Trác Mẫn Mẫn vẫn duy trì vẻ mặt khoan dung và đứng đắn, hơi bừng tỉnh: “Như vậy sao, cô đã nói rồi, cháu và Trác Dụ chính là duyên số.”

“Cảm ơn lời chúc của cô.” Khương Uyển Phồn chủ động nắm tay bà ta: “Cô à, cháu đi cùng cô xuống lầu nhé, cô đi chậm một chút.”

Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy Trác Dụ đi lên lầu.

Trác Mẫn Mẫn vỗ vỗ tay Khương Uyển Phồn: “Cháu cũng chú ý nghỉ ngơi nhé, có mấy ván bài đang chờ cô.”

Khương Uyển Phồn vẫn rất săn sóc mà đỡ bà ta xuống dưới lầu.

Khi trở về thì bước chân của của cô nhẹ nhàng hẳn lên, Trác Dật cúi người, hai tay chống lên lan cam, tầm mắt vẫn không ngừng nhìn theo.

“Anh cũng lười nhác thế à?” Khương Uyển Phồn cười híp mắt hỏi.

Trác Dụ liếc mắt nhìn xuống dưới lầu: “Cô anh nói gì với em vậy?”

"Khen em một hồi ấy mà. Vẻ mặt của anh là sao? Anh không tin.” Khương Uyển Phồn ngước mặt lên: “Em như vậy không xứng được khen sao?”

“Mẹ nói quả không sai.” Trác Dụ: “Quả nhiên là làm dáng mà.”

(*) 臭美 /chòuměi/ là đỏm dáng, làm đẹp, chữ 臭 đứng riêng nghĩa là hôi hám, nặng mùi. Ở đây nữ chính đáp lại theo nghĩa từ đơn.

“Sao cái gì mẹ em cũng nói cho anh vậy, em hôi chỗ nào chứ?”

Một tay Trác Dụ ôm lấy eo cô, bỗng nhiên vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng cười nói: “Ừm, thơm, với lại, sửa lại một chút. Không phải mẹ em, là mẹ của chúng ta.”

Dưới lầu, Trác Mẫn Mẫn quay đầu lại liếc nhìn. Mặc dù bị góc tường che khuất một nửa không nhìn thấy hoàn toàn nhưng vẫn nhìn ra được hai người đang ôm ấp nhau rất thân mật.

Bà ta không hề biến sắc mà rời mắt đi, nhưng trong lòng không lấn át được cảm xúc lẫn lộn.

Lâm Diên nói đúng, chuyện của Trác Dụ lần này đúng là tốn công vô ích. Những năm qua, bà ta tự nhận đã nắm được điểm yếu của Trác Dụ, tuy không hẳn là mọi chuyện đều diễn ra như ý nguyện, nhưng ít nhất cũng không hề chệch khỏi phương hướng chung.

Năng lực và cách làm người của Trác Dụ quả thật mạnh hơn con ruột của bà ta quá nhiều.

Có anh ở đây thì “Triệu Lâm” sẽ không đi xuống.

Lui lại mười nghìn bước mà ngẫm lại, kết hôn chớp nhoáng cũng không phải chuyện gì to tát. Một người con gái còn trẻ tuổi có thể gây nên được sóng gió gì chứ, có chăng thì cũng chỉ là lung lạc, mỉa mai, dụ dỗ, sẽ rất dễ dàng kiểm soát và thu phục.

Nhưng sự kiên trì của Khương Uyển Phồn thật sự nằm ngoài dự đoán của bà ta.

Với khuôn mặt của một nữ chính trong văn học thanh xuân đau khổ, cùng một trái tim Thất Khiếu Linh Lung*, không những cứng mềm đều không ăn, mà còn có thể giăng sẵn cạm bẫy rồi lại đào sâu thêm một chút rồi đáp trả lại.

*Trái tim Thất Khiếu Linh Lung: ẩn dụ để nói về một người phụ nữ biết đối nhân xử thế, khéo léo tinh tế, hành động hợp tình hợp lý.

Cùng với thái độ của Trác Dụ.

Về chuyện này, Khương Uyển Phồn hoàn toàn không biết.

Trước khi chính thức gặp mặt nhà họ Khương, Trác Dụ đã đến nhà họ Lâm để đánh tiếng cảnh báo.

Hiếm khi anh đi thẳng vào vấn đề như thế, lúc nói thì đứt quãng...

