sự khác nói chuyện phiếm.

Họ nói có hai tội phạm lao động cải tạo ở nông trường Hồng Binh cách đó không xa được sửa lại án sai, bây giờ đã được trở về, bốn nhóm người rơi đài.


Phía trên rất để ý đến những án oan xử sai năm đó, nói không chừng chúng ta cũng có thể trở về vào một ngày nào đó”.Ông lão lại động viên Yến Tuân: “Hãy nghĩ đến con trai của cậu, nó cũng mới có mười bảy tuổi.

Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy nó cưới vợ sinh con sao.

Cha dượng thì luôn luôn không so được với cha ruột”.Những lời dạy bảo của ông lão làm cho Yến Tuân cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết, ông nắm chặt bức thư trong tay.

Không sai, ông phải sống cho thật tốt.*****"Ting…Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ là 80%.

Thân ái, hãy cố gắng không ngừng!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!