“Nếu không thì tớ cưới anh ấy làm gì? Chẳng thà tiêu tiền mua vui, lên live stream tặng ba cái Carnival (*) là mấy em trai trẻ có thể biểu diễn social shake cho tớ xem luôn rồi (**).”

(*) Hình minh họa:

undefined

(**) social shake: tên một điệu nhảy trong disco được các bạn trẻ yêu thích

“Tớ đồng ý.”

“Tớ đồng ý.”

Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm đồng thời giơ tay, cả ba người có cùng quan điểm.

Mười giờ đêm, quán bar bắt đầu đông khách hơn, DJ điều chỉnh âm lược, mỗi một nhịp trống đều đánh mạnh vào dây thần kinh. Mí mắt Khương Uyển Phồn giật giật, khó chịu khắp người.

“Cậu ra ngoài uống rượu giờ này chồng cậu có biết không?”

“Biết cũng vô dụng, tớ kéo anh ấy vào danh sách đen rồi.” Khương Uyển Phồn chống cằm, càng nghĩ càng cảm thấy vô nghĩa: “Các cậu nói xem, tớ cần một hình nộm làm gì chứ.”

“Có thể dùng để ngắm này, còn có thể mang ra ngoài để tăng thể diện nữa.” Thịnh Lê Thư nói xong cũng sửng sốt: “Bây giờ yêu cầu của chúng ta về đàn ông đã thấp đến thế này rồi sao?”

Hướng Khâm phì cười, nâng ly rượu cụng ly với hai cô sau đó chân thành nhắc nhở: “Mặc dù chuyện này anh ta cũng có lỗi nhưng về điểm xuất phát thì không sai. Điều đó chứng tỏ phản ứng bản năng của anh ta luôn ưu tiên đứng ở góc độ của cậu mà cân nhắc vấn đề. Mà cậu tức giận như vậy là vì cảm thấy cái anh ta “cho rằng” không giống với suy nghĩ thật sự của cậu. “Làm” và “không làm tốt” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thẳng thắn đối mặt với vấn đề thì được nhưng chỉ cây dâu mắng cây hòe thì không tốt đâu.”

Đối với Hướng Khâm mà nói, mặc dù không thể nói là cô thích Trác Dụ nhưng cô tuyệt đối sẽ không châm dầu vào lửa trong thời điểm này. Cô thật lòng muốn Khương Uyển Phồn được hạnh phúc, gáo nước lạnh tạt vào mặt bạn mình lúc cô ấy kích động là lời khuyên nhủ có chừng mực. Còn khi cô ấy trút giận thì cô sẽ đưa ra lời phản bác phù hợp để xây dựng lại lý trí của đối phương.

Khương Uyển Phồn lại cáu kỉnh nhấp một ngụm rượu, sau đó thở dài nói: “Tớ biết. Nhưng quan hệ trong gia đình Trác Dụ quá phức tạp, cả nhà cô anh ấy thật sự xem anh ấy là culi. Nói thật, tớ chưa từng thấy người lớn nào biết diễn trò như cô anh ấy luôn ấy.”

Nên nói Trác Mẫn Mẫn thế nào nhỉ. Theo như hiểu biết của Khương Uyển Phồn thì bà ta là một hình mẫu điển hình của cái tính hay diễn trò. Sở trường của bà ta là nhìn thấu lòng người, chuyên chọn những điểm yếu nhất của đối phương rồi không ngừng công kích. Lâm Cửu Từ tài đức bình thường, Lâm Diên thì quần là áo lượt, Khương Uyển Phồn không thèm để vào mắt. Chỉ có bà cô này là nguồn gốc của mọi ân oán, có ràng buộc tình cảm. Tất nhiên Khương Uyển Phồn có thể không cần quan tâm đến nhưng Trác Dụ thì không được. Bà ta phải cắt chân là do ba anh gây ra, mặc dù Khương Uyển Phồn không tán thành quan điểm cha nợ con trả như vậy, nhưng cô cũng nhìn ra được Trác Dụ phải khốn khổ vì chuyện này, hãm sâu trong đó không thoát ra được.

