Nghi thức khai trương còn có một chương trình trượt tuyết, bất luận là hiệu quả ánh sáng hay là đội hình, đều có thể gần như dẫn đầu. trong đó có một đứa bé chỉ vào Ngô Lặc nói với vẻ kích động: “Mẹ! Con từng gặp chú ấy ở cuộc thi đấu trượt tuyết tranh giải!”

Đây là quà Từ Tá Khắc cùng Ngô Lặc tặng Trác Dụ.

Buổi biểu diễn này đã trực tiếp đẩy không khí buổi khai trương lên cao nhất. Thịnh Lê Thư ở tổ quay phim không thể chạy qua, Tạ Hựu Địch cầm điện thoại đọc tin nhắn của cô nàng: “Phái một đoàn nhiếp ảnh chuyên nghiệp tới chụp hình trong suốt quá trình, hậu kỳ sẽ còn mở rộng trên mạng. Ha! Còn rất biết làm kịch bản đó nha, diễn viên thế thân như cô ta cũng không dễ dàng gì, tôi đây chúc cô sớm ngày được lộ mặt trên truyền hình.”

Trác Di Hiểu có lòng tốt nhắc nhở: “Anh Hựu Địch, anh muốn cười thì cứ cười, đừng nhịn.”

“Anh làm gì muốn cười đâu? Anh là đang không quan tâm.”

“Rõ ràng là đang vui.” Con nít mới không nói dối.

Bên này.

Khương Dặc bận lên bận xuống làm người dẫn đường, cậu chàng vốn vừa cao vừa đẹp trai, mặc áo thun đồng phục xanh trắng, giống như một cây bạch dương cao nhú lên khỏi đám đông. Lúc vừa hơi rảnh rỗi một chút, cậu chạy đến trước mặt Trác Dụ, “Anh rể, em cũng muốn làm thẻ!”

Trác Dụ ngờ vực, “Hả?”

“Em muốn làm một cái thẻ kèm 1-1, dạy em trượt tuyết đi, em có tiền!” Khương Dặc lau mồ hôi trên đầu, nhịn một ngày đã muốn nói lâu rồi.

Trác Dụ cười, khoác vai cậu, “Không cần tiền, anh dạy em.”

“Khó mà làm được.” Khương Dặc nói: “Bây giờ mỗi một xu anh kiếm được, đều phải nuôi vợ. Anh biết điều thứ nhất của gia quy nhà họ Khương là gì không?”

“Là gì?”

“Canh tạc cần quyết cung, vân sử khóa thê tử*.” Khương Dặc đọc thơ không tốt, nhưng gia huấn của cái nhà này vẫn nhớ rất rõ, “Đàn ông đàn ang, trên vai đều phải gánh vác được chuyện này.”

*Ý của câu này là “chăm chỉ làm việc, làm được bao nhiêu nộp tiền hết cho vợ”, tác giả chế từ một câu thơ khác.

Hồi tưởng lại, Trác Dụ nhướng mày, “Vậy sau này anh còn có thể giấu tiền riêng không?”

Khương Dặc khiếp sợ: “Anh còn có tiền riêng hả!”

“Thằng nhóc thối.” Trác Dụ cười mắng.

“Anh cả.”

Trác Dụ quay đầu, lại là Lâm Diên. Cậu ta đi trước. Trác Mẫn Mẫn vì đi đứng không tiện, nên chậm chạp đi theo sau cậu ta.

“Anh, khai trương thuận lợi, thật là khí thế quá.” Lâm Diên chúc mừng.

Trác Mẫn Mẫn ôm hoa, phong thái đoan trang thanh lịch, “A Dụ, chúc mừng cháu.”

Trác Dụ nghiêng ra trước, nhận hoa, gật đầu, “Cảm ơn cô.”

