CHƯƠNG 1407

Đây là vết sẹo mãi mãi không thể lành lại trong tim của Thạch Khoan.

“Đồ khốn kiếp!”

“Đồ chó!”

“Đại nghịch bất đạo!”

Thạch Khoan tức điên rồi, mắng liên tiếp ba câu, trực tiếp tát Thạch Văn Bỉnh một cái, tát tới mức Thạch Văn Bỉnh chảy máu miệng.

Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Thạch Văn Bỉnh ôm mặt, trợn mắt nhìn Thạch Khoan.

Hai vệ sĩ đè Trịnh Bác Dương, cúi đầu không dám xen vào, chuyện nhà của người ta, không tiện nói gì cả.

Trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Thạch Khoan ngồi phịch xuống, có hơi mà không có sức, nói: “Được, được, được! Hôm nay ba cứng rắn một lần cho con xem.”

Ông ta phất tay: “Xử lý Trịnh Bác Dương.”

Thạch Văn Bỉnh vui rồi: “Như vậy là đúng rồi, ba, ba làm như vậy mới là đàn ông.”

Trịnh Bác Dương ở đối diện bị dọa chết rồi, Thạch Khoan này tới cuối cùng vẫn không hơn được con trai, mạng của anh ta xem ra phải chấm hết ở đây rồi.

Anh ta lều mạng phản kháng.

Nhưng một sinh viên yếu ớt, sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ lực lưỡng?

Hai tên vệ sĩ sau khi nhận được lệnh, một người khống chế Trịnh Bác Dương, người còn lại dùng cánh tay cơ bắp kẹp cổ của anh ta, dùng sức ghì, giống như con trăn quấn chặt động vật nhỏ, muốn thông qua phương thức khiến anh ta tắc thở khiến anh ta chết.

Cách chết như này có thể giữ được nội tạng ở các phương diện của cơ thể không bị tổn hại, cũng là cách giết người bọn họ dùng nhiều nhất.

Trịnh Bác Dương mới đầu còn phản kháng, dần dần cảm thấy hô hấp khó khăn, cổ họng sắp bị bóp nát.

Ý thức dần dần mơ hồ.

“Mình… phải chết… rồi sao…”

Vào lúc ngàn cây treo sợi tóc, tiếng bước chân truyền tới, mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi tới.

Người cầm đầu chính là đội trưởng của đội cảnh sát — Tạ Minh Trí.

“Làm cái gì?” Tạ Minh Trí quát to một tiếng.

Vệ sĩ biết tình hình không đúng, lập tức buông tay, đẩy Trịnh Bác Dương sang một bên.

Ngay lập tức, mấy cảnh sát đi tới đỡ Trịnh Bác Dương, tiến hành kiểm tra một lượt cho anh ta, phát hiện chỉ thiếu oxi trong thời gian ngắn, đại não có hơi mơ hồ, người không có gì đáng ngại.

Tạ Minh Trí chỉ vào tên vệ sĩ rồi nói: “Hai người là muốn giết người sao?”

Tên vệ sĩ khẩn trương rồi, vội vàng đổ tội cho Thạch Khoan: “Đây đều là ông Thạch bảo làm, chúng tôi chỉ nghe theo sắp xếp của ông ấy mà thôi.”

Hửm?

Có chuyện này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!