Edit: phongsunuong.

Sau giờ Ngọ, Yến Kích hồi phủ, Triệu bá đi theo đằng sau ông về thư phòng, nói: "Hôm nay Thất điện hạ đến phủ tìm thiếu gia."

Yến Kích thuận miệng lên tiếng, ông đã cố ý phân phó Kinh Chập Vệ, ai cũng có thể đi vào, chỉ Kinh Hàn Chương là không được.

Triệu bá có chút do dự, Yến Kích thấy lão như vậy bèn nhíu mày hỏi: "Hắn đi vào à?"

"Thế thì không có." Triệu bá khó xử nói, "Chính mắt lão thấy điện hạ rời thiên viện, nhưng khi hỏi người canh cổng, thì mới phát hiện hình như Thất điện hạ bây giờ còn chưa ra khỏi phủ Thừa Tướng."

Yến Kích dừng bước lại, sắc mặt hơi trầm xuống: "Hôm nay có ai tới thiên viện?"

Triệu bá: "Không có ai tới, buổi trưa thì chỉ có người hầu tới đưa thuốc qua."

Sắc mặt Yến Kích càng khó nhìn hơn, ông ta cũng không đi thư phòng nữa mà trực tiếp đi vòng qua thiên viện của Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục vừa mới bắt đầu ngủ trưa còn không biết phụ thân của y muốn tới "bắt gian", đang cuộn mình trong lòng Kinh Hàn Chương ngủ vô cùng ngon lành.

Kinh Hàn Chương đã đọc nhẩm kinh Phật không biết bao nhiêu lần để làm cho mình tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn Yến Hành Dục ngủ say, rốt cuộc phát hiện ra có chút vấn đề.

Trước kia, Yến Hành Dục thích ngủ như vậy sao?

Là lại bị bệnh à?

Kinh Hàn Chương đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh từ ngoài cửa sổ, hắn vốn không quan tâm, nhưng âm thanh càng lúc càng lớn.

Kinh Hàn Chương sợ sẽ đánh thức Yến Hành Dục, cho nên chân tay khẽ khàng mà khoác ngoại bào đứng dậy.

Ngoài cửa sổ là một con bồ câu đưa tin, trên đùi nó buộc lấy ống trúc nhỏ.

Kinh Hàn Chương sửng sốt một chút, gỡ ống trúc xuống, rồi cho chim bồ câu cất cánh bay đi.

Hắn nghĩ là trong thư có chuyện quan trọng, nên quay về giường nhẹ nhàng đánh thức Yến Hành Dục: "Hành Dục, có bồ câu đưa thư."

Yến Hành Dục buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, lẩm bẩm nói: "Điện hạ xem đi."

Kinh Hàn Chương thấy y không mở nổi mắt ra, còn bảo mình có thể nhìn thư, cũng không nhiều lời, nghe theo y mà mở thư ra.

Trên thư toàn chữ rồng bay phượng múa, Kinh Hàn Chương vội ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Ta không biết chữ trong thư."

Yến Hành Dục giãy dụa một lúc, mới gian nan tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ cầm lấy thư rồi nhìn lướt qua, sau đó lại gục xuống gối mềm, không còn chút sức lực nào mà bảo: "Ngư Tức nói, phụ thân ta tới bắt gian."

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục nói thế xong, thế nhưng cũng chẳng thèm bận tâm chút nào, lại mê mê hoặc hoặc ngủ tiếp.

Kinh Hàn Chương yên lặng hít sâu một hơi.

Biết Yến Kích sắp tới, hắn khó hiểu mà cảm thấy chột dạ.

Mất một lúc sau, Yến Kích mặt đầy bình tĩnh đã đến thiên viện, một tay đẩy cửa mở ra, nhanh chân bước vào trong.

Nhưng ông ta còn chưa chạm vào cửa phòng, thì cửa phòng đã bị người khác mở ra.

