4.

"Cô gấp như vậy à? Muốn tìm bố cho con tôi đến vậy cơ à?"

Sắc mặt Lữ Tống tái nhợt, anh ngồi vào ghế lái chính và hỏi.

Anh vừa gặp một sản phụ bị vỡ ối trên đường nên vội khoác áo blouse vào, kiểm tra sơ qua thì không thấy có gì bất thường nên đã gọi 120.

Nào ngờ, anh vô tình ngước lên và nhìn thấy cảnh tôi bị con trai của đối tượng xem mắt sàm sỡ nên vội chạy vào.

Anh không ngừng hỏi tôi khiến tôi chẳng biết nên mở lời thế nào.

Anh nói đúng, tôi thực sự rất vội.

Nếu không nhanh tìm được ai đó thì đoán chừng mẹ tôi sẽ cắm rễ ở nhà anh mất thôi.

Tôi gật đầu.

"Chẳng phải anh có một hàng dài người từ đây sang Pháp chờ sinh con cho anh sao? Cũng gấp đấy nhỉ."

Lữ Tống quay sang nhìn tôi, từ ánh mắt kia, tôi biết anh lại coi tôi như con ngốc nữa rồi.

"Cô đến nhà tôi rồi à?"

"Ừm."

Chắc mẹ anh đã tố cáo với anh rồi.

Tôi vội vàng bổ sung.

"Tôi không bắt nạt mẹ anh, cũng không đòi tiền nuôi dưỡng."

"Cô đến đó bằng cách nào?"

Lữ Tống phớt lờ lời giải thích nhạt nhẽo của tôi rồi chuyển chủ đề.

"Leo cầu thang chứ còn gì nữa, anh không biết khu chung cư của anh như thế nào hả?"

Anh quay đầu lại nhìn tôi như thể chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không còn gì đau khổ hơn.

"Hai người họ lớn tuổi rồi thì cứ để họ cãi nhau đi, cô tham gia vào làm gì? Chẳng lẽ cô cũng già rồi à?"

Tôi lắc đầu.

"Hôm nay anh lắm lời quá, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Tôi giận dữ chất vấn.

Nếu mẹ anh không bắt tôi tới thì đời nào tôi lại muốn cãi nhau với hai người đó chứ.

Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi đã biết thái độ của nhà bên ấy.

"Tôi muốn nói rằng... tôi không yên lòng khi thấy cô giao con của tôi cho người khác chăm sóc. Hay là….”

Tôi ngắt lời Lữ Tống, hét lên: "Mẹ kiếp, anh muốn cướp con tôi?"

"Không thể được, không thể đưa con cho anh được, anh vừa ngủ dậy đã muốn cướp đi đứa con mà tôi mang nặng chín tháng mười ngày cơ á? Không được, dừng xe lại."

"Dừng xe lại."

"Tông môn nhà anh, dừng xe lại cho tôi."

Khi về đến nhà, mẹ và con trai tôi đều đã ngủ.

Khung cảnh thật bình yên làm sao.

Tôi tắm rửa sơ qua, hâm lại món canh hầm mà mẹ tôi đã nấu và để sẵn trong tủ lạnh, xong xuôi tất cả, tôi lại đến buổi hẹn chiều nay.

Nào ngờ tôi và Lữ Tống lại đụng mặt nhau.

Anh đỗ xe dưới nhà tôi, khoanh tay đứng đợi trước xe, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ lắm.

Trông rất có sức sống, ai không biết còn tưởng đang đi xem mắt đấy chứ.

Tôi đi ngang qua anh, chuẩn bị gọi một chiếc taxi.

Tôi không thể tiếp xúc với anh quá nhiều được, ngộ nhỡ anh đang tính kế cướp con trai tôi đi thì sao?

"Đứng lại."

Lữ Tống gọi tên tôi.

Tôi không dừng lại mà tăng tốc độ nhanh hơn.

"Cố Thanh, nếu cô còn không dừng lại thì tôi sẽ đi thẳng lên lầu đấy."

Á à, dám đe doạ tôi cơ đấy.

Tiếc là anh thắng rồi.

Quả nhiên Lữ Tống đi xem mắt thật.

Anh nói đó là con gái của bạn thân mẹ anh ta, mới từ Pháp về.