“Cô và chú đồng ý đi, phần ân tình này cháu nhớ kỹ trong lòng. Cháu rất thích Khương Uyển Phồn, thích đến mức mới chỉ nhìn thấy cô ấy lần đầu, cháu đã muốn dẫn cô ấy về nhà gặp mặt bố mẹ cháu. Nhưng lão Trác đi rồi, cô ấy không gặp được, hai người là người nhà của cháu, cho dù quá khứ có như thế nào, cháu đều hi vọng hai người có thể tiếp nhận mối hôn sự này, có thể khoan dung với Khương Uyển Phồn.”

Lâm Diên không vui: “Lời này là sao, nhà em vẫn còn chưa nói là không thích cô ấy mà?”

Trác Dụ chậm rãi cười, anh khẽ nâng cằm lên, ánh mắt lộ ra sự vô vị cũng chẳng hề sợ hãi: “Không quan trọng.”

Anh thích là được.

“Nhiều năm như vậy, cháu đã tự hỏi bản thân về đối xử với chú, với ‘Triệu Lâm’ đều đã làm tròn chức trách. Cháu không có yêu cầu nào khác, chỉ có duy nhất một điều này.” Lời nói của Trác Dụ như bùn nấu chảy, không cho thương lượng: “Cháu không hy vọng bị mọi người đánh vào thể diện, cho nên, đối xử với Khương Uyển Phồn tốt một chút.”

Giọng điệu bình tĩnh, thái độ kiên quyết, điều này còn đáng sợ hơn cả giơ đuốc cầm gậy mà dọa nạt. Ngay cả Lâm Diên luôn luôn muốn lao đầu vào chỗ chết cũng không dám nhìn thẳng vào gương mặt của anh.

Trác Dụ ném cho người nhà họ Lâm một mồi lửa sáng chói, nếu chung sống hoà bình thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng nếu họ vượt qua giới hạn của anh, mồi lửa này thiêu cháy ai thì đừng trách anh.

Phụ nữ hiểu nhau nhất, Trác Mẫn Mẫn lại càng hiểu rõ Trác Dụ.

Anh không hy vọng bị bọn họ đánh vào thể diện, bởi vì Khương Uyển Phồn chính là thể diện của anh.

Lần này, bà ta cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có.

...

Bốn giờ chiều, lượt đầu tiên của bữa tiệc bắt đầu. Dân làng xung quanh mười dặm, từng tốp từng tốp đến chung vui. Trước cửa tiếp khách được đặt hai cái giỏ trúc lớn, người đến ăn mừng đều để những phong bao lì xì vào trong đó, thực ra số lượng cũng không quá nhiều, nhưng màu đỏ được xếp chồng lên trông như hai ngọn núi lửa nhỏ, có thể đứng đầu cả trấn rồi. Chỗ ngồi cũng không có vẻ quá đặc biệt, chỉ cần còn chỗ trống thì đều có thể ngồi.

Nhưng bên phải có một bàn hơi khang khác, người ngồi chỗ đó đều là những chàng trai trẻ tuổi xấp xỉ nhau, hơn nữa còn rất quen thân. Ánh mắt họ nhìn Trác Dụ cũng cực kỳ giống nhau, có vẻ không phải ác ý, nhưng lại hơi là lạ.

“Hỏi em một việc.” Trác Dụ nhịn không được kéo tay Khương Dặc qua một bên, hất hất cằm sang bên phải: “Bàn bên đó đều là anh em họ sao?”

Mấy ngày nay Khương Dặc đều bận việc, hôm nay mới hơn bốn giờ sáng đã bị Hướng Giản Đan đánh thức đi tới nhà chú Vương bán thịt lợn để lấy đầu heo, cậu đã mệt bở hơi tai từ sớm nên cũng chẳng còn tâm trạng chọc ghẹo nữa, trực tiếp nói thẳng ra luôn: “Em làm gì có thân thích gì đẹp trai như thế? Em là người đẹp trai nhất họ rồi. Mấy người đó đều là người đã từng theo đuổi chị gái em.”

Trong đầu Trác Dụ nảy lên vô số dấu chấm hỏi: “Em, chỗ em còn có loại phong tục này sao?”

