Khương Uyển Phồn chủ động gọi điện cho bà Mạnh, biểu đạt ý đồ muốn tham gia thi đấu của cô. Bà Mạnh vừa bất ngờ vừa vui mừng, “Sao lại đột ngột quyết định tham gia thế?”

Khương Uyển Phồn cười nói, “Cuộc sống quá suôn sẻ, nên cháu muốn trải nghiệm cuộc sống khác biệt một chút ạ.”

“Dù đây không phải lời nói thật, nhưng cô rất vui! Vui vì cháu có thể tham gia.”

Bà Mạnh và ông Dư Hải Lan là bên chịu trách nhiệm hạng mục thi đấu thêu thùa, tuyển chọn rộng rãi những người có lý tưởng, truyền lửa cho thế hệ mới, đây là ý nghĩa lớn nhất của cuộc thi.

Rất nhanh, Khương Uyển Phồn đã nhận được một gói bưu kiện, bảng báo danh, đầy đủ tư liệu tỉ mỉ.

Lúc Trác Dụ đi vào, máy tính đang được mở ra, hồ sơ không đóng lại, Khương Uyển Phồn đưa lưng về phía anh, ngồi trên sô pha như suy tư điều gì đó. Trác Dụ đi đến sau lưng cô, tay đặt trên vai, dùng lực phù hợp mát xa thả lỏng cho cô.

Khương Uyển Phồn ngửa đầu, đầu chống lên bụng anh, thần kinh căng thẳng dần nới lỏng.

“Hôm nay em đi tìm Lâm Diên.” Cô đột nhiên nói, không muốn giấu diếm.

Tay Trác Dụ bỗng dừng lại, giọng nói trầm thấp, “Nó bắt nạt em?”

“Cậu ta đã cảnh tỉnh em một vài chuyện.” Khương Uyển Phồn chỉ tự cười, đổi sang góc độ khác, “Em nên cảm ơn cậu ta.”

“Cho nên em quyết định dự thi?”

Khương Uyển Phồn thở dài, “Em không biết.”

Trác Dụ đi vòng qua sô pha, ngồi xuống sát cạnh cô, còn kéo tay cô qua.

Ngón tay Khương Uyển Phồn nhỏ nhắn, do thêu thùa thường xuyên nên cũng không đôi tay hoàn mỹ không tì vết, da ở lòng bàn tay thô ráp, chai sạn. Khi nắm, không phải là kiểu nhu nhược không xương, ngược lại có một cảm giác tồn tại đặc biệt.

Trác Dụ chà xát rồi nhẹ nhàng vân vê: “Chuyện em thích làm, phải do trái tim em quyết định. Từ khi em còn nhỏ, em đã thấy hứng thú với thêu thùa, chọn chuyên ngành ở đại học, mở “Giản Yên”, mỗi một lần em quyết định, kiếm được mỗi một đồng tiền, đều là vì, chính em thích làm thôi.” Chứ không phải vì một ai đó.

Khương Uyển Phồn cười hỏi: “Cho nên anh không tán thành việc em dự thi?”

“Em làm chuyện gì anh cũng sẽ đứng về phía em.” Trác Dụ nói: “Chỉ cần là chuyện em thật sự thích.”

Thành thật nói chuyện với nhau là lúc thúc đẩy nội tâm thẳng thắn dễ nhất. Ánh mắt Trác Dụ bao dung, bình thản, giống như một ngọn hải đăng thầm lặng phát sáng, luôn có thể khiến chuyến bay mờ mịt đang khốn đốn có thể nhận ra phương hướng.

Khương Uyển Phồn mím môi, “Nếu em thích, Yến Tu Thành đã không phải cái thá gì từ lâu rồi. Chỉ là em không cam tâm, anh ta dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy. Có phải tâm lý của em rất tối tăm không?”

