5

“Mấy người đang làm gì vậy? đừng làm bé nhà tôi sợ.”

Chu Túy xuyên qua đám đông và đi về phía tôi.

Giữa những tiếng nói ồn ào, bụng tôi gầm gừ dường như đặc biệt rõ ràng.

Chu Túy: "Có đói không?"

Tôi lắc đầu.

Kết quả là giây tiếp theo, bụng tôi kêu to hơn.

Chu Túy: “Bạn gái tôi đói rồi, tôi dẫn cô ấy đi ăn trước, hôm khác tôi sẽ giới thiệu cô ấy với mọi người sau.”

Tại sao ba từ về bạn gái này khi thốt ra từ miệng anh ấy nghe lại *mơ hồ đến vậy?

*mơ hồ: không rõ rệt, thiếu chính xác.

Trái tim của những người nghe nó đập nhanh hơn.

Mọi người bất ngờ một lúc rồi đồng thanh mỉm cười: "Thì ra là chị dâu của tôi!"

Nam sinh đang thu bài tập ở cửa cười rạng rỡ nhất: “Anh Chu thật có mắt thẩm mỹ, chị dâu tôi mặc bộ váy này trông thật xinh đẹp.”

TÔI:"……"

Chỉ mới hai giờ trước đây, anh ta đã chê bai bộ váy lòe loẹt của tôi.

Chu Túy kéo tôi đi ra ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ trong lớp.

"Mẹ kiếp, tôi không ngờ Chu Túy đang yên đang lành tự dưng lòi ra một cô gái thế này"

"Chết tiệt, tôi cứ tưởng anh Chu..."

"Không ngờ Chu ca ca lại dịu dàng như vậy."

Dịu dàng?

Không biết Chu Túy đã đối xử với bọn họ như thế nào nên họ mới thấy vừa rồi Chu Túy rất dịu dàng.

Bên ngoài mặt trời chiếu ánh nắng rực rỡ, tròng kính của Chu Túy hơi phản chiếu.

Đột nhiên tôi muốn tháo kính ra khỏi mặt anh ấy.

Đôi mắt của anh ấy chắc chắn rất đẹp.

Chu Túy: “Bạn gái, em muốn ăn gì?”

Tôi: "Đây có được tính là hẹn hò không?"

Chu Túy cười nhẹ, "Quên đi. Nhưng nếu hẹn hò thì em phải làm một số việc mà em nên làm trong buổi hẹn hò."

Tại sao anh ấy nhấn mạnh từ "làm" thật đáng xấu hổ.

Châu Túy đưa tôi đến một nhà hàng gần trường, nơi tôi thích nhất.

Anh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi bên trong được cơ bắp anh nâng thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Haha, tôi bất giác nuốt nước miếng.

Cơ bắp ở cẳng tay này có thể giết chếch hai con người chỉ bằng một cú đấm.

Sau khi đồ ăn được bưng ra, Chu Túy và tôi chỉ lo ăn phần ăn của mình.

Một người đàn ông trung niên mặc vest thắt cà vạt bước tới, theo sau là một số thanh niên.

"Chu Túy, Chu tiên sinh rất nhớ cậu."

Chu Túy thậm chí không thèm ngẩng đầu lên: "Vậy thì để tôi suy nghĩ, không ai có thể ngăn cản tôi."

Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, nhìn tôi: "Chu Túy, ở đây có một cô gái, xin đừng làm tôi khó xử."

“Ba—” Một tiếng động lớn vang lên, Chu Túy ném đũa xuống bàn, đũa gãy.

Tôi bị sốc và gần như bật khóc.

Chu Túy nghiêng người vuốt tóc tôi, tháo kính ra đưa cho tôi: “Cô bé ngoan, ở đây đợi tôi một lát nhé.”

Anh ta cởi cúc cổ áo, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, lông mày lạnh lùng, giọng nói nghiêm nghị: “Đi vào ngõ sau.”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn tôi rồi lặng lẽ đi theo sau Chu Túy.

Tôi ngồi một mình mười phút, bấm 110 không biết bao nhiêu lần nhưng lại thuê bao.

Cuối cùng, tôi không nhịn được đứng dậy đi tìm Chu Túy.

Kết quả là, vừa đi tới ngõ sau, đã có người bịt mắt tôi từ phía sau.