"Họ tự giác đến, không phát thiệp mời. Thôi thì cứ nói cho anh vậy, mặc dù chị gái em chưa nhận lời một ai, nhưng mỗi người trong bọn họ đều ghi nhớ sự tốt đẹp của chị gái em.” Khương Dặc nhiệt tình giới thiệu: “Người ngồi đầu tiên bên trái chính là người đầu tiên, giáo viên tiếng anh, mở công ty vận tải, thuộc hàng nhà giàu ở thị trấn phía đông, hai người ngồi cuối cùng bên phải kém chị gái em ba bốn tuổi, luôn một lòng mong ngóng phát triển tình yêu chị em với chị ấy.”

Trác Dụ: "..."

Khương Dặc: "Anh rể, anh đừng áp lực quá, anh yên tâm đi, bọn họ không thể sánh bằng anh được. Vẫn còn hai bàn nữa chưa tới, họ cũng không sánh được với anh.”

Trác Dụ: "..."

Hai nhà chính thức gặp mặt, cũng coi như có lễ nghi chu đáo, đoàn tụ và viên mãn. Trên đường về, Kỳ Sương chống gậy, híp mắt cười vẫy tay với Trác Dụ: “Cháu rể, cháu qua đây.”

Trác Dụ chạy chậm tới đó, đỡ lấy cánh tay của bà Kỳ Sương: “Bà nội, bà thật sự không đến thăm chỗ của bọn cháu sao? Cháu tự mình đưa bà đi, đưa bà đi xem hí kịch Phúc Lộc, dạo chơi vườn Bát Bảo, đưa bà đi thắp hương ở Thấm Vân Sơn.”

“Nhưng mà không đi được.” Bà Kỳ Sương nói một cạnh nghiêm túc: “Bà chỉ biết đến mỗi cái giường thôi.”

Trác Dụ giả bộ suy tư: “Dễ thôi, sáng mai cháu đi tìm công ty vận chuyển, vận chuyển giường của bà tới đó là được rồi.”

Bà Kỳ Sương được dỗ dành đến mức vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ mu bàn tay Trác Dụ, bước từng bước nhỏ lảo đảo đến bên cạnh: “Bà muốn nói nhỏ với cháu điều này.”

Trác Dụ cười: “Được, bà nói nhỏ một chút, cháu đảm bảo sẽ không mật báo.”

“Chính là Khương Khương nhà bà, à không, bây giờ cũng là Khương Khương nhà cháu. Nó ấy mà, đôi mắt không được tốt lắm, từ nhỏ đã có bệnh quáng gà đến giờ,”

Bà Kỳ Sương sợ anh không hiểu, bà đưa tay chỉ vào đôi mắt của mình: “Khi còn nhỏ cũng đã được chữa trị kịp thời, những sinh hoạt bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng bà chỉ lo lắng cho đứa bé này thôi.”

Trác Dụ vội vàng nói: “Bà yên tâm, buổi tối cháu sẽ luôn đi theo cô ấy, không bao giờ để cho cô ấy lái xe.”

Bà Kỳ Sương hài lòng gật đầu: “À đúng rồi, còn nữa. Bệnh của nó thì cần phải ăn nhiều gan heo, ăn gan heo tốt cho mắt. Nhưng mà nó không chịu nghe lời, ghét nhất là ăn gan heo, mất công làm cho nó xong, nó đều lén lút đổ đi.”

Trác Dụ mỉm cười: “Cô ấy không ngoan, khi trở về cháu đánh mông cô ấy.”

“Được được được.” Khuôn mặt bà Kỳ Sương hớn hở hẳn ra, nếp nhăn giống như gợn nước theo gió dập dờn trên mặt hồ.

Khi họ nói lời từ biệt, người thân họ hàng của nhà họ Khương vây quanh lại đây thành một vòng, sự nhiệt tình của họ giống như vô số bông hoa hướng dương vậy. Trác Dụ chào hỏi tất cả mọi người, trước khi lên xe, bỗng nhiên bà nội kéo tay anh lại.

Một giọng nói rất nhỏ và bất đắc dĩ: “... Đánh nhẹ một chút thôi nhé.”



"Bà nội em nói cái gì anh cũng làm theo? Anh cũng không có nguyên tắc quá đó.” Khi trở lại Tứ Quý Vân Đỉnh, Khương Uyển Phồn ngồi xổm trên mặt đất vừa đếm của hồi môn và đáp lễ vừa ngoắc ngoắc mấy cái giấy hoa bên trên.

“Trước mặt bà nội thì nguyên tắc cái gì, huống hồ bà nói đều đúng.” Trác Dụ cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một cái áo len tăm cao cổ, anh ngồi xuống giúp cô kiểm kê lại: “Mắt của em...”