Kinh Hàn Chương mặc xong y phục, lười biếng mà bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Yến Kích, nhướn mày tùy tiện hỏi: "Đây chẳng phải là Yến Thừa tướng sao, không phải lúc nào ngài cũng trăm công nghìn việc mà, sao lại có thời gian để tới đây vậy?"


Hắn thế nhưng trả đũa lại.

Sắc mặt Yến Kích ngưng trọng, giọng nói lạnh lùng: "Lời này ta phải hỏi điện hạ mới đúng."

"Ta sao?" Kinh Hàn Chương không hề có một chút xấu hổ khi bị người khác tới bắt gian, vô cùng tự nhiên nói, "Đương nhiên là ta tới thăm Hành Dục, không phải các người nói y đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo sao, tại sao lại không mời thái y tới xem bệnh?"

Yến Kích hờ hững nhìn hắn, đưa tay ra hiệu: "Đây là chuyện nhà của phủ Thừa Tướng, không nhọc lòng điện hạ tới quan tâm—— mời ngài."

Bị trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, da mặt Kinh Hàn Chương dày còn hơn cả tường thành vậy, hắn ngáp một cái: "Thừa Tướng đừng gấp gáp như thế, ta đã đồng ý với Hành Dục là sẽ dùng bữa tối cùng với y rồi, rời đi sớm như vậy không tốt lắm đâu."

Ánh mắt sâu thẳm của Yến Kích nhìn hắn, hận không thể cho Kinh Chập Vệ đánh hắn ra khỏi phủ.

Kinh Hàn Chương còn vô cùng thiếu đòn mà bỏ thêm một câu: "Ta biết Thừa Tướng không muốn ta gặp Hành Dục, nhưng hôm nay là người của ông sơ sẩy bị bản điện hạ lăn vào đây, xem như ta cũng có bản lĩnh đi. Dù sao ta cũng đã gặp được người rồi, hẳn là Thừa Tướng cũng không để ý là nửa canh giờ hay một ngày đi?"

Yến Kích: "..."

Yến Kích nhìn hắn nửa ngày, ngay vào lúc Kinh Hàn Chương cho rằng ông ta sắp nổi giận muốn đuổi mình ra, thì Yến Kích một câu cũng không nói, trực tiếp phất tay áo rời đi—— Thừa Tướng luôn khí định thần nhàn, bày mưu nghĩ kế, nhưng giờ hình như bị hắn làm cho tức điên rồi.

Kinh Hàn Chương làm Yến Kích tức giận mà rời đi, thì hừ một tiếng với Kinh Chập Vệ đang canh giữ ngoài cửa, vào trong phòng tùy tay đóng cửa lại, cực kỳ đắc ý.

Yến Hành Dục đã tỉnh lại rồi, lúc này đang thoải mái mà cuốn trong chăn, chỉ lộ một cái đầu nhỏ tò mò nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương xốc lên một bên màn giường rồi ngồi bên mép giường, hỏi: "Ngủ đủ rồi?"

Yến Hành Dục ngáp một cái: "Còn chưa đủ."

Kinh Hàn Chương vươn tay đặt trên trán y, cau mày hỏi: "Có phải ngươi bị bệnh không?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta vẫn luôn uống thuốc thường xuyên."

Kinh Hàn Chương vẫn cảm thấy lo lắng.

Hình như từ sau cung yến, Yến Hành Dục vẫn luôn ủ rũ như này.

Trước đó khi bị bệnh y cũng hay ủ rũ, nhưng lúc này lại có sự khác biệt.

"Không biết kinh thành có Phật Sinh Căn hay không, Ngư Tức nói ở Nam Cương không có, định tới Tây Bắc tìm thử." Kinh Hàn Chương suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên chữa khỏi bệnh tim của y trước, nói, "Nếu năm sau Yến Trọng Thâm đi Tây Bắc, ta sẽ nhờ hắn đi tìm giúp."