Tôi đang định hét lên thì chợt ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.

Mùi này là của Chu Túy.

Tôi ngay lập tức cảm thấy thoải mái.

Anh ấy ở sát phía sau tôi, và tôi còn có thể cảm nhận được tim đập rộn trong lồng ngực và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khi anh ấy nói.

"Bạn gái của tôi hãy ngoan ngoãn và đừng nhìn lại."

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đứng dậy khỏi mặt đất và bỏ chạy.

Chu Túy buông tay ra.

Có một ít máu trên mặt đất và dấu hiệu của một cuộc ẩu đả.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bạn bè của Chu Túy lại nói rằng Chu Túy chỉ dịu dàng với mình tôi.

Đây là bộ dạng của anh ấy khi không dịu dàng!

Chu Túy lười biếng sắp xếp lại bộ quần áo bừa bộn của mình, trên mặt và ánh mắt có chút lưu manh, thản nhiên nói: "Bạn gái, em sợ à?"

Tôi lắc đầu.

Nếu tôi nói tôi sợ, lỡ như Chu Túy muốn chia tay với tôi thì sao.

Tôi không muốn chia tay trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Dù hơi quá đáng nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi rất thích Chu Túy.

Có lẽ tôi đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ấy rõ ràng là một người rất nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy ở bên anh tôi luôn có một cảm giác an toàn.

Và không biết tại sao, tôi cảm thấy nhóm người vừa rồi có thái độ thù địch sâu sắc với tôi.

Có lẽ Chu Túy đang bảo vệ tôi.

6

Chu Túy tùy ý nhếch môi, từng bước một đẩy tôi vào góc tường, giọng điệu mơ hồ: "Nếu không sợ thì sao em lại run rẩy đến vậy?"

Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Chu Túy: “Không có.”

Chu Túy không đeo kính, tôi thấy đôi mắt anh đẹp như những vì sao rơi vào trái tim tôi vậy.

Đôi mắt anh đặc biệt hấp dẫn và rất cuốn húc khiến tôi không thể rời mắt.

“Nhóc ngoan.” Giọng Chu Túy hơi khàn khàn, ánh mắt dần dần tối tăm không rõ ràng, ngón tay mang một chút lạnh lẽo xuyên qua tóc tôi, khiến tôi rùng mình.

“Em đừng nhìn chằm chằm vào anh mãi như thế.”

Tôi: "Cái gì?"

Chu Túy: “Chúng ta hẹn hò đi.”

Tôi: "Hả?"

Một cái chạm nhẹ chạm vào môi anh, và hơi thở của anh như bị lấy đi.

Chân tôi yếu ớt, tôi túm lấy áo Châu Túy gần như không đứng vững, toàn thân tôi run lên.

Chiếc áo sơ mi anh vừa mới chỉnh lại, lại bị tôi xé rách.

Chu Túy đưa tay đỡ sau đầu tôi, hơi đẩy lên, nụ hôn càng sâu hơn.

Trong con hẻm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.

Mãi đến khi khóe mắt trào ra nước mắt, Chu Túy mới chậm rãi dời môi ra.

Tôi thở hổn hển, mắt tôi

Nước mắt rơi xuống.

Chu Túy vòng tay qua eo tôi để giúp tôi đứng vững.

"Đừng khóc, anh không biết dỗ."

Tôi đã cố gắng hết sức để ngừng khóc, nhưng tôi đã có tật xấu từ khi còn nhỏ, tôi rất dễ khóc, khi khóc tôi không thể dừng được, nước mắt của tôi giống như những hạt bằng thủy tinh nhỏ li ti.

Chu Túy thở dài, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không còn sự lựa chọn nào đành phải dỗ dành tôi

"Bé yêu, đừng khóc, lỗi tại anh."

Tôi kìm nước mắt ngay lập tức.

Mẹ ơi, bệnh của con cuối cùng cũng đã khỏi rồi!

Sau khi tôi bình tĩnh lại, Chu Túy đưa tôi trở lại trường học.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của anh ấy, mặt tôi nóng bừng.

Có một chút ham muốn trong đôi môi ấy.

Vì vậy khi trở lại ký túc xá, nhìn thấy hình dáng những quả ớt đỏ do Lục Khả trồng, tôi không khỏi đỏ mặt.