Chuyện khai trương anh không nói cho nhà họ Lâm. Anh đã cân nhắc lâu rồi, trong nhận thức, hai nhà đã ầm ĩ đến nỗi tan rã không vui vẻ, làm gì cũng xấu hổ. So với như thế thì chi bằng ít qua lại. Nhưng điều không ngờ tới chính là, Trác Mẫn Mẫn lại đích thân tới đây, lễ nghĩa chu toàn, Trác Dụ từ chối cũng không hay.

“Uyển Phồn đâu?” Trác Mẫn Mẫn làm như quan tâm hỏi.

Giọng Trác Dụ bình bình nói: “Đi đón bạn của cô ấy rồi, chuyện bên chỗ cô ấy cũng nhiều.”

Bây giờ tầm nhìn của Lâm Diên đã được tu luyện thần tốc, cũng có thể nghe ra ý gốc trong lời đối phương, “Anh cả, anh không cần lo bọn em sẽ có ý kiến gì với chị dâu, đều là người một nhà cả, nào có mối thù nào để qua đêm.”

Trác Dụ nghe vậy, khẽ cười ậm ừ một tiếng.

“Chuyện chị ấy làm ở sinh nhật Dĩ Lộ không phải bọn em cũng không so đo sao? Gia đình tranh cãi om sòm thì không phải gia đình nữa.” Lâm Diên tuần tự từng bước theo ý của Trác Mẫn Mẫn, bây giờ mới lơ đễnh thể hiện ra.

Trác Dụ nhíu mày, “Hôm sinh nhật của Dĩ Lộ?”

Trong ấn tượng, Khương Uyển Phồn chưa bao giờ đề cập với anh.

Đúng lúc này, “Cô, anh hai.” Trác Di Hiểu vui vẻ chạy tới, sự vui vẻ trên mặt vì lâu rồi không gặp được người thân rất sống động, không đợi Lâm Diên phản ứng, Trác Di Hiểu ôm lấy cánh tay Trác Dụ, vẻ mặt khó xử nói: “Vốn dĩ việc này chị không cho em nói, nhưng hôm nay anh hai lại nhắc tới, em cũng nhịn không nổi.”

“Làm sao vậy?” Trác Dụ nhíu mày sâu hơn.

“Hôm đó chị bị thương ở đầu gối, sưng rất to, nhưng chị ấy không cho ai nói với anh, sợ anh lo.” Trác Di Hiểu nói.

Trác Mẫn Mẫn chắc cũng không đoán được Trác Di Hiểu lại đánh đòn phủ đầu, nói rõ ra như vậy, Trác Dụ đương nhiên là tin em gái. Sau đó dù họ nói cái gì nữa, cũng sẽ bị cho là đổi trắng thay đen.

Lâm Diên vừa định mở miệng đã bị Trác Mẫn Mẫn cắt ngang, bà ta cũng giả bộ kinh ngạc, “Vậy sao? Hôm đó con bé bị thương nặng như vậy? Cô còn tưởng chỉ là không cẩn thận va vào thôi.”

Một câu mà lặng thầm vuốt hết gió mưa, ít nhất khiến cho Trác Dụ có lý do không thể nổi giận ngay tại chỗ.

Trác Dụ im lặng, đuổi em gái đi làm việc trước.

Sau khi người đã đi, Trác Mẫn Mẫn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, ý cười khảm ở khóe mặt, độ cong như đã tính kế chuẩn xác xong, khéo léo không thể chỉ ra điểm sai sót nào, “Có lẽ cô cũng nên nghĩ lại, sao chúng ta lại biến thành người xa lạ như hiện giờ, cô tràn ngập sự khó hiểu với cháu, cháu cũng tràn ngập sự đề phòng với cô.”

Trác Dụ khéo léo đáp trả: “Đó là cô cho rằng như vậy thôi, nhưng cháu vẫn phải xin lỗi, đã làm cô nghĩ nhiều như vậy.”

Trác Mẫn Mẫn cười, “Dù Lâm Diên có cố gắng cũng khó đạt tới tầm cao của cháu. Bố cháu có con mắt nhìn người rất sáng suốt, lúc trước ngăn cháu học trượt tuyết, để cháu học tài chính, có thể thấy được anh ấy là người hiểu cháu nhất.”