Từ nhỏ cô ta đã thích Lữ Tống, nên vừa mới tốt nghiệp xong, cô ta đã vội vàng liên lạc với mẹ của anh.

Dù biết rằng Lữ Tống đã qua một đời vợ nhưng cô ta không bận tâm, vừa mới xuống máy bay đã đi thẳng đến quán cà phê này.

Khi xuống xe, đối tượng xem mắt của tôi nói anh ta bị tắc đường nên sẽ đến sau.

Tôi ngồi đợi anh ta trong quán.

Nhưng trùng hợp là chỉ còn một bàn bốn người.

Tôi chưa kịp từ chối thì Lữ Tống đã kéo tôi ngồi đối diện với cô em người Pháp nọ.

Anh ta ăn nói rất lịch sự và khiêm tốn: "Dương Cẩm, đây là vợ cũ của anh, em đừng để ý nhé."

Mẹ nhà anh, không để ý mà được cơ á?

Đây chẳng phải lần đầu tiên Lữ Tống đi xem mắt, vậy mà anh ta cũng có thể nói ra những lời như vậy ư?

Nhưng điều tôi không ngờ tới là…

Em gái người Pháp cũng rất mê “trà”.

"Ồ, là chị dâu cũ ạ, hai năm qua chắc chị đã vất vả chăm sóc cho anh trai em rồi nhỉ, nhìn sắc mặt chị không được tốt lắm."

"Anh cũng thật là, bận rộn đến nỗi không quan tâm lo lắng cho chị dâu cũ luôn, trông chị như ngoài bốn mươi rồi á, sắp bằng mẹ em luôn rồi."

"Anh à, sau này anh nhớ đừng đối xử với em như vậy nhé."

Ừm…..

Tôi mới hai mươi tám thôi đấy.

Đừng giận, mày có giận thì cũng chả có ai bồi thường cho mày đâu.

Tôi cố kìm nén cơn giận và nhấp một ngụm cà phê lớn.

Sau đó phun hết lên mặt em gái người Pháp.

"Ôi trời, sao cà phê này nóng thế... bỏng cả miệng. Chị dâu cũ không cố ý đâu, em có bị thương không?"

Tôi làm lố rút giấy ra rồi chà lên mặt cô ta.

Bà đây cố tình làm thế đấy, ý kiến gì không?

Một người sắp tròn ba mươi tuổi như tôi mà lại bị một đứa trẻ ranh hãm hại cơ á?

Tôi đã sớm nhìn ra trên mặt cô ta có vài cái mụn, thế nên tôi tốt bụng tặng cho cô ta ít cà phê để mụn sớm rụng ra.

"Không sao không sao, chị dâu cũ cứ ngồi đi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút, chị vừa mới sinh xong, đầu óc không bình thường cũng là điều dễ hiểu mà."

Em gái người Pháp cầm lấy giấy rồi lắc mông đi vào nhà vệ sinh.

Chết tiệt, tôi mà lại thua cơ đấy!

Lữ Tống đang bận xem tài liệu trên điện thoại, từ lúc giới thiệu Dương Cẩm xong, anh không rảnh mà quan tâm đ ến chúng tôi.

Cho nên cảnh tượng vừa rồi, có lẽ anh chỉ nhìn thấy hình ảnh tôi phụt nước vào mặt Dương Cẩm mà thôi.

Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi đã giành nói tưrớc.

"Là anh bảo tôi ngồi xuống đấy nhé. Chính cô ta khiêu khích tôi trước, may mà anh không diễn cảnh anh hùng bảo vệ trà xanh, bằng không tôi cũng phụt vào mặt anh luôn rồi."

Nói xong, tôi đưa mắt ra hiệu cho anh nhìn chỗ cà phê còn lại trên bàn.

Nào ngờ Lữ Tống vươn tay rút khăn giấy ra, sau đó anh nhẹ nhàng lau môi cho tôi... và cả vết cà phê trên ngực tôi nữa.

"Hừ, đúng là đầu óc không được thông minh cho lắm, phun vào người khác mà còn tự làm bẩn mình nữa chứ. Tôi có thể yên lòng giao con cho cô nuôi sao?"

Anh có ý gì?

Lại muốn đi đường vòng để tranh giành quyền nuôi con à?

Tôi gạt tay anh ra rồi đi vào phòng vệ sinh.