Lục Khả từ đâu đi tới châm chọc tôi.

"Được rồi, Trần Quai! Cậu đã giấu mình về mối quan hệ của cậu! Điều bây giờ mà mình biết đó chính là bạn trai của cậu thật ra là Chu Túy!"

Tôi cười khúc khích: “Lục Khả, sao cậu biết?”

Lục Khả buông tôi ra: “Hừ, cậu đang giả bộ mình không biết gì đấy à? Cậu trực tiếp đến lớp người ta, còn ngồi cùng nhau, bị chụp ảnh và đăng nặc danh lên hot search trường rồi đấy.”

Tôi mở điện thoại lên, quả nhiên bức ảnh tôi và Châu Túy ngồi cạnh nhau đã được đăng trên nhóm cfs của trường.

Các bình luận bên dưới cũng bùng nổ.

"A a a, cô gái này là học sinh đứng đầu khoa chúng ta! Quả nhiên, cô gái ngọt ngào này quả thật rất xứng đôi với Chu Túy!"

"Một cô gái tốt và một tên xã hội đen kiêm trùm trường, tôi không thể tin được."

"Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể tận mắt chứng kiến Chu ca ca yêu."

"Tại sao lại như vậy, chỉ mới đây thôi đã có người cướp mất vị trí của tôi! Nhưng tôi phải công nhận, cô gái này quả thật rất dũng cảm."

Lục Khả vỗ vỗ vai tôi, “Trần Quai, mình biết cậu rất muốn yêu đương, nhưng không ngờ cậu lại có tham vọng như vậy, không nói thì sẽ nói đến đỉnh cao.” tại chỗ! Nhưng bạn có biết gia đình của Chu Túy Có chuyện gì không?

Tôi nghĩ tới đám người hôm nay, ngẩng đầu lên: “Cậu nói đi.”

Lục Kha thấp giọng nói: “Nghe nói nhà hắn vốn là giang hồ, từ đời ông nội Chu Túy mới bắt đầu rửa tay gác kiếm. Mẹ của Chu Túy bị Chu Túy đánh đến nổi phải nằm viện rất lâu mới có thể bình phục, cậu thấy có đáng sợ không? Có đáng sợ không?”

Tôi: "Chà, nghe cũng khá hay, mình cũng muốn thử một lần." (đoạn này m dịch xà lơ thôi nha, mn có thể lướt qua)

Lục Khả trợn mắt nói: "Quên đi, mình thấy hai người trông cũng thật xứng đôi."

Một lúc sau, Lục Khả đi tới chiếm một nửa chỗ ngồi của tôi.

"Cô bạn thân mến, hãy nói thật cho tôi biết. Hai người không có quan hệ gì tại sao lại đến được với nhau? Cậu đã làm gì để có được Chu Túy? Để tôi học hỏi cậu."

Tôi thành thật nói: “Chỉ để khóc thôi.”

Lục Khả: "..."

7

Sau khi tôi biết được con người thật của Chu Túy qua lời kể của bạn thân, tôi bắt đầu thay đổi ngoại hình, tôi trở nên can đảm hơn trước và bắt đầu chủ động mời Chu Túy đi ăn tối.

Trước sự chứng kiến của mọi người xung quang, tôi chủ động nắm lấy tay anh, xen các ngón tay vào nhau.

Bơi vì là cuối tuần, tôi quyết định sẽ đưa anh ấy đi xem phim và đi mua sắm.

Tôi mạnh dạng đi thẳng tới phòng học tìm anh ấy một cách công khai.

Điểm của Chu Túy tốt hơn tôi mong đợi rất nhiều và anh ấy rất nghiêm túc trong việc học.

Nhưng trừ khi thực sự cần thiết, tôi hiếm khi đi tìm anh ấy.

Vì mỗi lần tôi làm sai một câu, Chu Túy đều tháo kính ra để phạt tôi.

Đôi khi tôi mắc lỗi quá nhiều, khi ra khỏi phòng, môi sưng tấy, mắt đỏ hoe.

Sau hơn một tháng tìm hiểu, tôi rút ra được hai kết luận.

Đầu tiên, Chu Túy H xứng đáng với danh hiệu trùm xã hội đen số một.