“Thật sự không có chuyện gì đâu, bà nội chỉ muốn trổ tài nấu nướng của bà một chút thôi. Món sở trường nhất của bà chính là làm các món ăn liên quan đến gan heo, nếu anh muốn dỗ dành cho bà vui vẻ, lần tới cứ ăn gan heo.” Khương Uyển Phồn hài lòng nhìn số lượng trên cuốn sổ: “Thật không ngờ kết hôn lại kiếm lời như thế.”

“Vậy ý của em là?”

“Kết hôn thêm mấy lần nữa.”

Trác Dụ nhắm mắt lại, sau đó không hề biểu hiện gì nhìn chằm chằm cô.

Khương Uyển Phồn kéo lên một nụ cười, cười tươi nhường nào thì đẹp động lòng nhường ấy.

Trác Dụ quay mặt đi, có điều cũng chỉ lạnh lùng được năm giây rồi bại trận luôn.

Khương Uyển Phồn tò mò một chuyện: “Em hỏi anh, anh mua chuộc mẹ em như thế nào vậy?”

Cô hiểu quá rõ mẹ ruột của mình. Hướng Giản Đan là người có tính tình phóng khoáng, kiểu kết hôn tiền trảm hậu tấu này vừa nói ra, cho dù Trác Dụ có tốt như thế nào, ưu tú ra sao, cũng khó có thể giải quyết được sự tức giận của Hướng Giản Đan. Nhưng lần này khi về nhà, Hướng Giản Đan đối xử với Trác Dụ rất tốt, cũng giống như bà nội Kỳ Sương vậy, không hề giấu diếm chút gì. Người khác vừa hỏi chuyện về con rể, bà ấy đã tự hào khoe khoang đến mức viết được mười bài văn ngắn.

Theo như sự hiểu biết của Khương Uyển Phồn, thái độ của Hướng Giản Đan đối với Trác Dụ không tệ, nhưng chắc chắn không thể đến mức như vậy được.

“Mẹ không nói cho em sao?” Trác Dụ nhẹ giọng nói: “Trừ lễ hỏi mà em nhìn thấy ra, anh còn đưa cho bà ấy hai thứ.”

“Thứ gì?”

“Người đứng tên phòng tân hôn là em, và một bản chứng minh ghi chép sự trong sạch của anh.”

Một lúc lâu sau, Khương Uyển Phồn bái phục gật đầu: “Anh đúng là cao thủ, rất có kinh nghiệm trong việc thu phục bố mẹ vợ.” Cô đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc và dò xét...

“Thành thật khai báo đi, rốt cuộc anh đã kết hôn mấy lần rồi?”

Trác Dụ: "..."

Đúng lúc này điện thoại reo lên, là tin nhắn thoại ở trong nhóm: “Các chị, em đang ở sân bay rồi, một tiếng nữa gặp lại!”

Trác Dụ chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

Khương Uyển Phồn trả lời lại: “Được rồi.” Sau đó giơ điện thoại di động lên, giọng nói bình tĩnh: “Là bạn của em, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi.”

Trác Dụ không cảm thấy có vấn đề gì, ăn thì ăn thôi.

“Không cần phải căng thẳng, anh cũng quen người này.” Khương Uyển Phồn nhẹ giọng nói với vẻ mặt tự nhiên: “Hướng Khâm, Thịnh Lê Thư. Tính ra mọi người cũng là người quen.”

Trác Dụ suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nhưng lúc nhìn thấy người kia mới thật sự tin tưởng rằng trên đời này căn bản không có nhiều người trùng họ trùng tên như vậy.

Hướng Khâm, đúng là Hướng Khâm đã xem mắt cùng với anh.

Thịnh Lê Thư, cũng đúng là ngôi sao lớn từng có scandal tình cảm với anh.

Trong căn phòng ở biệt thự, mỗi góc phòng riêng đều được đốt nến thơm mùi mát lạnh, hương tinh dầu của biển cả thơm nức làm cho tâm trạng người ta thoải mái, cũng có thể thư giãn tinh thần. Ba cô gái ngồi trên ghế sofa nhiệt tình nói chuyện với nhau, còn anh ngồi một mình trên chiếc ghế sofa nhỏ, tâm trạng lúc này vẫn hốt hoảng như cũ.

Ba người này.