Yến Hành Dục gật đầu, nắm lấy ngón út của hắn mà quơ quơ, nhỏ giọng nói: "Ta không sao đâu, ta muốn sống tới lúc điện hạ tìm được Phật Sinh Căn cho ta."

Mày Kinh Hàn Chương vẫn nhăn chặt, hắn cúi người xuống gạt tóc trên trán Yến Hành Dục sang một bên, nói: "Đáp ứng điện hạ của ngươi, nếu hai năm sau vẫn không thể tìm được, thì lấy máu của ta."

Con ngươi Yến Hành Dục cong cong: "Được."

Kinh Hàn Chương xoa đầu y, thở dài: "Ta sợ lần sau không thể tới gặp ngươi được nữa, phụ thân ngươi cũng trông coi ngươi quá chặt chẽ rồi, chẳng lẽ sợ ngươi bị ta bắt cóc như vậy sao?"

Yến Hành Dục chỉ nhìn hắn rồi cười.

"Chờ thêm năm nữa, ta sẽ năn nỉ phụ hoàng cho ta xuất cung xây phủ, dù sao phụ thân ngươi cũng không thể ngày phòng đêm phòng luôn luôn đề phòng ta chứ?" Kinh Hàn Chương tính toán, "Khi nào ngươi có thể xuất phủ, thì cho người tới báo ta—— ngọc bài ta đưa ngươi còn giữ không?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương thấy y gật đầu một cách nghiêm túc như vậy, nghĩ nghĩ rồi lại dò hỏi: "Vậy ngọc ta khắc cho ngươi thì sao?"

Yến Hành Dục nói: "Đều giữ lại ạ."


Y sợ Kinh Hàn Chương không tin, quấn chăn quanh người rồi xuống giường, mở ngăn kéo của tủ nhỏ bên cạnh đầu giường ra, lộ ra đồ vật bên trong.

Ngăn tủ nhỏ này giống như cái rương giấu bảo vật của Kinh Hàn Chương vậy, bên trong đều là những thứ mà Yến Hành Dục yêu thích nhất.

Vàng, bạc và một chiếc hộp nhỏ.

Mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong có hà bao đựng kim quả tử mà trước đó Kinh Hàn Chương đã thấy qua, trong này đựng bảy hạt kim quả tử mà hồi bé Kinh Hàn Chương đưa cho y.

Ở một góc hộp còn có mấy tờ giấy được gấp gọn lại.

Kinh Hàn Chương tò mò mà tùy tay cầm lấy một tờ, mở ra nhìn thử, thì phát hiện trên đó là chữ viết cẩu thả của mình.

"Yến Hành Lộc."

Còn có phần ký tên cực kỳ cường điệu.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn Yến Hành Dục: "Đây là..."

Yến Hành Dục nhìn thoáng qua: "À, đây là lúc ta mới về kinh, khi điện hạ tặng nai con cho ta."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, không nghĩ tới y vẫn còn giữ lại.

Hắn im lặng gấp gọn tờ giấy lại rồi đặt về vị trí cũ, trái tim khẽ run rẩy, lại đưa mắt nhìn những thứ khác trong hộp—— tất cả đều mang theo dấu vết của hắn.

Kinh Hàn Chương không biết nên phản ứng như nào, trong lòng có chút chua xót, hắn ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Lần đầu thấy ta ngươi đã nhận ra rồi à?"

Yến Hành Dục nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ: "Lúc ấy chỉ cảm thấy quen thuộc thôi, vẫn chưa thể xác định được."

Kinh Hàn Chương nhỏ giọng thì thầm: "Nếu lúc ấy ngươi trực tiếp đi hỏi ta, ta nhất định..."

Nhất định cái gì?

Kinh Hàn Chương nói xong cũng không biết chính mình muốn nói gì nữa.

Nhất định sẽ đối xử tốt với y?