Trác Di Hiểu từng lén nói với cô Trác Dụ đã mấy lần muốn rời khỏi “Triệu Lâm” nhưng đều bị Trác Mẫn Mẫn khuyên ở lại.

Khương Uyển Phồn hỏi khuyên nhủ thế nào?

Đau chân, nhờ Trác Dụ đưa đi khám bác sĩ, bôi thuốc lên vết thương ở ngay trước mặt anh, phần chân teo tóp còn lại sau khi cắt cụt giống như một cây trụ yếu ớt không chút sức lực, trụi lủi trông cực kỳ đáng sợ.

“Cô anh ta nghiêm túc đấy à?” Thịnh Lê Thư kêu lên: “Đấy là đe dọa tinh thần đó.”

Khương Uyển Phồn lắc đầu, rầu rĩ nói: “Trong đống ân oán ngày xưa của gia đình bà ta, sự tồn tại của tớ quá sức nhỏ bé. Tớ không dám nói những điều này ở trước mặt anh ấy, cũng không dám khuyên anh ấy cái gì nhưng tớ thật sự không cam lòng.”

Hướng Khâm nhún vai: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên, khóe mắt lộ vẻ mơ màng ngà ngà say, cái miệng nhỏ thưởng thức rượu trong ly, nhất thời không nói gì.

Thịnh Lê Thư đoán chính xác sắc mặt của cô ngay lúc này, thốt lên: “Hai người mới kết hôn được hai tháng, giờ ly hôn có phải không được tốt lắm không?”

Khương Uyển Phồn nghe vậy thì cười mỉa mai, hai tay chống cằm, lười biếng thong thả phụ họa: “Không tốt thật, tớ nên ly hôn từ sớm mới phải.”

Ba người nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Hướng Khâm cảm thán: “Kết hôn có gì hay ho đâu, cả đống chuyện đau đầu, suốt ngày phải đấu trí đấu dũng chẳng khác gì quay phim cung đấu.”

“Ít ra trong phim cung đấu mình còn có hào quang nữ chính, thỉnh thoảng lại được bàn tay vàng. Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, phí công phí sức.” Thịnh Lê Thư cũng cảm khái không thôi.

Khương Uyển Phồn cảm thấy mình càng lúc càng say, khom lưng nằm vùi đầu vào hai cánh tay, thành ly trong suốt phản chiếu khuôn mặt ảo ảo của cô, méo mó, lệch vị trí. Cô nhìn hồi lâu, đến khi bị chính hình ảnh lắc lư của mình làm hoa mắt chóng mặt. Cô nhắm hai mắt lại, trong đầu theo bản năng xuất hiện một hình ảnh, nhưng đó lại là một gương mặt khác.

Giận thì giận nhưng cô vẫn rất rất nhớ anh.

Nhớ đến mức… sau khi nguôi giận cô vẫn không khỏi đặt mình vào vị trí của đối phương để suy xét.

“Nhưng chúng ta đều không phải là diễn viên đóng phim, sau mấy chục tập phát sóng trong vài tháng là có thể qua hết mọi đắng cay ngọt bùi, nhận được kết cục viên mãn.” Khương Uyển Phồn sụt sịt, buồn bực nói: “Cuộc sống chẳng phải là vậy sao? Lưu luyến ánh trăng sáng tinh khiết hoàn mỹ trên bầu trời nhưng bốn mùa tuần hoàn, trăng tròn trăng khuyết, mưa gió hay nắng nóng gì cũng phải trải qua cả.”

Cuộc sống chính là như thế đó, có đủ những thứ nhỏ nhặt, đủ mọi góc khuất. Cô đã qua cái tuổi mơ mộng từ lâu nhưng vì thích người này mà cô mới hy vọng anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, bình yên hơn.

Khương Uyển Phồn không thể phủ nhận lòng riêng của mình, có đôi khi, sửa đổi và thay đổi thật sự có thể khiến lòng thắng thua của một người phụ nữ bùng nổ.

