“Hứ, tôi xem hai người không thương lượng được có mặt mũi quay về không!”, nghe ông lão Hàn nói, Hàn Hàn vui mừng trong lòng, hắn ta sớm đã muốn đá cả nhà Hàn Phương Nhiên ra khỏi tập đoàn, đây không phải cơ hội tốt sao?  

Những người cũng đang phấn khích ngoài hai bố con Hàn Hàn và Hàn Thành Phú ra còn có hai người khác, một là Hàn Châu Nhi và người kia là kẻ đang ngồi xem hổ đấu – Hàn Thành Quý.  

Hàn Châu Nhi hiện đang là một trong số nhân viên trẻ của công ty, người duy nhất có khả năng cạnh tranh với Hàn Hàn, nhưng cô ta là nữ nên uy tín cũng kém hơn Hàn Hàn một chút.  

Nhưng vẫn không thể phủ nhận, Hàn Châu Nhi là một nhà chính trị rất tài ba, một cô gái mà đấu dũng đấu mưu với bố con Hàn Hàn nhưng vẫn đứng vững trên nửa giang sơn, chắc chắn là không tầm thường.  

Trong khi đó từ đầu tới giờ Hàn Thành Quý vẫn chưa nói lời nào, không phải không muốn tranh giành vị trí chủ tịch tương lai mà thực sự con cái của ông ta không một ai tài giỏi được như Hàn Châu Nhi, bản thân lại không có sức ảnh hưởng ở công ty giống như Hàn Thành Quý. Do vậy, ông ta chỉ có thể che giấu dã tâm của mình, ngồi xem hổ đấu.  

“Nhưng cho dù có thể đám phán thành công với bất động sản Đỉnh Kim thì nước xa không cứu được lửa gần!”, cũng chính lúc này, Hàn Thành Phú cười lạnh lùng nhìn Đinh Dũng rồi nói tiếp: “Nếu như có thể hợp tác tiếp với bất động sản Đỉnh Kim, nhưng các ngân hàng khác không chịu cho chúng ta vay tiền, nguồn vốn của công ty cũng không đủ, tất cả cũng uổng công vô ích!”  

Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm được một chút, nghe Hàn Thành Quý nói lại bắt đầu lo lắng. Thực ra rất nhiều người không hề quan tâm tới việc ai sẽ là người nắm quyền trong tập đoàn, điều họ để tâm hơn cả là tập đoàn có thể tiếp tục phát triển nữa không vì điều này liên quan tới chuyện họ dựa vào tập đoàn ăn ngon mặc đẹp.  

Hàn Thành Võ chau mày nhưng cũng chỉ thở dài rồi gật đầu. Ông ta trầm ngâm nói: “Chuyện đứt dòng vốn đúng là hơi rắc rối!”  

“Chuyện này mọi người có ý kiến gì có thể nêu ra để bàn bạc”. Hàn Tông Khôn liếc nhìn ba người con của mình rồi lạnh lùng nói.  

Nguồn vốn đứt đoạn cần được lấp đầy bởi một lượng tiền lớn, ba đứa con trai của ông đã ăn chặn không ít tiền bạc của tập đoàn, trong hoàn cảnh như hiện nay, nếu như bọn họ có thể đóng góp một chút, chưa nói tới chuyện có thể lấp đầy lỗ hổng nhưng ít ra có thể cứu nguy một lúc.  

Nhưng Hàn Tông Khôn đã thất vọng ngay sau đó, bởi vì mấy người kia cứ anh nhìn em, em nhìn anh, không có một ai lên tiếng.  

“Nếu như em rể đã có bản lĩnh lớn như vậy, hay là cứ giao chuyện này cho em ấy làm đi”. Lúc này, đột nhiên Hàn Hàn cười nói.  

Không ít người nghe vậy không chịu được chau mày, rõ ràng là ức hiếp người ta mà, lỗ hổng vốn lớn như vậy, Đinh Dũng có cách gì chứ.  

“Anh họ tốt của em, ý của anh là!”, Hàn Phương Nhiên chau mày tức giận nói: “Em thấy anh mới là người nên giúp sức đó, em nghe nói anh vừa mua hai chiếc xe thể thao, còn mua một căn biệt thự nhỏ”.  

“Đúng vậy, hay là anh mang tài sản của anh đi thế chấp, đợi công ty vượt qua khó khăn thì trả anh cả vốn lẫn lời, còn hơn anh cứ để trong ngân hàng”. Nghe Hàn Phương Nhiên nhắc tới chuyện này, Hàn Châu Nhi ngay lập tức xen vào.  

Cô ta sớm đã dòm ngó tài sản của Hàn Hàn nhưng cái ghế cô đang ngồi không có vị thế lớn như hắn ta, hơn nữa cô không cũng dám to gan trục lợi như Hàn Hàn nên trong lòng hơi đố kỵ.  