Một người từng là đối tượng xem mắt, một người từng có scandal tình cảm, còn một người là vợ chính thức.

Một ngụm máu của Trác Dụ mắc ở yết hầu, anh bấm chặt lòng bàn tay của mình.

Hay lắm, đây là cái nghiệt duyên gì vậy!

Ba người trò chuyện cái gì cũng không nghe thấy rõ ràng, mãi đến tận khi tên của anh được gọi to.

“Tổng giám đốc Dụ. Tổng giám đốc Dụ?”

Bỗng nhiên anh hoàn hồn: “Cái gì vậy?”

Hướng Khâm cười híp mắt nhìn anh, tư thái đoan trang, hiền lành nhân hậu.

Thịnh Lê Thư dựa vào sofa thưởng thức bộ móng tay mới vừa làm xong: “Gọi xa cách như thế làm cái gì? Cũng không phải đang bàn chuyện làm ăn.”

Hướng Khâm nói: “Cũng không tính là xa cách nhỉ.”

“Đúng rồi.” Thịnh Lê Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Cậu còn tới nhà anh ấy ăn cơm cơ mà.”

Kẻ tung người hứng, cái này là dằn vặt người ta nhất so với bất cứ cửa ải nào trước kia.

Trác Dụ vẫn luôn im lặng, giờ phút này không thích hợp để tạo cảm giác tồn tại. Anh cẩn thận nhìn về phía Khương Uyển Phồn, đưa cho cô một ánh mắt cầu cứu.

Khương Uyển Phồn coi như không thấy, coi như việc này không liên quan đến mình mà xem trò vui.

Trác Dụ cân nhắc từng câu từng chữ rồi mới giải thích: “Không phải nhà của tôi, là nhà của cô tôi thôi.”

“Cho nên anh bị ép buộc?” Thịnh Lê Thư hỏi.

Trác Dụ cảnh giác cảm thấy từng câu từng chữ đều có cạm bẫy.

"Cậu xem đi, anh ta ngầm thừa nhận rồi.” Hướng Khâm quay đầu về phía Khương Uyển Phồn lên án: “Tớ xấu như thế sao?”

“Không xấu.” Trác Dụ vội vàng nói: “Là tôi không xứng.”

“Ý của anh là anh xứng với Khương Khương? Nói cách khác là Khương Khương xấu?” Thịnh Lê Thư giảo hoạt nháy mắt mấy cái.

Trác Dụ hoàn toàn bị ép phát điên.

Anh nhắm mắt lại, quyết tâm, đứng dậy cầm chén rượu lên: “Trước đây đã nhiều lần đắc tội, ba chén này xin nhận tội với mọi người.”

Miệng chén vừa đụng tới bờ môi, rốt cuộc Khương Uyển Phồn cũng lên tiếng: “Thế là được rồi, không nên làm khó đàn ông như thế.”

Hướng Khâm và Thịnh Lê Thư từ sớm đã không nhịn được cười lập tức xua tay: “Ai bảo anh uống rượu nhận tội, lát nữa không lái được xe lại phải nhờ tài xế.”

Nếu không uống rượu nhận tội, chắc chắn sẽ còn phải bị lên án cái khác.

Trác Dụ suy tư trong chốc lát nhưng vẫn lẫy một chén rượu mời riêng Hướng Khâm, chân thành nói: “Lần trước cô là khách mời của cô tôi, đúng là thái độ của tôi đối với người khác quá tệ, tôi không nên lấy cảm xúc của mình để làm lý do gây khó dễ cho cô, thật sự xin lỗi, sau này nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.”

Nói xong, anh ngửa đầu phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.

Khuôn mặt của Hướng Khâm hớn hở, hoàn toàn thư thái: “Được rồi, sau này tôi cũng không nói anh là duệ vương* trước mặt Khương Khương nữa.”

(*) Duệ vương: Chỉ những người kiêu ngạo, coi thường người khác, thích nói mồm, giả vờ là người hiểu biết, mắt trên đỉnh đầu.

Hai tay Trác Dụ chắp thành quyền, sau đó nhìn về phía Thịnh Lê Thư: “Về chuyện scandal thật sự không phải tôi cố ý, tôi...”

“Được rồi, được rồi, tôi biết.” Thịnh Lê Thư cắt ngang, nói một cách rất thờ ơ: “Công ty của anh tìm cách quảng bá sản phẩm, cho nên mượn ánh đèn sân khấu từ một bộ phim mà tôi đang chiếu, vừa vặn tuyên truyền bộ sản phẩm của các anh. Chỉ mất ít tiền nhưng lại nhận được lợi ích từ dư luận.”