“Được rồi, cậu đừng uống nữa, vì một tên đàn ông mà mượn rượu giải sầu như vậy không đáng đâu.” Hướng Khâm cầm điện thoại lên định gọi điện: “Anh ta bị tai nạn bị thương ở đâu? Chắc là chưa chết đâu nhờ, chưa chết thì đến đây đón cậu.”

Khương Uyển Phồn chống người ngồi thẳng lại, mơ mơ màng màng giơ một ngón tay lên: “Không cần, lát nữa sẽ có người đến đón.”

Đang nói thì Tạ Hựu Địch đã đi tìm khắp quán bar hai vòng cuối cùng cũng phát hiện ra ba cô gái. Anh đẩy đám đông đang nhảy điên cuồng ra, hùng hổ bước đến: “Tôi phục luôn cô luôn đấy, cô chặn Trác Dụ làm gì? Bây giờ cậu ta cứ dây dưa với tôi, ép tôi gọi điện cho cô đây này.”

Thịnh Lê Thư cứ nhìn anh ta chằm chằm.

Tạ Hựu Địch nhìn lướt qua cô ấy: “Cô cũng thấy tóc mới của anh đây đẹp lắm đúng không?”

“Không phải.” Thịnh Lê Thư quan sát một lúc lâu, nghiêm túc đánh giá: “Giống hệt kiểu tóc của em trai nhà tôi.”

“Em trai nhà cô có gu nhỉ. Nhóc đó mấy tuổi rồi?”

Hướng Khâm ngồi bên cạnh nói chen vào: “Hai tuổi, là một con poodle. Tên nó là “Đệ Đệ” (*), còn anh là Địch Địch, đúng là có duyên từ kiếp trước.”

(*) Đệ Đệ nghĩa là em trai

Tạ Hựu Địch lập tức xù lông.

Giải quyết việc đứng đắn trước đã, sau này mới quay lại tính sổ. Anh quay đầu hỏi Khương Uyển Phồn: “Trác Dụ đang ở bên ngoài, chống gậy đi khập khiễng, tay còn quấn băng gạc. Vừa rồi trước khi tôi vào còn có một cô gái ném năm xu cho cậu ta đấy.”

Bán thảm cũng vô ích. Khương Uyển Phồn lắc đầu: “Không muốn về nhà.”

“Vậy cô muốn về đâu?”

“Chỗ anh đi.”

Tạ Hựu Địch thật sự khiếp sợ: “Cô phải nhớ cô là một người phụ nữ đã có chồng rồi.”

“Phụ nữ có chồng không tự giác đấy, sao nào?”

“…”

Cách quán bar năm trăm mét lái xe là khách sạn của nhà Tạ Hựu Địch mở. Sau khi sắp xếp ổn định xong, anh ta mồ hôi nhễ nhại quay lại xe, đưa thẻ phòng: “Mùa cao điểm nên phòng tổng thống không giảm giá đâu, cứ chuyển thẳng qua Wechat cho tôi, cảm ơn.”

“Biết rồi.” Trác Dụ dùng tay không bị thương xoa mặt, phiền não ngột ngạt hỏi: “Hai cô bạn của cô ấy cũng để mặc cô ấy uống à? Không biết cân nhắc xem mình uống được bao nhiêu à?”

“Lần này cậu nói chuyện cặn bã thật đấy.” Tạ Hựu Địch hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tại sao cô ấy phải đi mượn rượu giải sầu như thế sao cậu không nói đi, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.”

Sắc mặt Trác Dụ không tốt, không biết phản bác thế nào.

Anh ngồi yên tĩnh trong xe mấy phút, sau đó mở cửa xuống xe.

Tạ Hựu Địch kêu lên: “Cậu đã như thế rồi có chăm sóc cho cô ấy được không đấy?”

Trác Dụ không quay đầu lại, bóng lưng biến mất ở cửa xoay.

Tạ Hựu Địch thở dài, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn: “Để ý khách ở tầng cao nhất nhé, có động tĩnh gì thì lên hỏi thăm chút.”