Bởi vì... sữa bị tràn rồi.

May mà tôi cố ý mặc đồ màu tối.

Nhưng khi Lữ Tống dí sát vào người tôi, anh vẫn nhìn thấy nó.

Ánh mắt Lữ Tống bối rối không biết nhìn vào đâu, nhưng anh vẫn lau vệt cà phê trên người tôi theo thói quen.

Cảnh tượng quá đỗi xấu hổ nên tôi đành vội vã vào phòng vệ sinh.

Vừa hay đụng phải đối tượng xem mắt vừa mới tới.

"Còn chưa hết thời gian ở cữ à."

Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt khó xử.

Thậm chí anh ta còn đặt tay lên mũi nữa chứ.

Tôi gật đầu.

"Thế thì để lần sau chúng ta nói chuyện nhé?"

Tôi tiếp tục gật đầu.

Còn có lần sau cơ à? Rõ ràng vẻ mặt này đang muốn nói: Chúng ta không thể đến với nhau đâu.

Tôi biết dù gì thì chuyện này cũng là do anh tình tôi nguyện, bởi vậy tôi chẳng có gì để phàn nàn cả.

Xét cho cùng, điều kiện của anh ta cũng tốt. Chưa kể dáng dấp có vẻ đàng hoàng trung thực thì nguồn thu nhập từ gara của anh ta cũng được xếp vào hàng trung bình.

Có lẽ thấy tôi ngang hàng với anh ta, thậm chí còn nhỉnh hơn anh ta một chút, thế nên anh ta mới đồng ý tới buổi xem mắt này.

Dương Cẩm kéo tôi về chỗ ngồi.

Nói cách hoa mỹ thì tôi là nhân chứng của họ.

Tôi nghiêm túc đóng vai người câm trong chuyện này.

Việc có vợ cũ làm nhân chứng thực sự rất hiếm, đúng là mở mang kiến thức cho những người xung quanh mà.

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, cắn từng miếng bánh nhỏ.

Thành thật mà nói, tôi đang đói lắm.

Suốt cả ngày dài mà tôi chỉ mới uống chút canh gà do mẹ nấu vào buổi trưa, miệng lưỡi cứ nhạt thếch.

Bây giờ nhìn thấy chiếc bánh nhỏ này, tôi chẳng muốn đi đâu nữa.

"Chị dâu cũ hảo ngọt ghê, cơ mà anh trai em thì không, anh ấy không chịu được đồ ngọt."

Tôi vờ gật đầu.

Lữ Tống thực sự ghét ăn đồ ngọt.

Trước kia tôi mang về nhà một sản phẩm mới của công ty để anh nếm thử, nào ngờ anh mới nhấp một ngụm đã vội đi pha nó với nửa chai nước rồi mới uống tiếp.

Về sau, tôi không để đồ ngọt trong tủ lạnh nữa, tránh để anh thấy lại buồn nôn, vì anh buồn nôn sẽ khiến tôi buồn nôn theo.

“Nhưng độ ngọt của em lại vừa vặn với anh trai, ngọt mà không béo, anh nói xem có đúng không?”

Dương Cẩm thoắt cái đã véo má nịnh nọt Lữ Tống.

Chết tiệt, sao lại diễn tuồng sến súa trước mặt tôi thế này?

Ai mà không biến diễn ba cái trò này chứ.

Khụ... Ối chà... Tôi không biết thật.

Cô ta lại thắng rồi.

Lữ Tống nhướng mày liếc tôi rồi thấp giọng “ừm” một tiếng.

Hờ, nhìn tôi xong “ừm” làm gì.

Đi trông chừng em gái mưa của anh cho kỹ vào.

Tôi lườm anh ta cháy mặt, sau đó tiếp tục cắn thêm một miếng bánh nhỏ.

Khi liếc mắt trông sang, tôi thấy khóe miệng Lữ Tống hơi cong lên, nhưng nụ cười ấy vụt tắt rất nhanh.

Sau đó, một loạt bánh ngọt trước mặt tôi đã bị người ta dọn đi.

"Làm cái gì thế? Các người nói chuyện với nhau đi, lấy bánh ngọt của tôi làm cái quái gì?"

Tôi không hài lòng nhìn thức ăn trên đ ĩa của người phục vụ rồi lên án Lữ Tống.