Vẻ mặt của Trác Dụ ẩn nhẫn.

Không phải Thịnh Lê Thư không quan tâm, mà cô ấy đã quen thuộc những thủ đoạn ấu trĩ rẻ tiền này rồi, ở trong giới nhiều năm như vậy mà cô vẫn có thể duy trì được sự mến mộ đông đảo đương nhiên không phải chỉ là bông hoa tuyết thuần khiết không hiểu sự đời.

“Người đại diện của tôi tìm người phụ trách của mấy tài khoản blogger, thực ra là để cho bọn họ tạo thanh thế, cũng không phải là anh, mà là những người phụ trách trong công ty của anh.” Thịnh Lê Thư vừa nhìn đã biết hết rồi.

Trác Dụ cúi đầu nở nụ cười.

Lúc trước khi Lâm Diên làm ra cái ý tưởng tồi tệ như vậy thì vẫn còn đắc chí. Điều này không phải là khôn vặt, mà là không có tư cách, vô liêm sỉ. Trác Dụ không phụ trách mảng tuyên truyền sản phẩm, nên sau khi tin tức được tung ra anh mới biết mình trở thành vai nam chính.

Lâm Diên lì mặt, thừa nhận mọi lỗi lầm của mình: “Anh à, coi như anh giúp em đi, cái tính khí kia của Dily, nếu mà biết được không chừng sẽ xé xác em ra.”

Lúc đó Dily chính là một cô gái tuyến mười tám mới nổi tiếng trên mạng, Lâm Diên mới thay bạn gái là cô ta còn chưa được hai tuần lễ.

Trác Dụ thu lại suy nghĩ của mình, lại nâng cốc rót đầy chén rượu, gật đầu với Thịnh Lê Thư, ngửa đầu uống cạn, đặt chén xuống bàn gõ gõ mấy lần: “Chi phí mà người đại diện của cô dùng để xử lý vụ này, phía tôi sẽ bỏ ra toàn bộ. Cô đừng từ chối, bất kể cô có là bạn của Khương Khương hay không thì đây cũng là điều đương nhiên.”

Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm đưa mắt nhìn nhau.

Dường như hơi nghiêm túc quá rồi, thật sự các cô không hề có ý định gây khó dễ mà.

Sự áy náy rất dễ dàng chuyển hóa thành lòng cảm thông, cho nên chỉ bỏ ra công sức hai chén rượu như thế, chiều gió lập tức thay đổi.

Cũng giống như trò chơi “thật hay thách” cũ mèm nhưng mãi mãi không bao giờ lỗi thời, cũng được đưa vào làm thú vui tiêu khiển. Giơ nắm đấm lên chơi trò kéo búa bao, tám mươi phần trăm đều là Trác Dụ thắng, còn Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm đều hiểu ngầm với nhau để chọn nói thật lòng.

Hay lắm.

Lời nói thật lòng đúng không.

Trác Dụ: “Ba người đều là bạn học cấp ba sao?”

Thịnh Lê Thư: “Khâm Khâm và Khương Khương học cùng cấp hai, tôi và Khương Khương học cùng cấp ba.”

Trác Dụ: “Trường có lớn không? Có nhiều lớp không? Đều ở Lâm Tước sao?”

Hướng Khâm: “Ở trong thành phố, là trường điểm của tỉnh, rất khó thi vào.”

Trác Dụ: “Trong trường có nhiều thanh niên đẹp trai không?”

Hướng Khân: “Hẳn là có rất nhiều, đặc biệt là mấy người theo đuổi Khương Khương đều rất đẹp trai, hơn nữa còn có mấy đàn em lớp dưới nữa.”

Trác Dụ: “Ồ? Tầm đó mà đã bắt đầu tình yêu chị em rồi sao?”

Thịnh Lê Thư: “Không nhớ cho lắm, chắc không nhiều, cùng lắm là bốn người, à không năm người.”

Trác Dụ quay đầu lại bấm chuông phục vụ: “Tôi muốn một ly nước chanh.” Dừng một lát, anh nhẹ giọng nói: “Cho thêm hai lát chanh.”

Còn chưa kịp uống nước chanh anh đã bị Khương Uyển Phồn kêu ra ngoài.