Lúc Trác Dụ quẹt thẻ vào phòng, Khương Uyển Phồn đang nằm ỳ trên giường ngủ thiếp đi. Cô quấn chăn kín người, mái tóc xõa tung trên chiếc gối màu rượu vang, lớp vải lựa ánh lên ánh đèn vàng ấm áp nhàn nhạt ở chân giường. Hai gò má ửng hồng, vùi sâu vào gối như món đồ sứ tinh xảo được bao bọc.

Trác Dụ ngồi xuống mép giường, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt cô, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi vợ.”

Người nằm im không nhúc nhích kia cuối cùng cũng không kiềm được cảm xúc, mọi buồn bực, vướng mắc, mâu thuẫn trăm mối tơ vò lập tức sụp đổ trong một câu “xin lỗi” này. Đôi mắt nhắm chặt không ngừng tuôn nước mắt, từng giọt nóng hổi rơi xuống ngón tay Trác Dụ.

Khương Uyển Phồn mở mắt ra, ánh mắt u oán, mông lung nhìn anh.

Trác Dụ bình tĩnh, chân thành nói: “Anh biết. Em cho anh chút thời gian nhé.”

Một lúc lâu sau, Khương Uyển Phồn mới khịt khịt mũi, khàn giọng hỏi: “Phòng này mắc lắm, Tạ Hựu Địch có giảm giá cho anh không?”

Trác Dụ bật cười, trong ánh sáng nhàn nhạt, trong lòng hai người đều hiểu rõ, lặng lẽ giảng hòa.

__

“Sao thằng bé lại xuất viện nhanh như vậy? Gặp tai nạn cũng không nói cho cô chú biết? Có phải không xem cô chú là người một nhà không?”

Ngày hôm sau, ở bệnh viện.

Trác Mẫn Mẫn lòng như lửa đốt vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh Trác Dụ băng bó chống gậy thì rốt cuộc cũng không nhịn được mà nổi đóa ngay ở hành lang. Nơi này cách phòng bệnh V.I.P một khúc rẽ, chỉ có một mình Khương Uyển Phồn ra tiễn bà ta. Tuy ý trên mặt chữ của câu này là đang trách Trác Dụ không đúng nhưng ẩn ý trong đó lại là đang nói cho cô nghe.

Lúc này Khương Uyển Phồn cũng rất khó chịu, thầm nói trong lòng, lúc xảy ra tai nạn và được cứu viện, anh vừa chảy máu vừa nói chuyện điện thoại với cô mà còn không nỡ nói sự thật cho cô biết. Bao nhiêu khó khăn hỗn loạn đến giờ phút này, cô không còn giận dỗi gì nữa, chỉ còn lại chua xót và đau lòng.

Khó khăn lắm mới có cơ hội, Trác Mẫn Mẫn lập tức lấy tư thái của bề trên trách mắng, khiến cô khó lòng phản bác lại được. Bỗng nhiên từ sau lưng hai người vang lên một giọng nói: “Là cháu không cho cô ấy nói.”

Một tay Trác Dụ chống gậy, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình không ra hình dáng gì càng tôn lên khuôn mặt điển trai của anh. Anh đi đến chắn trước mặt Khương Uyển Phồn, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn và không vui: “Đừng trách cô ấy.”

Giọng điệu của Trác Dụ thật sự không tốt, bầu không khí bỗng dưng trở nên lạnh lẽo.

Trác Mẫn Mẫn cũng không nhẫn nhịn: “Chuyện này vốn là do hai đứa không đúng, chẳng lẽ cô quan tâm đến cháu mình là sai sao?”

Đang khi hai bên giằng co càng lúc càng căng thẳng thì Khương Uyển Phồn kịp thời lên tiếng giảng hòa, chủ động tiến tới khoác tay Trác Mẫn Mẫn rồi đi về trước vài bước, khiêm tốn nói: “Cô, cô mắng đúng lắm, là do cháu không tốt. Cháu sợ cô lo lắng cho nên mới tự quyết không báo cho cô biết.”

Giọng cô không lớn không nhỏ, đủ để cho Trác Dụ có thể nghe được.

Không cần quay đầu lại cô cũng đoán được sắc mặt của người nào đó hớn hở đến cỡ nào.