Nhất định sẽ không hung dữ quở trách y như trước ư, hay trong cung y bị Hoàng Đế gây khó dễ thì cũng không giúp đỡ một phen?

Thất điện hạ trước nay không ai bì nổi lần đầu tiên biết được hối hận có tư vị như nào.

Yến Hành Dục cho Kinh Hàn Chương nhìn từng món đồ mà hắn đưa cho y, tất cả đều được cất giấu trong hộp.

Kinh Hàn Chương xoa xoa trái tim ẩn đau, nói thầm: "Về sau ta sẽ đối xử tốt với ngươi."

Yến Hành Dục nghe lời này, nở nụ cười.

"Được."

Kinh Hàn Chương ở lại phủ Thừa Tướng cho đến đêm khuya, trước khi cửa cung chuẩn bị đóng lại mới không tình nguyện mà trở về.

Từ ngày đó về sau, hắn càng khó gặp được Yến Hành Dục.


Yến Hành Dục bị cấm túc, không đi đâu được, y vốn định nhờ Ngư Tức truyền tin cho Yến Tu Tri, nhưng nghĩ lại thì, nếu Yến Tu Tri biết mình là đoạn tụ, tám phần là sẽ lại giống như Yến Kích không cho y tiếp xúc với Kinh Hàn Chương nữa.

Dù tới chỗ nào cũng sẽ bị cấm túc, Yến Hành Dục đành phải giả mù sa mưa.

Đây là ngày Tết đầu tiên mà Yến Hành Dục trải qua ở kinh thành, y không muốn dùng bữa tất niên cùng một bàn với Yến phu nhân, chỉ nói qua loa vài câu cát tường với Yến Kích rồi trở về thiên viện.

Ngày Tết hôm ấy, cả kinh thành huyên náo phồn hoa.

Yến Hành Dục ngồi trong sân, tay ôm lò sưởi nhìn lên bầu trời tối đen cách đó không xa, pháo hoa không ngừng bung nổ, chiếu sáng màn đêm trong một cái chớp mắt.

Yến Hành Dục bị nhốt lại ở một xó thiên viện, Kinh Chập Vệ ở bốn phía giống như một tấm lưới lớn gắt gao trói buộc lại y.

A Mãn ngồi dưới chân y, vui mừng nhìn pháo hoa trên bầu trời.

Khi một bông pháo hoa cuối cùng nở bung thật lớn, âm thanh khi nổ khiến cho A Mãn hoảng sợ, sau đó thì cười lớn.

Hắn kéo lấy tay áo Yến Hành Dục, cất to tiếng gọi: "Công tử! Pháo hoa vừa rồi thật to, không hổ là kinh thành, ngay cả..."

Giọng nói vui vẻ của hắn chợt khựng lại.

Yến Hành Dục yên lặng rơi lệ, không biết từ lúc nào y đã rũ mắt xuống, lấy một viên thuốc độc từ nỏ ra, lại cầm lấy một viên thuốc khác giống như đúc viên thuốc độc, cùng đặt trong hộp mứt hoa quả đã ăn xong.

A Mãn sửng sốt trong giây lát, không biết y định làm cái gì.

Yến Hành Dục không thèm để ý mà nhẹ nhàng lắc hộp mứt hoa quả, mở nắp ra, tùy tay chọn lấy một viên, phảng phất như lấy mứt hoa quả vẫn ăn thường ngày vậy, cũng không thèm nhìn xem viên thuốc đó là gì mà đặt bên miệng rồi nuốt xuống.

Lúc này A Mãn mới kịp phản ứng lại, sợ tới mức muốn dựng tóc gáy lên.

"Công tử!!!"

Yến Hành Dục cứ như không biết bản thân đang làm gì vậy, nuốt thứ không biết là thuốc hay là thuốc độc kia xong, nhắm mắt lại im lặng hồi lâu, mới thấp giọng nở một nụ cười.