Hàn Tông Khôn đưa mắt nhìn Hàn Hàn, bình thường ông cũng nhắm một mắt mở một mắt chuyện các con trai tham ô, hiện giờ cũng là lúc để bọn họ cống hiến một chút rồi.  

“Cháu, cháu làm gì có tài sản!”, Hàn Hàn mặt biến sắc vội vàng biện minh.  

“Ha ha, Tiểu Châu, cháu đứng đùa với anh cháu nữa, nó làm gì có của cải gì!”, Hàn Thành Phú cười giả tạo nhìn Hàn Châu Nhi rồi nói tiếp: “Bố à, nếu như Phương Nhiên có thể thương lượng thành công việc hợp tác lại với bất động sản Đỉnh Kim cho thấy con bé thực sự có năng lực, vậy thì chuyện xoay vốn cứ giao cho con bé cũng không hẳn không thể”.  

“Nếu như thương lượng thất bại thì chuyện vốn cũng đừng nhắc tới làm gì, sợ là chả có ngân hàng nào ở Kim Châu chịu hợp tác với chúng ta”. Ánh mắt của Hàn Thành Phú có hơi thâm hiểm, xem chừng như đang muốn gây khó dễ cho Đinh Dũng.  

“Hứ! Anh cả này, anh nói thế khéo thật!”, Hàn Thành Võ vốn chẳng ưa gì Hàn Thành Phú nên nghe ông ta nói không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.  

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là khi bầu không khí hiện tại đã ngày càng căng thẳng thì Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng: “Nếu như bác cả đánh giá cao cháu, vậy thì chuyện tiền vốn cứ giao cho cháu và Phương Nhiên”.  

“Xem này, Đinh Dũng có phải điên rồi không, đầu óc có vấn đề rồi!”  

“Tên Đinh Dũng này đúng là vô dụng, trước đó chủ tịch đã nể mặt rồi, nếu như thương lượng không thành cũng không sao nhưng nếu như thành công thì hai người họ lại như cá gặp nước. Còn chuyện tiền vốn sau đó, nếu như làm không được thì thực sự sẽ trở thành tội nhân của cả tập đoàn!”  

“Hứ, tôi thì lại muốn xem xem lần này Hàn Phương Nhiên làm thế nào!”  

Đinh Dũng vừa dứt lời cả cuộc họp đã xì xào bàn luận, họ thi nhau chỉ trỏ anh, không ai coi anh ra gì.  

“Đinh Dũng, anh! Không phải anh đang thêm rắc rối cho chúng ta đấy chứ, chúng ta đi đâu tìm nguồn vốn lớn như vậy hả!”, Hàn Phương Nhiên gãi đầu không hiểu nổi Đinh Dũng.  

Trước đây cô còn thay đổi cách nhìn với anh, thậm chí bắt đầu tiếp nhận anh rồi nhưng tất cả những gì Đinh Dũng làm bây giờ cứ như đang gài cho cô một quả bom hẹn giờ, hết ba ngày, nếu như cô không lấy được vốn, quả bom này sẽ phát nổ ngay lập tức, tới lúc đó tất cả thành quả cô khổ tâm gây dựng sẽ tiêu tan, thậm chí cô còn trở thành tội nhân của cả nhà họ Hàn.  

“Yên tâm, anh có cách”. Nhìn khóe mặt rơm rớm của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng đau lòng nên vội vàng nói nhỏ với cô: “Anh có cách lấy được tiền vốn”.  

“Anh có cách gì!”, Hàn Phương Nhiên chau màu nói nhỏ: “Anh đừng làm bừa, đứt dòng vốn không phải chuyện nhỏ, ít cũng phải lên tới hàng trăm triệu tệ...”  

“Đinh Dũng, cháu chắc chắn có cách lấp lỗ hổng tiền vốn?!”, Hàn Thành Võ lạnh lùng, ông ta vốn không ghét bỏ Đinh Dũng nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn mắng anh, đúng là đứa không biết trời cao đất dày.  

Nhưng ông ta cũng chỉ có thể mắng thầm trong bụng chứ không dám tỏ ra mặt. Ông ta nghiêm túc nói: “Lần này tiền vốn bị thiếu ít nhất cũng phải 1 tỷ nhân dân tệ, cháu có hiểu không!”  

“Cái gì? 1 tỷ?!”, ban đầu Hàn Phương Nhiên cón nghĩ mấy trăm triệu, ai mà ngờ được lại là 1 tỷ, cho dù có giết cô cũng không tìm đâu ra 1 tỷ.  

“Cháu và Phương Nhiên nhất định không phụ kỳ vọng!”, Đinh Dũng nghiêm túc gật đầu sau đó lại quay sang Hàn Phương Nhiên nói nhỏ: “Yên tâm, con trai thống đốc ngân hàng phát triển Kim Châu là bạn học cũ của anh, cậu ấy nhất định giúp chúng ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!