“Cháu cũng không dám nói cháu hiểu bản thân mình, đây cùng lắm chỉ là sự trông đợi bình thường của một người cha mà thôi.” Trác Dụ nói.

Trác Mẫn Mẫn gật đầu khen ngợi, nhìn một vòng chung quanh câu lạc bộ, sân được hiện đại hóa, khu vực phân theo chức năng, sắp xếp nhân viên ra sao, mấy thứ đó đều rất là “Trác Dụ”. Ánh mắt bà ta u ám, ảm đạm chỉ trong một cái chớp mắt, chân thành nói nhỏ, “Bất kể là cháu làm gì cũng đều có thể đạt được thành tựu. Cho dù không theo tâm nguyện của bố cháu, anh ấy cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”

Trác Dụ nói: “Chỉ mong là vậy.”

Trác Mẫn Mẫn lại trở lại dáng vẻ vừa rồi, gọn gàng dứt khoát: “Cô chủ động tới là nhớ thương cháu, quan tâm cháu, mặc cho cháu nghĩ thế nào, từ trước tới nay cô đều là cô cháu. Cho dù sau khi Chu Chính từ chức tới chỗ cháu, cô cũng không có điều trách móc. Con bé Tiểu Khương này, thông minh khéo đưa đẩy, đúng là thích hợp làm vợ hiền của cháu. Chỉ cần các cháu sống tốt là cô yên tâm rồi. Nếu cháu đã rời khỏi “Triệu Lâm”, giữa chúng ta cũng không còn nhiều tranh luận nhạy cảm như vậy nữa. Dù như vậy, cô vẫn thiết tha hi vọng, cháu có thể bớt thời gian trở về, cùng cô ăn bữa cơm.”

Trác Dụ im lặng, nhìn bà ta không nói gì.

Trác Mẫn Mẫn cười, “Cháu làm việc đi, cô đi trước.”

Chân bà ta dùng chi giả, dù có đắt tiền cao cấp đến cỡ nào, vẫn có thể nhìn ra manh mối. Đi rất chậm, trái phải không thăng bằng, bóng dáng nghiêng ngả loạng choạng.

Trác Dụ nuốt nước bọt, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Khu nghỉ ngơi chỉ cách sân trượt tuyết một cái hành lang, Trác Di Hiểu cực kỳ cẩn thận mà gọi: “Chị?”

Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ, ánh mắt đặt trên người hai cô cháu ở phía xa quay về, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

“Chị, anh không nói mấy câu tốt đẹp với cô, chị yên tâm.”

Khương Uyển Phồn chững lại, nhìn về phía Trác Di Hiểu, bỗng nói: “Em sợ chị và anh em bởi vì cô mà xảy ra mâu thuẫn lắm à?”

Trác Di Hiểu không nói dối trước mặt cô, cô bé không nỡ lừa gạt, vì thế nhỏ giọng thẳng thắn, “Em sợ chị không cần anh em nữa.”

Khương Uyển Phồn bật cười, trong lòng lại như đang nếm một miếng dấm biến vị, cả người không dễ chịu.

Thấy cô không nói câu nào, Trác Di hiểu lại nói: “Thật ra anh cũng từng nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi của bố.”

Giọng cô bé không ngừng đè thấp, chịu đựng bằng mọi giá, tựa như không muốn trải quá hồi ức thống thiết kia nữa, “Anh ấy đã tìm người điều tra rồi, so sánh đúng với tất cả chi tiết trên hồ sơ, thậm chí nghĩ cách khơi thông các mối quan hệ, tìm anh Dã để thăm dò tình hình chiếc xe gặp sự cố, xem xem có bị người ta động tay chân hay không.”

Trác Dụ của năm đó, cũng ôm mối nghi ngờ, muốn tìm ra chân tướng.

Nhưng chân tướng chính là như thế.