Thoạt nhìn y cực kỳ đau khổ, vừa cười vừa rơi lệ.

A Mãn giật mình nhìn y.

"Ta là ai vậy?"

Tiếng cười của Yến Hành Dục đang phát run, nước mắt trượt xuống từ gò má y, theo chóp mũi rồi rơi trên ống tay áo, y giống như nói mê mà hỏi: "Có người nào để ý ta là ai sao?"

A Mãn sợ hãi mà vươn tay nắm lấy tay áo y, nhưng lại bị Yến Hành Dục phủi bỏ.

Ánh mắt Yến Hành Dục nhìn hắn không khác gì đang nhìn người xa lạ, y lẩm bẩm nói: "Ngươi cũng như bọn họ mà thôi."

A Mãn lập tức phản bác: "A Mãn không phải, A Mãn giống công tử mà!"

Nhưng Yến Hành Dục lại không hề nghe thấy, y từ trên xe lăn đứng lên, kéo theo vạt sau của y phục, theo động tác của y mà chậm rãi kéo lê trên mặt đất.

A Mãn run giọng gọi y: "Công tử?"

Xiêm y Yến Hành Dục đơn bạc, thần sắc đờ đẫn đi từng bước một vào trong phòng, y hành động si ngốc, vừa đi vừa ngân nga ca khúc kỳ quái.

"Nai con chạy đát đát, chạy tới ổ ngủ ngoan..."*

*Lời hát Kinh Hàn Chương ru Yến Hành Dục khi Yến Hành Dục gặp ác mộng ở chương 30.

Ngày hôm sau, Yến Hành Dục lại trở về là một bệnh mỹ nhân ôn nhu, giống như những hành động kỳ quái tối qua đều là ảo giác của A Mãn vậy.

Nhưng chỉ có A Mãn nhận ra, từ sau khi công tử nhà mình về kinh, y cứ như một dây đàn ngày càng căng cứng vậy, không biết lúc nào thì sẽ bị đứt gãy.

Giống như có người đi trước một bước mà ép Yến Hành Dục đến điên rồi.

Không biết có phải đêm giao thừa bị trúng gió không, sang năm mới Yến Hành Dục lại bị một hồi bệnh nặng, còn tái phát bệnh tim nữa.


Bình thường bệnh tim của y cũng không quá nặng, chỉ là sẽ bị đau nhức một chút, khiến người khác cảm thấy không quá nghiêm trọng.

Nhưng một khi đã thật sự nghiêm trọng, thì giống như đi một chuyến tới quỷ môn quan vậy.

Ngư Tức hùng hùng hổ hổ, mỗi ngày đều ngồi bên giường khuyên Yến Hành Dục lấy máu Kinh Hàn Chương.

Trận bệnh này kéo dài đến đầu xuân mới tốt hơn chút.

Mà sau khi về cung từ ngày ấy, không biết Yến Kích đã nói gì với Hoàng Đế, ngay cả cửa cung Kinh Hàn Chương cũng không ra được, hắn tức giận tới nỗi quậy cho cái hoàng cung rộng lớn như vậy phải gà bay chó sủa, Hoàng Đế cũng bị hắn nháo cho phiền lòng, cuối cùng thế nhưng đồng ý cho hắn đi Tây Bắc cùng với Yến Trọng Thâm.

Những năm trước đây lòng nhiệt huyết của Kinh Hàn Chương không có chỗ để, mỗi ngày đành phải tới tuần phòng doanh tìm người đánh nhau, Hoàng Đế không muốn cho hắn tới biên cảnh chịu khổ, vậy nên vẫn luôn bó trụ hắn ở hoàng cung, vì thế mà Kinh Hàn Chương náo loạn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hiện giờ Hoàng Đế lại cho Kinh Hàn Chương đi Tây Bắc, hắn ngược lại không muốn đi nữa.