Cảm giác máy sưởi bên trong biệt thự ngột ngạt nên cả hai xuống dưới lầu đi ra ngoài hít thở.

Tết sắp đến gần, những góc tối xung quanh thành phố đều được giăng đèn kết hoa, vị trí của chỗ này cũng được tính là hẻo lánh, nhưng những cây ngô đồng ở hai bên đường đi đều được treo đầy đèn nháy đồng tâm kết*. Vui mắt thì cũng vui mà nhìn lâu hơi hoa mắt. Có điều, nếu phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhà tầng san sát, bóng đêm được chiếu rọi bằng ánh đèn neon đỏ rực nhuộm đẫm thành một dải vàng mờ ảo. Màn đêm lạnh lẽo như được khoác lên một tấm áo khoác ấm áp, không còn cảm thấy lạnh nữa.

(*)Đèn nháy đồng tâm kết

Trác Dụ uống rượu hơi ngà ngà say, màu da lại trở nên trắng hơn so với bình thường, khóe mắt có chút hơi đỏ, nhìn vào giống như ánh sáng đèn sáng rọi.

Khương Uyển Phồn nhìn anh, vẻ mặt muốn cười mà không được cười hỏi: “Anh là hồ ly biến hình à?”

Khuôn mặt Trác Dụ vô tôi: “Hồ ly nam sao? Cảm ơn em đã khen.”

“Đúng là xảo quyệt.” Hành động giống như đã được dày công tu luyện, Khương Uyển Phồn không đành lòng vạch trần: “Tự hạ thấp bản thân, dỗ dành cho hai đứa bạn thân ngốc nghếch nhẹ dạ của em, cuối cùng cung cấp thông tin tình báo cho anh.”

Trác Dụ hơi hí mắt, đuôi mắt kéo dài, cong cong giống như ánh nước đường bờ biển, khiến người ta không nhịn được mà muốn chạy vào trong đó. Anh nói: “Ngày hôm qua trong bữa tiệc, sao những người theo đuổi em chỉ đến một bàn vậy? Mấy người ở hai bàn còn lại bận quá sao?”

Khương Uyển Phồn phản ứng lại, nhếch mày: “Hai cái bàn còn lại đều là em trai, em sợ anh suy nghĩ nhiều.”

Trác Dụ nghiêng đầu qua chỗ khác, trên khuôn mặt anh tuấn không giấu được mùi axit axetic.

“Cảnh đêm bên này rất đẹp.” Khương Uyển Phồn nói chuyện phiếm như bình thường: “Anh cảm thấy thế nào?”

Bình giấm chua vẫn còn không nhìn thẳng, Trác Dụ không cam lòng nói: “Rất bình thường, chỗ nào đẹp chứ?”

Yên lặng vài giây.

Khương Uyển Phồn gọi anh: “Trác Dụ.”

Trác Dụ vô thức nhìn về phía cô.

Gần như trong nháy mắt, môi Khương Uyển Phồn đã dán vào. Có sự chênh lệch về chiều cao cho nên cô hơi kiễng chân lên, đầu tiên hôn môi dưới của anh trước. Hơi ấm lan tỏa, bao bọc lấy cái lạnh đêm đông. Trác Dụ run rẩy một cái, mạch máu trong người như cuồn cuộn lên.

Lướt qua một chút rồi thôi, Khương Uyển Phồn nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Một tay Trác Dụ ôm lấy vòng eo của cô, phối hợp với cô nhìn về bóng đêm nơi phương xa: “Ừm, bây giờ không giống nữa, phong cảnh tuyệt mỹ.”

Khương Uyển Phồn thấp giọng cười: “Tiêu chuẩn kép.”

Trác Dụ kéo cả người cô vào trong lồng nguc, cúi đầu hôn sâu. Đầu lưỡi quấn quýt, ẩn nấp dây dưa không ngừng, dường như ánh đèn hắt lên từ thành phố cũng đang cổ vũ. Hai người lại gần đến mức không còn gần được nữa, những đường nét trên làn da có thể thấy rõ ràng, nhiệt độ trên chóp mũi sôi trào như khói.

Bốn phía tuy không có ai nhưng đây chính là thời khắc trọn vẹn nhất đời này của Trác Dụ.

“Không phải tiêu chuẩn kép.” Nụ hôn ngừng lại để hô hấp, Trác Dụ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô, khàn giọng thì thầm: “Đúng vậy, đây là sự sung sướng của người đàn ông đã kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!