Trác Dụ: “Không có tốt xấu tuyệt đối. Nếu bây giờ, tâm trạng “không cam tâm” này của em khiến em không vui, vậy thì cứ kiên định mà ra quyết định có thể đối đầu với cảm xúc này.”

Anh hoàn toàn lý trí, không hề một mực đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cũng không sợ phiền toái mà thuyết phục cô từ bỏ. Mà là đang dẫn đường, lôi kéo, đẩy lớp sương mù ra, để cô tự tìm đường ra.

Khương Uyển Phồn cúi đầu cụp mắt, nhịn sự ướt át nơi đáy mắt.

Trác Dụ vỗ vào gáy cô, dịu dàng hỏi: “Tối nay muốn đồ Nhật hay là món Quảng Đông? Có một nhà hàng mới mở nghe đồn không tệ, anh cùng em qua đó ăn thử được không?”

“Vâng.” Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, “Em ăn cơm cùng anh, anh về Lâm Tước cùng em.”

Hôm đó lúc đang trò chuyện, Chu Chính còn hỏi Trác Dụ: “Sự khác biệt lớn nhất của việc đi làm ở công ty và gây dựng sự nghiệp làm ông chủ là gì?”

Đáp án của Trác Dụ rất chắc chắn: “Thời gian tự do.”

Lúc ở Triệu Lâm, tổng giám đốc Dụ cực kỳ vinh quang trước mặt người khác, nhưng vẫn chịu rất nhiều ràng buộc, không được sai, không trốn được việc xã giao. Tuy mấy năm nay anh vẫn giữ vững thói quen tập thể hình theo quy luật, nhưng rượu đã thoải mái mà ngấm vào người rồi, nên cơ bắp không còn rắn chắc như trước.

Cho dù Khương Uyển Phồn muốn đi đâu, Trác Dụ cũng có thể nói đi là đi cùng cô.

Bà Kỳ Sương đang đi bộ ở ngã tư đường giữa trấn, người đi cùng bà chỉ vào đường lớn, “Bà nội Thất, có phải chiếc đá quý* của cháu rể của nhà bà không?” Người già không nhớ rõ “Porsche” được, chỉ biết là xe rất đắt, đơn giản gọi tắt tên là “đá quý”.

*Đá quý (宝石) và Porsche (保时捷) có chữ cái đầu đồng âm (đều đọc là bǎo).

Bà Kỳ Sương tập trung nhìn, “Ây dô, sao lại về rồi?” Bà quay đầu, nghiêm mặt nói: “Không được bàn tán linh tinh, không phá sản không thất nghiệp không sống bằng tiền tiết kiệm đâu đó, chỉ là có hiếu, trở về thăm bố mẹ và tôi thôi.”



Dưới lầu, Trác Dụ nói chuyện sinh hoạt thường nhật với Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan, lúc nào anh cũng có thể dỗ cho hai ông bà mặt mày hớn hở.

Trên lầu, Khương Uyển Phồn ngồi bên giường, bị một tia sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ hấp dẫn, ánh mắt bình tĩnh, tinh thần tự tại. Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng, Khương Uyển Phồn lấy lại tinh thần, bà Kỳ Sương đang đứng ở cửa.

Khương Uyển Phồn đứng dậy, “Bà.”

“Trà mới ngắt đã uống hết rồi, năm nay mưa nhiều, lá trà không thu hoạch tốt, nhìn thời tiết này, sẽ lại là một mùa đông giá rét. Nhân bây giờ, hai đứa về nhiều hơn cũng tốt, đợi đến mùa đông tuyết rơi kết băng rồi thì ít về lại, sợ trên đường đi không an toàn.” Kỳ Sương vừa nói, vừa đặt khung ảnh bị lệch ra giữa giá sách, đó là ảnh của Khương Uyển Phồn hồi mười tuổi, mặt mũi lau như đít khỉ, nhưng vẫn cứ là người đẹp từ trong trứng.