Lấy sự hiểu biết của Phù Dã về xe hơi, ngay cả anh ta cũng kết luận, đúng là ngoài ý muốn.

Trác Dụ lập tức hoàn toàn hết hi vọng.

……

“Đang nhìn cái gì vậy?” Khương Uyển Phồn tìm được người ở ngoài lối thoát hiểm của câu lạc bộ.

Chỗ này là đường phòng cháy, ra ngoài sẽ là một mảnh đất rộng lớn trống trải. Không có nhiều loài cây lắm, xử lý cũng không được tinh tế, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy nên chúng tươi tốt sum suê, có gió thổi qua, sẽ giống như đại dương xanh lục đang có cơn sóng nhấp nhô, cho dù là buổi chiều nóng bức, cũng không cảm thấy nực nội.

Trác Dụ xoay người, theo bản năng vươn tay về phía cô.

Khương Uyển Phồn nắm lấy, lực rất mạnh, cô bị anh ôm trong lòng.

“Không nóng sao?” Khương Uyển Phồn cười, giả vờ ngửi vai anh, “Anh không ra mồ hôi? Sao vẫn thơm như vậy.”

Trác Dụ “ừ” một tiếng, “Từ nhỏ anh đã không thường ra mồ hôi.”

“Vậy lúc anh cắt băng có ra mồ hôi không?”

“Không có.” Trác Dụ cười, “Nói ra có thể em không tin, lúc ấy anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tìm một người khắp nơi, em đoán xem anh muốn tìm ai?”

Khương Uyển Phồn nói: “Tìm bố anh.”

Trác Dụ sững sờ, không siết chặt cô, mà chỉ tự cười, “Chuyện gì cũng không gạt được em.” Anh nói: “Giống như bị ngốc vậy, anh cảm thấy bố anh đang đứng trong đám người nhìn anh, ông ấy tới, có lẽ là muốn mắng anh, có lẽ là muốn nói chuyện gì khác với anh.”

“Nếu mắng anh, anh còn tìm ông ấy sao?” Khương Uyển Phồn hỏi: “Không sợ ông ấy đập chết anh sao?”

“Chỉ cần ông ấy có thể tới, đánh đến nát nhừ anh cũng nhận.” Trác Dụ dừng một chút, giọng nói không khỏi đanh lại, “Nhưng ông ấy sẽ không đến, vĩnh viễn không.”

Khương Uyển Phồn rất ít khi nghe anh đề cập đến bố, “Em nghe Di Hiểu nói, hình như bố không tán thành sự nghiệp trượt tuyết của anh.”

“Ông ấy không thích, cũng không tán thành, hồi cấp ba vì việc này mà suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con.” Trác Dụ cười, “Em nói đúng, ông ấy vẫn là đừng nên tới, anh gần như dẫm lên mọi thứ, đi con đường mà trong mắt ông ấy coi là lệch lạc, chắc hẳn ông ấy sẽ giận đến mức nắp quan tài cũng không kìm nổi.”

Gió thổi qua, ve kêu từng đợt, bên ngoài đã là giữa hè, mảnh đất này được thảm thực vật sinh trưởng mạnh mẽ ngăn cách thành một nơi có nhiệt độ ổn định. Không cảm nhận được cái nóng, gió đung đưa, là cơn mát mẻ lờ mờ do đám cây hỗn hợp.

Bỗng nóng bỗng lạnh, giống như tâm trạng của Trác Dụ vào lúc này, đang thấp thỏm tìm kiếm đáp án, lại nhận được đáp án mình đã phủ định, đây là đề bài không giải được chôn sâu trong lòng anh.

“Nếu bố thật sự phản đối, tuyệt đối sẽ không cho phép anh vào trường thể thao, đóng học phí cho anh. Anh quyết định thứ gì, ông ấy vẫn luôn âm thầm ủng hộ. Mạnh miệng nhưng mềm lòng, không có nghĩa ông ấy không có tim. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời, đều có chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn đó, là điền nguyện vọng, là lựa chọn, là ước mơ, là tiền đồ. Cho dù không thể như ý nguyện ông ấy cũng sẽ thỏa hiệp với anh, bởi vì ông ấy yêu anh, cho dù không đi theo con đường của ông ấy, ông ấy cũng mong anh suôn sẻ bình an.”