"Đủ rồi, ăn nữa sẽ đau dạ dày đấy."

Lữ Tống đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi xuống, sau đó anh tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Không ăn thì không ăn.

Tôi bắt đầu ngồi nghịch điện thoại.

"Đến giờ rồi, chơi nữa không tốt cho mắt đâu."

Sau đó, Lữ Tống lấy điện thoại của tôi và nhét vào túi của mình.

Tôi……

"Chồng cũ à, các người ân ân ái ái trước mặt tôi, còn muốn tôi ngồi làm bóng đèn nữa á?"

Tôi bất lực nhìn Lữ Tống, vô tình nhìn thấy tài liệu anh đang đọc.

"Chăm sóc cơ thể phụ nữ trong thời gian ở cữ.

Quản lý tâm trạng của phụ nữ sau sinh.

Chế độ dinh dưỡng tốt cho phụ nữ sau sinh.

Vừa sinh xong ăn năm miếng bánh ngọt có được không?"

Chết tiệt, Lữ Tống đang tìm kiếm cái gì vậy trời.

Thấy tôi nhìn, người nọ hoảng hốt bấm nút tắt.

Sau đó, Dương Cẩm đã phá vỡ bầu không khí khó xử này.

"Có một quán lẩu mới mở gần đây… À… cả cửa hàng quần áo nữa, sao chị không đi mua sắm với bọn em nhỉ?"

Tôi không biết Dương Cẩm lại muốn bày trò gì nữa nên thẳng thừng từ chối.

Vợ cũ là tôi ở lại cũng đủ lâu rồi, nếu còn ở lại nữa thì tôi sẽ bị người khác đàm tiếu mất thôi.

"Không được, tôi còn phải về nhà trông con, mấy trò kiểu này nên để anh em lâu ngày đoàn tụ chơi với nhau đi."

Sau đó tôi xoay người rời khỏi quán cà phê.

5.

Vừa ra ngoài cửa thì Lữ Tống đã đuổi theo tôi.

"Tôi đưa cô về."

Tôi vội xua tay, "Tôi gọi xe được. Tôi để không gian cho hai anh em tận hưởng cùng nhau rồi đấy. Em gái kia trông có vẻ “trà” lắm đấy, chúc hai người bách niên giai lão."

Sau đó, tôi chẳng để Lữ Tống trả lời mà ngồi vào taxi.

Thằng chóa này, có đối tượng mới cũng nhanh thật đấy.

Quả nhiên đàn ông sau khi ly hôn vẫn được yêu thích hơn.

Khi xe đến khu chung cư thì tôi mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn đang nằm trong túi Lữ Tống.

Haha, phụ nữ sau sinh đúng là ngốc nghếch mà.

Tôi mượn điện thoại của tài xế để gọi cho Lữ Tống.

"Này, là tôi, Cố Thanh đây, điện thoại của tôi vẫn ở…"

Tôi chưa kịp nói xong thì Lữ Tống đã ngắt lời.

"Biết rồi, tôi đang chờ đèn đỏ, sẽ đến ngay thôi, cô chờ trong xe chứ đừng ra ngoài, bên ngoài nóng lắm."

Nói xong, người nọ ngắt điện thoại ngay.

Anh ta trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế?

Tôi đưa điện thoại cho tài xế rồi ngồi chợp mắt trong xe.

Năm phút sau, Lữ Tống cuống cuồng chạy đến gõ gõ lên tấm kính bên cạnh tôi, người anh nhễ nhại mồ hôi.

Tài xế mỉm cười với tôi.

"Cô gái, chồng cô đúng là người tốt, trời nóng thế này mà vẫn đến đây để đưa điện thoại cho cô."

Tôi liếc nhìn mái đầu đẫm mồ hôi của Lữ Tống rồi trả lời: "Đúng là một người chồng tốt, chỉ tiếc là không phải của tôi."

Sau đó tôi xuống xe, còn Lữ Tống thì trả tiền.

Trên đường đi, tôi đi trước, anh theo sau. Chẳng ai nói với nhau câu nào, nhưng trông Lữ Tống cứ như muốn nói gì đó thì phải.

Mãi cho tới khi đến dưới lầu, tôi dừng lại và lên tiếng trước: "Muốn nói gì thì nói đi."