Khương Uyển Phồn mấy bận muốn nói lại thôi, “Bà, cháu…”

“Chuyện cháu muốn làm cứ làm, đừng quan tâm người khác thấy thế nào.” Bà Kỳ Sương nói: “Dù có trở lại lúc điền nguyện vọng đại học của cháu một lần nữa, bà vẫn sẽ giúp cháu lừa Đan Đan ra ngoài, để cháu điền trường cháu thích.”

Khương Uyển Phồn bật cười, cười đến nỗi mắt hơi cay cay.

Vì việc này, Hướng Giản Đan có lòng trách cứ sâu nặng với Kỳ Sương, tuy rằng quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không tệ, nhưng vì trắc trở lần đó, cũng chưa từng tâm sự nhiều. Khương Uyển Phồn hiểu rõ, bà nội đều là vì cô.

Khương Uyển Phồn ngồi ở chỗ cũ, vươn tay, “Bà nội, ôm một cái nào.”

Bà Kỳ Sương tập tễnh đi đến gần, ôm cháu gái vào lòng, lòng bàn tay khô ráp vuốt v3 gáy cô một chút, “Khương Khương hình như gầy rồi, trơ cả xương này.”

……

Hôm sau, Trác Dụ cùng Khương Uyển Phồn tới cửa từng nhà.

“Đây là bản vẽ thiết kế của “Triệu Lâm”, đây là sản phẩm thêu của thím, thím xem, có phải rất giống không?” Khương Uyển Phồn bày hình đã đánh dấu từ trước ra, “Công ty này dùng đồ của thím, biến nó thành đồ của mình để kiếm tiền. Thím, thím cảm thấy bọn họ làm vậy được không?”

Thím Lưu nhìn, vẻ mặt mờ mịt ngô nghê, “A, hình như là của thím.”

Khương Uyển Phồn: “Đây là bọn họ đang làm ra hành vi sai trái. Ôi, nghĩa của hành vi sai trái chính là dùng đồ của thím nhưng không được sự đồng ý của thím.”

Thím Lưu “à à”, cái hiểu cái không.

Đứa bé trong chiếc nôi gần tầm tay rất nghịch, cứ bò ra bên ngoài nôi, ê ê a a không ngừng. Thím Lưu vừa đỡ con, vừa hỏi: “Vậy thím phải làm gì?”

“Kiện tụng, tố cáo người đó.”

“À à.” Phản ứng của thím Lưu chậm nửa nhịp, rồi biểu cảm lập tức hoảng sợ, “Đến tòa án sao, không không không, thím không đi đâu. Cậu ta đưa tiền rồi thì thôi bỏ đi.”

“Thím.”

“Khương Khương, nhà thím có quá nhiều việc không lo hết được, quá phiền phức, cảm ơn ý tốt của con.”

Một buổi sáng đi đến ba nhà.

Thái độ đều thống nhất.

Vừa nghe tới những từ như lên tòa, báo cảnh sát, luật sư, không hiểu sao bọn họ đều căng thẳng sợ hãi, nói gì cũng không chịu, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Khương Uyển Phồn khuyên thêm hai câu thì lại nóng lên, còn đốp lại hai câu, “Dùng thì dùng đi, nếu sau này tới mua đồ thêu đều đưa nhiều tiền như vậy, thím cũng sẵn lòng.”

Lời nói lạnh lòng này, khiến Khương Uyển Phồn câm nín không nói được gì.

Rốt cuộc cô cũng không phải đương sự, hơn nữa chuyện này rất phức tạp, đương sự không đồng ý đứng ra, Khương Uyển Phồn cũng không có lập trường để đấu lý.

Ăn cơm trưa xong, Hướng Giản Đan đang rửa chén trong bếp, Trác Dụ bưng mâm đồ ăn đi vào.

Hướng Giản Đan đã sớm muốn hỏi, “Có phải tâm trạng của Khương Khương không tốt không? Mẹ thấy con bé không ăn được mấy miếng cơm hết.”