Trác Mẫn Mẫn suýt chút không đỡ kịp pha bẻ lái này, vội giải thích: “Không phải là cô mắng cháu.”

Khương Uyển Phồn gật đầu: “Vâng, đây là cô đang dạy bảo cháu, cháu xin nhận lời dạy bảo của cô. Trưa nay cô rảnh không? Cháu với cô đến canteen ăn cơm nhé?”

“Cô…” Trác Mẫn Mẫn nghẹn lời trước khuôn mặt tươi cười dịu dàng trong giờ phút này của Khương Uyển Phồn, cả người khó chịu như đấm vào bông vải mềm.

Phân cao thấp thế thôi nhưng nhà họ Lâm vẫn chăm sóc Trác Dụ chu đáo. Một ngày bốn bữa đều được chuẩn bị kỹ càng sẵn ở nhà, bảy tám cái bình giữ nhiệt được đưa đến phòng bệnh. Trác Dụ có thể nhận ra đây đều là tay nghề của Trác Mẫn Mẫn. Chẳng bao lâu mọi người trong công ty cũng biết chuyện anh bị thương, cả nửa ngày hôm nay có tới năm sáu nhóm đồng nghiệp đến thăm.

Khương Uyển Phồn không khỏi khen: “Không ngờ quan hệ của anh tốt vậy cơ đấy.”

“Em nghĩ bọn họ đến thăm anh thật à?” Trác Dụ nhướng mày: “Chủ yếu là đến để gặp em thôi.”

“Lấy việc công làm việc tư à?" Khương Uyển Phồn cười cười: “Sếp Dụ có phạt tiền không?”

“Em còn muốn phạt tiền nữa cơ à?” Trác Dụ trêu: “Không muốn họ nói tốt về em sao?”

Khương Uyển Phồn đút một miếng táo mới gọt xong vào miệng anh: “Không sao cả, chỉ cần anh thấy em tốt là đủ rồi.”

Trác Dụ nhìn cô đầy tình cảm, hóa ra trên đời này lại có quả táo ngọt đến thế.

__

Lúc Trác Dụ bị thương trông rất đáng sợ nhưng thực ra chỉ toàn là vết thương ngoài da, lành rất nhanh, hồi phục cũng khá tốt. Trong thời gian nằm viện, ban ngày đã có thể xử lý một ít công việc.

Thứ năm, ở nhà họ Lâm.

Giờ cơm tối, thức ăn vừa được dọn lên đầy đủ thì bỗng có tiếng chuông cửa.

Bác gái giúp việc mở cửa thì vui vẻ không thôi: “Ấy Khương Khương đến rồi.”

Khương Uyển Phồn mỉm cười đi vào nhà: “Đồng nghiệp ở công ty anh ấy tặng nhiều đồ quá, cherry với việt quất ăn khá ngon nên con mang đến cho Dĩ Lộ một ít.”

Trác Mẫn Mẫn không ngờ cô sẽ đến, hết sức kinh ngạc nói: “Ồ vậy thì tốt, qua đây ăn tối chung đi.”

“Vâng, cháu xin phép làm phiền cô nhé.” Khương Uyển Phồn vui vẻ đáp, sau đó lên tiếng chào hỏi Lâm Dĩ Lộ ở bên cạnh: “Hôm nay em không đi học à?”

Lâm Dĩ Lộ đang kẹp làm phồng tóc, vừa trang điểm xong, còn chưa thay quần áo.

“Nay em không có tiết, tối nay hẹn bạn tụ tập đi karaoke.”

Khương Uyển Phồn thật lòng khen: “Hôm nay trang điểm đẹp đấy, làm tóc cẩn thận chút.” Cô chỉ chỉ bên phải, một lọn tóc nhỏ của Lâm Dĩ Lộ rũ xuống.

Lâm Dĩ Lộ được khen thì vui vẻ không thôi, tâm trạng thể hiện rõ trên mặt. Cô ta lại xin Trác Mẫn Mẫn: “Mẹ, mẹ đưa chìa khóa xe cho con đi mà. Con có bằng lái rồi, có thể tự lái xe đi.”