Thứ hai, Chu Túy nhất định phải có dung tích phổi cực lớn!

Ngày tôi học xong môn cuối cùng cũng là ngày sinh nhật của Chu Túy.

Vừa rời khỏi phòng thi, tôi đã nhận được tin nhắn thoại từ Chu Túy.

"Hôm nay mọi người có tổ chức một bữa tiệc, anh sẽ đợi em ở cổng trường."

Khi tôi bước đến cổng trường, Chu Túy đang tựa người vào xe, bên cạnh có một cô gái.

Nhìn thấy tôi tới, cô gái mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, cậu chính là Trần Quai đúng không? Tôi tên Kiều Uyển, cậu có thể gọi tôi là Uyển Uyển."

Tôi gật đầu và nghi ngờ nhìn Chu Túy.

Chu Túy lạnh lùng nói: “Nếu không có việc gì thì lên xe.”

Kiều Uyển không hề khó chịu mà đi thẳng đến ghế phụ.

Chu Túy mở cửa xe, nhìn tôi: "Sao em lại đứng đó? Lên xe đi."

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nụ cười của Kiều Uyển cứng đờ trong giây lát, sau đó cô ta tự nhiên mở cửa xe phía sau bước vào.

Chu Túy tựa hồ tâm tình không tốt.

Kiều Uyển đã nói chuyện với Chu Túy không biết bao nhiêu lần nhưng anh lại phớt lờ cô.

Một bài hát ngọt ngào với giọng điệu nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Kiều Uyển: “Tôi nhớ trước đây anh không thích nghe những bài hát vô vị này.”

Chu Túy phớt lờ cô.

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Ồ, tôi thích nghe những bài hát này”.

Cô ta ho hai lần rồi sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hmm...thói quen làm người khác xấu hổ của tôi lại tái diễn.

Đáng lẽ tôi phải biết là tôi sẽ không trả lời cô ấy.

Sau khi đến quán bar, có người đến chào tôi: “Anh Chu và chị dâu đến rồi.”

"À, đây... Cô Kiều cũng ở đây."

Kiều Uyển khẽ gật đầu.

Nhân lúc Chu Túy say rượu, tôi đi tới tóm lấy một người mà tôi quen biết, lén lút hỏi anh ta trong góc.

"Kiều Uyển là ai?"

Anh ta trả lời: “Bố anh Chu đã chọn người hứa hôn cho anh Chu đó chính là Kiều Uyển, nhưng chị dâu đừng lo, tôi biết anh Chu sẽ không bao giờ nghe lời cha anh đâu, với lại anh chưa bao giờ nhìn cô ta một chút nào. "

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."

Anh ta cười nói: “Chị dâu, đừng khách khí với tôi như vậy, tôi sợ anh Chu đánh tôi.”

Tôi quay lại bàn rượu, Chu Túy lập tức ôm lấy tôi, ôm lấy eo tôi, suýt chút nữa cắn vào tai, anh nói: “Em đi đâu vậy?”

Tôi nói đùa: "Phòng tắm."

Chu Túy siết chặt eo tôi: "Đây là lần đầu tiên em đến quán bar, đừng chạy lung tung, không an toàn, tốt nhất nên ở trong tầm mắt của anh."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt không khỏi rơi vào trên môi Chu Túy, quả táo của Adam, xương quai xanh...

Hôm nay anh ăn mặc hơi khác so với trước đây.

Chu Túy cũng không còn che kín người như trước nữa mà ăn mặc rất giản dị.

Tay áo tùy ý được xắn lên, lộ ra những đường gân cơ bắp tuyệt đẹp trên cẳng tay, cổ áo cũng mở ra, có chút lộn xộn, chiếc kính anh đang đeo lúc này không biết lấy ra từ khi nào.

Sau khi ra trường, anh ấy thực sự có khí thế và uy thế của một người anh lớn, đồng thời còn có vẻ... sexy cực kỳ hung hãn, cuốn húc một cách lạ kỳ.

Dưới ánh đèn rực rỡ của quán bar, Chu Túy trông như một con yêu tinh mê hồn, quyến rũ người khác nhưng lại khiến người ta không dám chạm vào.

Tôi chỉ có thể uống hai ngụm nước lạnh để trấn áp cơn nóng trong người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!