Hắn biết, Hoàng Đế và Yến Kích cố ý chia rẽ hai người bọn họ.

Thụy Vương được phong vương, phải trong tối ngoài sáng tranh ngôi với Nhị hoàng tử, Kinh Hàn Chương vốn không muốn đi Tây Bắc, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn quyết định rời kinh một chuyến.

Kinh thành to như vậy cũng không chịu nổi tính cách phản nghịch của Kinh Hàn Chương, có lẽ Tây Bắc cũng là một nơi khá tốt.

Kinh Hàn Chương hạ quyết tâm xong, lập tức dẫn theo người hầu đánh tới phủ Thừa Tướng.

Hắn muốn gặp mặt Yến Hành Dục lần cuối.

Cũng đã mấy tháng qua đi, thiên viện của Yến Hành Dục vẫn có người canh giữ như cũ, nhưng không nghiêm ngặt như lúc ban đầu nữa, cho nên Kinh Hàn Chương lập tức dễ dàng đánh vào tận nơi.

Chờ tới khi Yến Kích nghe tin đuổi tới, Kinh Hàn Chương đã ôm Yến Hành Dục đang ngủ say vào trong lòng, tư thái vô cùng thân mật.

Yến Kích: "..."

Biết là Kinh Hàn Chương quyết lành làm gáo vỡ làm muôi, nên Yến Kích sắc mặt có khó coi ra sao thì cũng không ngăn cản nữa.

Dù sao hắn sắp phải đi Tây Bắc rồi, không chừng mấy năm cũng không về.

Chờ đến khi Kinh Hàn Chương trở về, có khi tình cảm mới chớm nở thuở niên thiếu cũng chẳng còn dư lại là bao.

Yến Hành Dục vẫn còn bệnh, sắc mặt tái nhợt, do ốm yếu nên y vẫn không tỉnh lại.

Y không mở mắt, Kinh Hàn Chương lại không hề nhăn nhăn nhó nhó như trước kia, động tác của hắn ôn nhu mà vuốt thẳng mái tóc hỗn độn của Yến Hành Dục.

Chắc là do khí tức quá mức quen thuộc của Kinh Hàn Chương, nên Yến Hành Dục đang mê man theo bản năng muốn tỉnh lại, nhưng dù cố gắng như nào cũng không thể mở nổi mắt được, chỉ có thể gian nan phát ra một tiếng: "Điện hạ..."

Kinh Hàn Chương thấy y gian nan lắm mới tỉnh lại như này, ôm y khẽ đung đưa, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ tiếp đi, ta ở đây rồi."

Bờ môi Yến Hành Dục khẽ mấp máy, tựa như đã dùng hết khí lực, một chút âm thanh cũng không thể phát ra.

Kinh Hàn Chương ôn nhu dỗ y: "Nai con chạy đát đát, chạy tới ổ ngủ ngoan..."

Gió táp mưa sa, cũng không sợ.

Giọng nói của hắn tràn ngập sự ôn nhu, khiến cho Yến Hành Dục vẫn luôn giãy dụa tỉnh lại được trấn an, không tới một lúc thì thả lỏng cơ thể, tùy ý tựa vào trong lòng ngực Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương ru y ngủ xong, thật cẩn thận đặt y về lại gối mềm, kéo chăn cho y, nhìn một lúc lâu mới lưu luyến không thôi mà rời đi.

Nhưng hắn vừa rời bước không lâu, đột nhiên hối hận.

Kinh Hàn Chương sốt ruột vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nhẹ nhàng vén lên màn giường, hơi thở dồn dập nhìn Yến Hành Dục ngủ say trên giường.

Hắn hít sâu một hơi, quỳ một gối bên giường, đỡ lấy khuôn mặt Yến Hành Dục, cực kỳ mềm nhẹ mà hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên mi tâm y.

Kinh Hàn Chương lẩm bẩm nói: "Chờ ta trở lại."

⭐⭐⭐



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!