“Anh có từng xem bộ phim hoạt hình “Kungfu Panda” chưa?” Khương Uyển Phồn hỏi.

Trác Dụ bận rộn, mấy năm nay gần như chưa từng vào rạp chiều phim, anh đáp: “Anh từng nghe nói đến nó.”

“Buổi tối chúng ta cùng xem nhé, trong phim có một câu thoại em rất thích ––––”

Ngày hôm qua đã trở thành lịch sử, ngày mai là một điều bí ẩn, nhưng ngày hôm nay chính là món quà trời cho.

Cô nhỏ giọng nói bên tai Trác Dụ, “Em là người cùng anh mở món quà.”

––

Doanh số bán trước của câu lạc bộ cũng không tệ lắm, vượt qua mong đợi, tất cả đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt. Lần bận rộn này trôi qua, cuối cùng Trác Dụ cũng có khoảng thời gian rảnh rỗi thật sự.

Giữa tháng 8, Khương Vinh Diệu gọi điện thoại tới, nói với bọn họ, bà Kỳ Sương nói muốn qua đây xem một lần.

Trác Dụ vô cùng vui mừng, luôn miệng đồng ý: “Được, con lái xe đi đón bà, buổi chiều xuất phát, bố bảo bà không cần soạn nhiều đồ quá, thiếu cái gì thì qua đây con sẽ mua cho bà.”

“Không cần không cần, con cũng bận.” Khương Vinh Diệu muốn nói lại thôi, “Khương Dặc sẽ đi với bà.”

Buổi tối nói chuyện với Khương Uyển Phồn để sắp xếp chuyến đi, Trác Dụ lấy quyển sổ nhỏ ra, ngồi xếp bằng ở kia mà lẩm bẩm, “Ngày hôm sau hẵng đi thắp hương, ở chân núi một đêm, để bà được thắp hương sớm*.” Anh gạt điện thoại một lúc, rất nhanh đã bỏ đi: “Không được, ngày hôm đó không tốt, bà tin vào thứ này, chớ khiến bà không vui.”

*Nhiều người quan niệm đến chùa sớm để dâng hương sẽ mang lại may mắn.

Khương uyển Phồn lén quay một đoạn video ngắn sau lưng anh, rồi chia sẻ cho Kỳ Sương.

Bà Kỳ Sương đáp cực nhanh: “Bảo cháu rể đừng gù lưng như vậy! Không có tinh thần gì cả!”

Khương Uyển Phồn thầm vui mừng, thò đầu lại gần nhìn nhìn, “Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần anh ở cùng, dù có ngồi không trong nhà bà cũng sẽ rất vui.”

Trác Dụ đã ra quyết định xong, “Ngày đầu tiên cứ đưa bà đến dinh thự Tàng Chỉ trước.”

Khương Uyển Phồn buồn bực, “Đến nhà mới làm gì? Bên kia còn chưa trang trí xong mà.”

“Mắt thấy mới là thật, cháu rể của bà không nói dối đâu, đã sắp xếp phòng cho em rồi.” Trác Dụ thần bí nói: “Lòng của người già thật nhạy cảm.”

Khương Uyển Phồn: “…”

Trác Dụ đã được mở mang kiến thức về tốc độ lan truyền của lời đồn bên Lâm Tước, anh đã chịu khổ một lần, thêm bài học, rút kinh nghiệm, tuyệt đối không có lần thứ hai.

Khương Uyển Phồn hết sức vui vẻ, nắm lỗ tai anh lắc trái lắc phải, “Bà em cũng có tiền, không để ý chúng ta có mấy phòng đâu.”