Nếu anh ta mở miệng đòi con, tôi sẽ tặng cho anh ta một cái vả ngay lập tức.

Phải cho tên này một đòn phủ đầu mới được.

Lữ Tống gãi đầu: "Tôi muốn……"

Chát.

Quả nhiên là muốn cướp con của bà đây.

Không đợi người nọ nói xong, tôi đã vung tay tát cho anh một cái.

Anh ta ngơ ngác bụm mặt nhìn tôi.

"Cô đánh tôi?"

“… Tay có đau không?”

Giọng điệu tức giận lúc đầu của anh ta đột ngột chuyển sang giọng khác.

Tôi lườm anh ta, còn muốn ra vẻ yếu đuối?

Vì con, tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Sau đó tôi xoay người đi lên lầu.

Trước khi bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tay cầm chìa khóa của tôi bắt đầu run lên, mãi mà chẳng đút được vào lỗ khoá.

Từ khi làm mẹ, mỗi lần nghe tiếng con khóc là lòng tôi lại đau như cắt.

Tôi phải chật vật thử đi thử lại khoảng hai ba lần mới mở được cửa.

Nhưng hình ảnh hiện ra trước mắt khiến tôi choáng váng.

6.

"Mẹ? Mẹ?"

"Mẹ? Mẹ tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện gì thế này? Sao đột nhiên mẹ lại ngất xỉu?"

Tôi lay mẹ tôi trong vô thức, nhưng bà không có phản ứng gì cả.

Con trai tôi vẫn đang gào khóc.

Tôi vội vàng mở điện thoại và bấm số.

"Này, Lữ Tống, anh lên đây đi, mau lên, mẹ, mẹ tôi, hình như bà ấy không còn thở nữa, lên đi, Lữ Tống, nhanh lên."

Tôi sờ mũi mẹ, nước mắt rơi không ngừng.

Tại sao lại đột ngột như vậy, sáng nay mẹ vẫn còn bắt tôi ăn diện lộng lẫy để đi xem mắt cơ mà.

Sao lại thành ra thế này?

"Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, một năm trước mẹ cô đã đến bệnh viện, nhưng bà rất chủ quan. Tôi kê cho bà ít thuốc, qua một năm chống chọi, sức khỏe của bà cũng có dấu hiệu cải thiện."

"Mẹ cô bệnh nặng như vậy mà người nhà như cô lại không biết ư?"

"Bà ấy gầy như vậy rồi thì cô cũng phải phát hiện ra điểm gì đó bất thường chứ?"

"Lần đầu tiên tôi gặp bà ấy, bà ấy vẫn là một bà cụ đầy đặn và khỏe mạnh. Giờ thì cô nhìn xem, rõ ràng bà ấy đã gầy hơn một nửa so với trước kia rồi."

Những lời của bác sĩ đọng lại trong tâm trí tôi, khu hành lang trống rỗng đột nhiên thật ồn ào.

Tôi kéo tay mẹ đi mua kẹo bông gòn.

Tôi khóc đòi bố tôi.

Tôi kể với mẹ tâm trạng khi mới bước vào đại học.

Tất cả những kỉ niệm của tôi với bà chợt ùa về trong tích tắc.

….

Tôi lo lắng đến mức ngủ lại bệnh viện suốt hai ngày.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ của Lữ Tống đang ẵm đứa bé đứng bên cửa sổ.

“À ơi, cháu yêu à, ăn ngoan chóng lớn nhé.”

Tôi yếu ớt mở miệng gọi: “Dì, sao dì lại tới đây?”

Mẹ Lục khéo léo xoay người lại rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nhìn này Thanh Thanh, đứa nhỏ này đáng yêu quá, trắng trẻo mập mạp, giống hệt Lữ Tống hồi nhỏ đấy."

Tôi cười gượng, khi mẹ tôi bế nó, bà cũng nói nó giống hệt tôi lúc nhỏ.

Nhưng giờ đây, sẽ chẳng ai còn nhớ tôi lúc bé trông như thế nào nữa.

Dễ thương, kháu khỉnh, lanh lợi, ngoan ngoãn.

Không ai còn nhớ nữa…

"Đúng vậy."