“Mới lấy bằng chưa tới ba ngày, chưa đi đường lần nào, sao mẹ yên tâm để con đi một mình được?” Trác Mẫn Mẫn mặc kệ sự cố chấp của con gái: “Giờ này ngoài đường toàn là xe, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây hả?”

“Vậy con đi kiểu gì đây, tài xế không có ở nhà.” Lâm Dĩ Lộ vô cùng không cam lòng: “Con không bắt xe đi đâu nha, mất mặt lắm.”

Món củ sen xào hôm nay hơi khét, Khương Uyển Phồn miễn cưỡng ăn hết một miếng, sau đó cầm khăn giấy lau miệng: “Em muốn đi đâu?”

“Công xã HIT.”

“Cái quán ở đường Giang Hải đúng không?” Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, Khương Uyển Phồn nói: “Lát nữa chị về cửa hàng, vừa khéo đi ngang qua đó. Chị đưa em đi.”

Lâm Dĩ Lộ đã từng thấy xe của cô, là một chiếc Audi A4L màu trắng, vì thế cô ta vui vẻ nói: “Vậy thì cảm ơn chị dâu nhé.”

Khương Uyển Phồn thuận tay gắp một miếng củ sen cho cô ta, cười dịu dàng: “Chuyện nhỏ thôi.”

Lâm Dĩ Lộ không ăn, nói là muốn giữ eo, sau đó chạy nhanh lên lầu thay quần áo. Trác Mẫn Mẫn trách móc: “Con gái lớn rồi, không quản được nữa.”

Khương Uyển Phồn đưa tách trà lài bác gái giúp việc mới pha xong cho bà ta: “Không chỉ con gái mà con trai lớn rồi cũng không quản được.”

Trác Mẫn Mẫn nheo mắt, cứ cảm thấy câu này của cô có ẩn ý: “Đúng rồi, Trác Dụ hồi phục sao rồi?”

“Cũng không tệ lắm, vốn chỉ bị thương ngoài da, cộng thêm ngày nào cô cũng nấu mấy món ngon cho anh ấy nên phải mau lành thôi.” Khương Uyển Phồn cẩn thận đáp.

Lâm Dĩ Lộ mặc một chiếc váy retro màu hồng đi xuống lầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Trác Mẫn Mẫn dặn dò: “Lái chậm thôi nhé.”

“Cô cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa Lộ Lộ đến nơi bình an.”

Mùa xuân lặng lẽ cuốn đi vị trí của mùa đông, cỏ cây mùa xuân, chồi non, nước chảy, như từng chút thay thế vẻ tiêu điều quạnh hiu của vạn vật. Ngoài cửa sổ vẫn khảm màu trắng bạc và vàng kim của ánh chiều tà.

Người đã đi một lúc lâu mà Trác Mẫn Mẫn vẫn cứ cảm thấy là lạ thế nào, nhưng bà ta lại không thể nghĩ ra.

Sau nửa tiếng lái xe, Khương Uyển Phồn đưa người đến nơi đúng giờ. Ngoài cổng công xa có mấy cặp nam nữ chào hỏi Lâm Dĩ Lộ, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm.

Khương Uyển Phồn bấm nút P, không rời đi ngay.

Chỉ một lúc sau, Lâm Dĩ Lộ lại vội vàng chạy tới. Khương Uyển Phồn hạ cửa sổ xe xuống, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Hiếm khi trông thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của cô nàng kiêu kỳ này, Lâm Dĩ Lộ nói: “Bạn em không hiểu rõ tình hình rồi làm ầm ĩ cả lên, quán bar này phải hẹn trước mới được vào, cậu ấy không hẹn trước nên giờ bọn em không vào được.”

Khương Uyển Phồn chăm chú lắng nghe, kiên nhẫn chờ cô ta tiếp tục nói.

Lâm Dĩ Lộ chắp hai tay, nhõng nhẽo nói: “Chị dâu, dù sao thì cũng đã đến đây rồi, chị có thể làm người tốt đến cùng, đưa bọn em tới một quán bar khác được không? Giờ này không dễ bắt xe đâu.”