Bà Kỳ Sương ngồi xe mấy tiếng đồng hồ vẫn khỏe khoắn, sau khi xuống xe thấy hồ lô đường ở ven đường, còn muốn Trác Dụ mua giúp bà một cây nếm thử. Khương Dặc đang ngồi chồm hổm bên đường nôn khan vì say xe thì liên tục xua tay, yếu ớt hét: “Nhất quyết đừng, anh rể, bà không ăn đồ ngọt được đâu, răng bà sắp rớt hết cả rồi.”

Bà Kỳ Sương buồn bực, “Chỉ có cháu nói nhiều, sau này không bao giờ đi chơi cùng cháu nữa.”

Trác Dụ đỡ bà, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chút nữa cháu mua cho bà, lén lút thôi. Nhưng mà giao hẹn rồi nhé, bà chỉ được ăn hai miếng có được không ạ?”

Bà Kỳ Sương vui ra mặt: “Được!”

Hôm nay trong tiệm rất nhiều việc, Khương Uyển Phồn không có thời gian để đi cùng. Trác Dụ lái xe chở bà trực tiếp đến tiệm, bà Kỳ Sương bỏ đi sự hòa nhã trước đó, đeo kính viễn, nghiêm túc tuần tra “Giản Yên”.

“Nguyên liệu bên này nên tách ra, màu sắc thì không có vấn đề, nhưng chất liệu không giống nhau, nhìn qua rất loạn.”

“Hộp kim chỉ này không thể đặt xếp chồng lên nhau như vậy, phải trải ra để lấy cho tiện.”

“Hai cái thước đo này, cháu không thấy sai sai ở đâu à?” Kỳ Sương từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều cầm lên khoa chân múa tay cho mọi người xem, “Vạch không chuẩn, thiếu 2mm, lúc đo cho khách sao có thể đo chuẩn được?”

Trán Lữ Lữ đổ mồ hôi, ngay cả Khương Uyển Phồn cũng hơi căng thẳng.

Trác Dụ nhịn không được đi lên trước giải vây, anh còn chưa mở miệng, đã bị bà Kỳ Sương kéo ra xa mấy bước, chủ động thương lượng: “Cháu rể, để bà ăn bốn miếng kẹo hồ lô, bà sẽ không nói gì với vợ cháu nữa, được không?”

Trác Dụ: “…”

Gừng càng già càng cay.

Thể lực của bà Kỳ Sương rất tốt, đi đường vất vả cũng không thấy mệt, còn nói muốn đến câu lạc bộ của Trác Dụ xem. Tất nhiên là Trác Dụ nói là đồng ý ngay, giới thiệu đồ trượt tuyết, xe trượt, ván trượt với bà. Đây mới là kính vạn hoa trong mắt Kỳ Sương, là thứ mới mẻ bà chưa từng tiếp xúc.

Bà khen liên tục, quay đầu sai Khương Dặc chụp ảnh, “Chụp hình nhiều một chút, giúp bà gửi trong nhóm Nhị Đầu Kiều!”

“Nhị Đầu Kiều?” Trác Dụ nghi hoặc.

Khương Dặc nói: “Các bà cụ trong trấn Lâm Tước đều ở trong đó.”

Trác Dụ mừng như điên nói, “Chụp đẹp một chút!”

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hình tượng “người đàn ông thất nghiệp”!

Câu lạc bộ có hai tầng rưỡi, bà Kỳ Sương kiểm tra từng góc một, mặt cũng cứng đờ. Bà nhịn không được cảm khái, “Tầm nhìn con người đó, thế giới bên ngoài đó, thật là khác nhau.”

Mắt Khương Dặc chứa đầy sự mong chờ, muốn nói lại thôi, “Bà, cháu…”

“Bà mệt rồi, về nhà ngủ trước đây.”

Bà Kỳ Sương* ở trong căn phòng nhỏ của Tứ Quý Vân Đỉnh, Trác Dụ sợ bà ở không thoải mái, nên đi đến chung cư của mình. Giường đệm, vật dụng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, còn đưa bữa khuya của nhà hàng năm sao tới trước giờ. Bà Kỳ Sương hảo ngọt, ước ao món pho mát ngọt, Khương Uyển Phồn từ từ bưng nó đi mất, đặt ở chỗ xa nhất mà bà không với tới.