Trác Dụ cân nhắc mãi, Khương Vinh Diệu mới bị thua thiệt trong tay Yến Tu Thành, trước mắt không nên nhắc lại về người này. Anh nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, gần đây cô ấy hơi mệt thôi.”

Hướng Giản Đan lau tay ướt, mắt trông mong mà nhìn Trác Dụ, “Khương Khương không thể hiện sự yếu đuối với mẹ, nếu có lúc con bé có gì khó ở, con hãy khoan dung hơn nhé.”

Trác Dụ gật đầu: “Mẹ yên tâm.”

Vẻ mặt Hướng Giản Đan ưu tư, “Mấy năm nay Lâm Tước mới tốt hơn được một chút, làm đường cao tốc, xây cơ sở nuôi tằm, nhưng tầm nhìn của con người sẽ không đuổi kịp ngay được, đặc biệt là những người lớn tuổi một chút, bọn họ chưa từng đọc sách, thậm chí ngay cả thị trấn cũng chưa một lần bước ra. Chỉ cần có thể nuôi gia đình sống tạm, được cho chút tiền thì cái gì cũng không thèm để ý, càng không thể cùng chủ đề nói chuyện với các con được.”

Bà không nói rõ ra, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, mơ hồ khéo léo mà mở đường, thực ra là muốn Trác Dụ nói cho con gái nghe.

“Cho dù kiến nghị của các con là đúng, nhưng con người một khi đã không muốn nghe, nhiều lời cũng chỉ thêm sai, ngược lại còn sẽ vướng mắc với nhau.” Hướng Giản Đan thở dài, “Tốn công vô ích, nghĩ thoáng một chút, đừng làm tổn thương cảm xúc của mình.”

Lần này về nhà, mọi chuyện đi vào ngõ cụt.

Trên đường về, Khương Uyển Phồn nhắm mắt ngủ ngon lành, khoác áo khoác của Trác Dụ rúc trên ghế phụ lái, giống như một con tằm ngủ đông. Trác Dụ có muốn hỏi cũng không dám hỏi.

Chuyện thi đấu, có tham gia nữa không?

Một giấc ngủ đến khi xuống khỏi cao tốc, Khương Uyển Phồn mơ màng tỉnh lại, bị ánh sáng chiếu vào lại nhanh chóng nhắm mắt lại, lười biếng tỉnh táo lại rồi từ từ nói: “Em muốn ăn Haidilao.”

Lái xe đến trung tâm thương mại, đỗ xe xong, chờ khi có thông báo thang máy đến, Trác Dụ mới nhớ là chưa cầm điện thoại,

Khương Uyển Phồn nói: “Em đi lấy bàn trước.”

Trác Dụ quành lại chỗ xe, lấy di động xong, vừa định đi về phía thang máy, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Anh xoay đầu, sau mấy cột đá để xe có hai cô gái.

Một trong số đó là Trần Dao, bạn gái của Tạ Hựu Địch.

“Đây là đồ mới tinh, cho dù đã xé mác tôi cũng chưa đeo được quá năm phút.” Trần Dao nói rất có kinh nghiệm, thành thạo nâng giá: “Giá công khai đến ba mươi hai nghìn lận, một mình đi đừng hòng mua được, không mua ba đến năm món thì thật sự không mua được đâu.”

Đối phương trả giá, “Cô mau lấy hàng ra đi, đừng nói nữa, tôi có thể lập tức chuyển tiền, cô muốn là được.”

“Như vậy, cùng lùi một bước, thêm một ngàn tám đi.”

“Nhiều nhất là thêm một ngàn năm.”

“Được.”

Trần Dao quét mở điện thoại, nhanh chóng lấy mã nhận tiền, giơ ra trước mặt, “Wechat Alipay gì cũng được.”

Tích ––––

Alipay nhận được 21500.

Trần Dao đưa hộp quà cho đối phương.