Cách đó không xa mấy cô cậu thanh thiếu niên đang nhìn dáo dác chờ đợi.

Khương Uyển Phồn cười, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Khoảng mười phút, không tính là quá xa, sau khi đưa người đến, Lâm Dĩ Lộ vui vẻ nói cảm ơn với cô.

Đợi cả đoàn hoa hòe hoa sói này đi vào quán bar, Khương Uyển Phồn mới nâng cửa sổ xe lên, nụ cười trên môi cũng lập tức biết mất.

Cô ngồi trong xe nhắm mắt một hồi mới chậm rãi lái xe rời đi.

Đường xá ở khu vực Giang Hải được mở rộng, xây dựng khu vực mới, các tòa cao ốc mọc lên như rừng. Khương Uyển Phồn rẽ vào một con đường mới sửa. Cô từng nghe học trò ở cửa hàng nhắc đến, hẳn là có thể dò đường đến “Giản Yên”, nhưng không ngờ nó lại dễ lái một cách bất ngờ.

Xe ít, đường thì rộng rãi, đèn đường lại sáng như ban ngày, trông chẳng khác gì một đại lộ ngập tràn ánh sáng vươn đến tận trời. Khương Uyển Phồn nheo mắt, bị ánh sáng quá chói đâm thẳng vào mắt không dễ chịu chút nào.

Xe đi thẳng về trước trên con đường mới sửa, bảng báo màu trắng bắt mắt, ở cuối đường chỉ có thể rẽ trái. Cũng chính lúc gần như rẽ trái chín mươi độ này, ở một góc nhất định, một ngọn đèn ở ven đường bỗng làm cô hoa mắt. Khương Uyển Phồn vô thức nhắm mắt lại, hốc mắt đau nhói. Ngay khoảnh khắc ấy, tay lái của cô không kịp thay đổi góc độ, sai một ly đi một dặm, thậm chí trước khi cô kịp lấy lại phản ứng thì —– rầm!!

Một tiếng động lớn vang dội, cơ thể Khương Uyển Phồn bị đai an toàn kéo căng chặt. Chiếc xe Audi lao ra khỏi vạch an toàn rồi tiếp tục đụng vào cột đèn đường trên vành đai xanh.

Đến khi Khương Uyển Phồn hoàn hồn lại thì đầu óc có hơi choáng váng.

Một lúc sau, khói trắng và cát bụi hỗn loạn từ từ bay lên trước mui xe.

Sau đó chiếc xe bắt đầu phát ra tiếng còi báo động trong tình huống phanh khẩn cấp, âm thanh vô cùng kỳ dị vang vọng trên con đường thông thoáng rộng rãi.



Cũng trong lúc đó.

Trác Mẫn Mẫn đang thưởng thức trà lài trong nhà bỗng giật thót, tách trà suýt chút rơi khỏi tay bà ta. Bà ta nhìn chằm chằm bóng đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới điểm không đúng!

Trác Dụ đã từng nói tận hai lần là Khương Uyển Phồn không thể lái xe vào ban đêm.

Mắt cô bị quáng gà.



Hai đèn cảnh báo của xe Audi không nhấp nháy, Khương Uyển Phồn bình tĩnh xuống xe. Cô đứng bên cạnh nhìn chiếc xe thân yêu của mình một lúc lâu, đau lòng là thật, quyết tâm từ bỏ cũng là thật. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, điều chỉnh sắc mặt, sau đó vuốt lại mái tóc rối bời của mình.

Cuộc gọi video đến, Trác Dụ bắt máy rất nhanh.

Tối nay, đồng nghiệp bên bộ phận thu mua đến thăm, khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, anh còn đang trò chuyện vui vẻ với bọn họ, khóe mắt vẫn còn ý cười phong lưu hào phóng.

Một tiếng “vợ” còn chưa kịp ra khỏi miệng.

Khương Uyển Phồn đã nức nở khóc òa, nghẹn ngào nói: “… Chồng ơi, em sợ quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!