*Đoạn này là tên Khương Uyển Phồn, nhưng do không hợp lý (có thể là tác giả viết nhầm) nên mình xin mạn phép sửa lại.

Kỳ Sương tức giận nói: “Cháu rể, vợ cháu bắt nạt bà.”

Trác Dụ như làm ảo thuật mà lấy thêm một chén nữa: “Bà ăn cái này đi, cháu đã bảo bọn họ giảm nửa lượng đường.”

Khương Dặc “chậc chậc” cảm thán, ghé sát tai Khương Uyển Phồn, “Anh rể em giỏi ghê đó. Bà cụ nhà mình bị anh ấy bắt chẹt đủ. Thu phục được bà, địa vị của anh ấy ở nhà họ Khương lập tức ổn định.”

Khương Uyển Phồn cười không nói, thỉnh thoảng nhìn về hướng Trác Dụ, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô.

Tầm mắt chạm nhau thành một đường, lóe ra tia lửa ăn ý nho nhỏ.

Trác Dụ đứng dậy đi vào bếp.

Một lúc sau, Khương Uyển Phồn ho nhẹ hai tiếng, “Bà ơi, bà ăn từ từ, cháu đi rót ly nước.”

Khương Dặc nhiệt tình cầm nước khoáng trong tay, “Chị, chỗ này có nè.”

Khương Uyển Phồn như không nghe thấy, cúi đầu bước nhanh, chỉ nghe bà Kỳ Sương quát lớn: “Thằng nhóc ngốc nghếch này, không có tinh ý gì hết!”

Khương Dặc bị mắng mà chả hiểu gì, trong miệng ngậm nửa đoạn tôm hùm đất xào cay, giống như một con chó bẹc-giê oan ức.



Trong phòng bếp, người uống nước lại không uống nước, cùng ôm lấy nhau.

Đằng sau eo Trác Dụ dựa vào bồn rửa chén, đá cẩm thạch lạnh lẽo, đâm vào eo anh như cào ngứa. Người trong lồng nguc còn không yên phận, thường xuyên vặn vẹo, quả thực khiến người ta mất tập trung.

Trác Dụ nhướng mày, “Vừa rồi em vợ nói anh cái gì?”

“Thằng bé khen anh lợi hại.” Giọng Khương Uyển Phồn đáng yêu, “Em cũng thấy anh rất lợi hại.”

“Ừ? Lợi hại ở chỗ nào?” Trác Dụ áp sát về trước, thuận tiện ôm cô chặt hơn, “Nói cho rõ ràng.”

Bàn về việc khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, ông chủ Trác có thể nói là cao thủ, giọng nói thả lỏng an nhàn, ánh mắt lại như khói mờ bốc lên khỏi ngọn đèn dầu, thật quyến rũ.

Khương Uyển Phồn mím môi cười, đôi tay đặt trên nguc anh, “Đi ra ngoài đi, đi vào đây lâu lắm rồi đấy.”

“Ôm thêm một chút đi.” Trác Dụ nói.

Khương Uyển Phồn chôn mặt ở cần cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng rời rạc, tiếng “ừ” thật nhẹ.

Sau khi ôm xong, buông người ra, Khương Uyển Phồn vừa định xoay người đi, lại bị anh túm chặt lấy cổ tay dùng sức kéo lại. Một lần nữa trở lại trong vòng tay, Trác Dụ như tên yêu râu xanh, “Ôm cũng đã ôm rồi, em hôn anh thêm một cái đi.”

Khương Uyển Phồn nhịn cười, giả vờ trách: “Lòng tham không đáy.”

Trác Dụ cúi đầu, bờ môi rơi xuống, mơ hồ thì thầm: “Không, là xuống tới tim.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!