Đối phương tặc lưỡi nói: “Đây là bạn trai tặng sao, có tâm như vậy, cô cũng bỏ được sao?”

Trần Dao làm như không có việc gì, lạnh nhạt nói: “Anh ta tặng rất nhiều, sau này còn tìm tới cô nữa, cô phải hào phóng một chút đừng ép giá tôi mãi.”

Ánh mắt Trác Dụ lạnh đi, trước khi cô ta phát hiện anh đã xoay người rời khỏi.

Khu nhà hàng ở lầu bốn trung tâm thương mai, vừa tới nơi, Khương Uyển Phồn vừa nghe điện thoại của ai đó xong, “Được, vậy anh tới đây ngay nhé? Đúng lúc ăn lẩu rồi đi dạo cùng nhau.”

Trác Dụ: “Làm sao vậy?”

“Là Tạ Hựu Địch.” Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, “Anh ấy trùng hợp cũng ở đây, lát nữa sẽ tới tìm chúng ta, anh ấy bảo em giúp chọn quà.”

“Chọn quà để làm gì?”

“Đương nhiên là tặng bạn gái.” Khương Uyển Phồn dần dần phát hiện ra vẻ mặt anh không tốt lắm, “Sao vậy?”

Trác Dụ đang nhăn mày cũng cố thả lỏng, “Đến nhà hàng rồi, đi vào thôi.”

Sau hơn mười phút, Tạ Hựu Địch tinh thần sảng khoái xuất hiện, ăn cơm là thứ nhì, chủ yếu là chọn quà, “Khương Khương, vất vả cho cô rồi, bữa này tôi mời.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Khương Uyển Phồn cười tủm tỉm hỏi, “Sao không dẫn theo bạn gái?”

“Cô ấy cùng bạn đi xem triển lãm tranh rồi.”

Trác Dụ đột nhiên nói: “Cô ta không phải người thành phố B, gần mười năm chưa từng trở về, làm sao có bạn?”

Tạ Hựu Địch độ lượng nói: “Tôi không hỏi.” Tất cả lòng nhiệt tình của anh đều đặt lên truyện chọn quà, “Tiểu Khương cô nói xem, tôi nên mua túi hay là mỹ phẩm dưỡng da? Lúc trước tặng cô ấy vòng cổ vòng tay, lại chưa từng thấy cô ấy đeo.”

Khương Uyển Phồn còn chưa nói, Trác Dụ đã lạnh lùng bảo: “Tạ Hựu Địch, coi tiền như rác đến nghiện rồi phải không?”

Tạ Hựu Địch khó hiểu, “Hôm nay cậu uống lộn thuốc à?”

Trác Dụ đã sớm không muốn đè nén chuyện này nữa, lửa trong lòng bốc lên từng đợt, anh có thể không chĩa mũi vào người nào khác, chỉ duy nhất không quen nhìn người lừa mình dối người, “Không phải tôi có ý kiến với cô ta, tôi hỏi cậu, cậu không có đầu óc à? Những chuyện trước kia thì mất trí nhớ, làm lốp xe dự phòng đến nghiện rồi phải không?”

Tạ Hựu Địch chửi “má” một tiếng, thu lại ý cười, đang hăng hái là nói không lựa lời, “Cậu ăn đạn à, bắn vào tôi làm gì! Tôi biết cậu không thích Dao Dao, nhưng tôi thích, người yêu đương với cô ấy là tôi, tôi tặng quà cho cô ấy cũng đâu tốn đồng xu cắc bạc nào của cậu, cậu ở đây vênh mặt hất hàm sai bảo cái gì?!”

Trác Dụ dằn chén đũa thật mạnh, một tiếng “loảng xoảng” trầm trầm vang lên, “Nếu không phải coi cậu là anh em, mẹ nó, tôi đã sớm đánh cậu rồi.”

Tạ Hựu Địch đột ngột đứng dậy, “CMN, cậu là cái thá gì!”