"Thằng bé này rất ồn ào, nó quấy con nhiều lắm. Lúc đó mẹ con đau lòng đến mức mấy đêm liền không ngủ được."

Vừa dứt lời, nước mắt tôi bắt đầu tuôn như mưa.

Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ?

Bệnh nặng như vậy, chỉ cần tôi để ý một chút thôi là đã có thể điều trị cho mẹ từ sớm rồi.

"Thôi nào, con đừng khóc nữa, có đói bụng chưa? Lữ Tống xuống lầu mua đồ ăn cho con rồi đấy, ăn chút gì đi, cơ thể con vẫn còn yếu lắm."

Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Lữ Tống vang lên.

"Thế nào rồi?"

Lữ Tống thì thầm với mẹ Lữ ở bên cạnh.

Mẹ Lữ cũng thì thầm đáp lại.

"Vừa thức dậy một lát đã thiếp đi rồi. Mẹ đoán nó đang khó chịu trong lòng lắm. Con ôm thằng bé trước đi, mẹ về hầm canh gà, lát nữa mẹ quay lại."

Sau đó, mẹ Lữ rời khỏi phòng bệnh.

7.

Lúc tôi mở mắt ra thì thấy Lữ Tống đang đứng bên cửa sổ ru con ngủ giống như mẹ Lữ.

Gương mặt anh tràn đầy ý cười.

Tôi đoán mẹ tôi sẽ rất vui khi thấy cảnh tượng này.

Dù sao thì thấy tôi hạnh phúc chính là tâm nguyện cả đời của bà cơ mà.

Tôi nhìn say sưa đến nỗi không để ý Lữ Tống đang đi về phía mình.

Anh ngồi xuống và nắm lấy tay tôi.

"Cố Thanh, tôi đã lo liệu chuyện của dì xong rồi, hai ngày nữa tôi sẽ dẫn em đi gặp dì ấy."

“Bệnh của dì, em đừng tự trách mình nữa, dì không nói cho em biết âu cũng có lý do.”

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi xưa nay đã vậy, bà luôn kiên cường, mạnh mẽ.

Khi tôi ốm thì bà cho tôi uống đủ loại thuốc bổ, còn lúc bà ốm thì chỉ uống nước nóng vài ngày.

Chẳng có gì lạ khi bà nói dối tôi.

Điều khiến tôi khó chịu là tôi đã không nhận ra điều đó trong suốt một năm trời.

Tôi đã làm gì trong năm nay vậy?

Lữ Tống tiếp lời.

"Sau khi rời khỏi nhà em, dì đã tìm đến tôi. Tôi cũng là người đầu tiên phát hiện ra bệnh tình của dì ấy."

"Dì ấy nhờ tôi một việc, đó là chăm sóc cho em đấy. Lấy danh nghĩa là chồng hay bạn bè gì cũng được, chỉ cần quan tâm, chăm sóc em thì cái gì cũng chẳng quan trọng."

"Có lẽ tôi quá sĩ diện nên khi ấy đã không đồng ý ngay, để dì phải đến nhà tôi rồi bị mẹ tôi gây khó dễ, xin lỗi em nhiều lắm."

Nói đến đây, anh ngước lên nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, "Không phải lỗi của anh, anh không sai.”

“Dì xin lỗi tôi, dì nói việc ly hôn khi trước là ý của dì, vì sợ hai đứa không có con nên sẽ không sống với nhau lâu dài được, lúc đó dì cũng không còn nhiều thời gian nên đã ép tôi ly hôn với em. Tôi hiểu chứ, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó."

"Kêt hôn với em nghĩa là tôi đã xác định sẽ sống với em cả đời này. Có con cũng như dệt gấm thêu hoa, nhưng không có thì chúng ta vẫn có thể sống thế giới của hai người cơ mà. Con cái không phải là sự trói buộc, mà là tình yêu…"

"Em chẳng có bạn bè nào bên cạnh, tôi nghĩ... hay là... chúng ta tái hôn đi."

Lữ Tống căng thẳng đến mức lắp bắp.

Tôi nhìn anh, chẳng rõ cảm giác đang cuồn cuộn trong lòng là gì nữa.

Tôi chỉ biết, có anh ở bên làm tôi an tâm lắm.

"Chờ thêm chút đã, mẹ em chỉ vừa mới rời xa cõi đời này thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!