Động tác của anh ta mạnh, chạm đổ ly nước, nguyên một cái ly bắn vào nồi lẩu, nước sôi trong lẩu bắn vào tay Trác Dụ.

“Shhh ––––” Mặt Trác Dụ hiện vẻ đau đớn, bụm chặt tay

Tiếng động quá lớn, mấy vị khách bàn bên liên tục quay đầu lại.

Khương Uyển Phồn không rảnh quan tâm, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng can ngăn, cô kéo góc áo của Tạ Hựu Địch, “Cả hai bớt tranh cãi đi, bây giờ đi chọn quà với anh, lát nữa đổi chỗ khác ăn nướng BBQ được không?”

Có bậc thang đi xuống, sắc mặt của Tạ Hựu Địch hòa hoãn lại.

Trác Dụ lại xụ mặt, lạnh lùng nói: “Vòng tay hơn ba mươi nghìn bị người ta bán với giá hai mươi mốt nghìn, thu tiền bằng Alipay, cậu trở về mà coi đi, xem cái thá này có phải nói thật hay không.”

Tạ Hựu Địch ngẩn người, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt trống rỗng, nhưng lại kiên cường không chịu thua. Cơ thể anh ta gồng cứng, như một bức điêu khắc đá chết lặng, rất lâu sau cũng không nói gì được nữa.

Trác Dụ không nể tình, chỉ chọc vào miệng vết thương của anh ta: “Cô ả coi cậu là cái túi tiền, cậu cứ lừa mình dối người giả vờ như không biết, cứ mê muội tự cho là tình yêu thật sự, đó là niềm vui của cậu. Tôi chỉ nói vài lời nói thật với cậu, cậu đã hất lẩu vào tôi. Cậu chủ Tạ à, thật ra trong lòng cậu biết rõ, lời thật mất lòng, cậu giận cá chém thớt với tôi, tôi là bạn thân cậu, tôi nhận.”

Nói hết lời, Trác Dụ nắm tay Khương Uyển Phồn rời đi.

Khương Uyển Phồn nhịn không được quay đầu lại, một mình Tạ Hựu Địch ngồi dưới ánh đèn sáng trưng, bóng hình bơ vơ trống trải.

Trong xe có tủ cấp cứu, cồn iot cao trị phỏng đều đã chuẩn bị. Trong xe, Khương Uyển Phồn cẩn thận giúp anh xử lý, ống tay áo xắn lên một nửa, chỗ bị bỏng đỏ bừng. May là cách một lớp vải, nếu không sẽ tạo thành bọt nước.

“Anh cũng thật là, không thể nói năng đàng hoàng được sao, trước mặt nhiều người cũng không giữ lại thể diện cho người ta.” Khương Uyển Phồn lấy cồn i-ot tiêu độc, tăm bông cẩn thận nhẹ nhàng thoa đều, “Tạ Hựu Địch là một cậu thiếu gia sĩ diện, sao chịu được sự mất mặt này.”

“Anh đánh nó còn hơn là sau này nó bị người khác đánh.” Trác Dụ ngả lưng trên ghế, trong lòng đang giận, vết phỏng trên tay căn bản không phải vấn đề.

Khương Uyển Phồn bĩu môi, “Thật ra Tiểu Thư rất có cảm tình với anh ấy.”

Trác Dụ quay mặt, “Hả?”

“Cậu ấy thích kiểu đàn ông hài hước như thế này, đã hỏi em tình hình của Tạ Hựu Địch rất nhiều lần. Hôm đó sau khi anh ấy đưa Trần Dao đến, em đã nói rõ với Tiểu Thư.”

“Có phải đại minh tinh cảm thấy rất mất mặt?”

“Ngược lại, Tiểu Thư nói, sau này cậu ấy muốn xem thử bạn gái anh ấy trông thế nào.”

Trác Dụ ghét bỏ mà nhắm mắt lại, “Đừng xem, mất mặt. Nói với đại minh tinh, cô ta chắc chắn thắng.”

Khương Uyển Phồn bật cười.

Lúc sau hai người không nói gì nữa, trong xe không khí ấm áp lưu chuyển, mùi tinh dầu đại dương nhàn nhạt tĩnh tâm. Phút yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, Khương Uyển Phồn như cảm thán, “Tình yêu đúng là một đề bài giả tạo.”

Trác Dụ giữ nguyên tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi nghe được lời này, liền duỗi tay qua, một tay nắm chặt lấy cô: “Hai chúng ta, là đáp án chính xác duy nhất.”

Buổi tối vừa xảy ra tranh cãi, bây giờ tai Trác Dụ vẫn còn kêu ong ong, cũng không còn tâm trạng ăn uống gì.

Khương Uyển Phồn cười, “Cửa hàng lần đó mình đến, gọi cơm hộp đến cũng được đấy.”

Cảnh đêm không tệ, gió sông thổi đến dễ chịu, bất chợt hai người hứng lên, đi dạo hóng gió hai vòng trên con đường lớn quanh sông. Chỉ có cảnh đêm mới có thể làm lặng đi xao động cả một ngày, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên bình ổn hơn một chút.

Xe dừng ở garage, đi thang máy lên lầu.

Người quản lý gọi điện thoại tới, “Cô Trác, cơm của cô tới rồi, bây giờ có tiện đưa lên không?”

Trác Dụ đang thay đồ trong phòng ngủ, Khương Uyển Phồn tưởng anh đã đặt từ trước.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Khương Uyển Phồn mở cửa, lại bị người trước mắt làm cho kinh sợ, “Tạ, Tạ Hựu Địch?”

Tạ Hựu Địch mang vẻ mặt suy sụp, cầm theo sáu bảy cái túi đóng gói, đứng trước cửa một từ cũng không thốt ra khỏi họng được.

Lúc này Trác Dụ đi tới, im lặng không nói nhìn chằm chằm anh ta.

Bầu không khí đè nén rất thấp, Khương Uyển Phồn tự giác nhường đường, để hai người bọn họ mắt to trừng mắt lớn.

Trác Dụ lạnh lùng.

Tạ Hựu Địch hét to về phía anh, “Đừng mà, chuyện âm dương quái khí kia tôi đã biết rồi. Không phải không ăn được lẩu à, tôi đã đóng gói đưa tới cho cậu còn chưa được sao?”

Trác Dụ quay mặt đi, không đáp lời.

“Cậu, cậu đừng có mà được voi vòi tiên, thích ăn thì ăn!” Tạ Hựu Địch nổi cơn tam bành, cảm thấy mất mặt. Sau khi đặt đồ haidilao xuống đất, còn xoay người định đi luôn.

Nhưng phía sau không hề có tiếng động, Trác Dụ ngoảnh mặt làm ngơ.

Tạ Hựu Địch lại quay người lại, ấm ức mà thương lượng, “Chúng ta đi ăn nướng BBQ nhé, được chưa? Bây giờ tôi sẽ đi mua đồ nướng BBQ cho cậu liền, nướng bảy quả thận cho cậu luôn.”

Trác Dụ cao ngạo lạnh lùng, giơ cánh tay bị phỏng lên, “Rồi lại bị cậu làm phỏng thêm một lần sao?”

Tạ Hựu Địch lập tức cợt nhả, “Có đi khám bác sĩ chưa? Bôi thuốc chưa? Sát trùng chưa? Nếu chưa sát trùng, tôi sẽ li3m cho cậu, nước bọt cũng sát trùng được đấy.”

Trác Dụ: “Không có cửa đâu nhé.”

Tạ Hựu Địch khiếp sợ: “Cậu gầy dựng sự nghiệp thất bại à? Nghèo đến mức cửa cũng không có sao?? Không có tiền thì cứ nói với tôi! Tôi có tiền. Còn không xem tôi là anh em sao?!”

Trác Dụ: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!