“Ngươi ở Phượng Tê cung lâu như vậy, mà không biết ngay dưới giường mình ngủ có một mật đạo phải không?”
Trên mặt Công chúa Thanh Hà dâng lên một tia cười đắc ý:
“Đúng vậy! Làm sao mà ngươi biết được chứ? Đó là điều bí mật trong toàn bộ Hoàng cung, đến ngay cả ta cũng nhờ một cơ hội ngẫu nhiên mới phát hiện ra!”
Mặc dù trong lòng Tần Mộ Dao khϊếp sợ, nhưng không biểu hiện ra ngoài khiến Công chúa Thanh Hà có chút thất vọng.
“Sao ngươi lại chẳng ngạc nhiên chút nào thế?”
Công chúa Thanh Hà vô cùng không hài lòng với phản ứng của ả.
Theo dự tính của nàng, lúc ả nghe thấy bí mật này không phải là thần sắc sẽ vô cùng bất ngờ sao? Chứ không phải như bây giờ, chẳng có chút phản ứng nào, cứ như thể đang xem người ta diễn trò vậy.
Tần Mộ Dao không lên tiếng, chỉ cố gắng thay đổi một tư thế thoải mái hơn, thản nhiên cười:
“Là ai giúp Công chúa Thanh Hà đem ta ra đây thế?”
Dù sao nàng cũng là một nữ nhân đang mang thai, cho dù có mật đạo, nhưng đưa nàng ra đây mà thần không biết quỷ không hay thì cũng phải có mấy người hợp lực mới làm được!
Công chúa Thanh Hà run run.
Tần Mộ Dao quả nhiên là Tần Mộ Dao, không hề là tiểu thư vô dụng mà người đời khinh thường!
“Hừ! Tiểu tử Nam Cung Ly nghĩ rằng chiếm được Hoàng cung Tề gia chúng ta thì có thể nắm giữ toàn bộ Tây Nhạc quốc sao.

Hắn không biết, trước đây Phụ hoàng ta đã nuôi dưỡng một đội ám vệ, bọn họ đã từng thề sống chết nguyện trung thành với Phụ hoàng, tùy thời đều có thể vì Phụ hoàng mà vượt lửa qua sông.

Nay Phụ hoàng bị nhốt trong đại lao, ta là nữ nhi của Phụ hoàng, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta, chứ không giống như những thần tử gió chiều nào xoay chiều đó đáng giận kia, nhìn thấy Phụ hoàng cô đơn, Tề gia suy bại, thì quay sang bắt nạt chúng ta!”
Trong mắt Công chúa Thanh Hà lóe lên ánh sáng ghen ghét, bàn tay nắm chặt kêu lên răng rắc.

Nhớ tới những tra tấn và khinh thường mà mình đã phải chịu đựng, nàng hận không thể bầm thây Nam Cung Ly thành vạn đoạn.
Tất cả đều là do hắn tạo ra.

Nếu không có Nam Cung Ly, nàng vẫn là Công chúa cao ngạo ngày xưa, có thể làm nũng trong lòng Phụ hoàng Mẫu hậu chứ không phải ôm mối hận thù khi còn nhỏ tuổi thế này.
Dường như nàng không hề nhớ rằng, tám năm trước, bọn họ cũng đã tiêu diệt quốc gia của Nam Cung Ly, mà một mình Nam Cung Ly ở Tây Nhạc quốc, bị bọn họ làm nhục và nô dịch suốt bảy năm.

Tám năm trước Nam Cung Ly cũng chỉ có bảy tuổi mà thôi.
Ám vệ?
Tần Mộ Dao nhắm mắt, che khuất ánh mắt suy tư.
Nam Cung Ly không hề biết gì về những ám vệ này! Nhưng hiện tại, Công chúa Thanh Hà đã khiến đội ám vệ này bị bại lộ, với hiểu biết của nàng về Nam Cung Ly, chỉ sợ… Trong lòng không khỏi thở dài.
Vừa rồi nàng còn thương xót cho tiểu cô nương này có lẽ đã bị ép phải trưởng thành, nhưng hiện tại xem ra, hài tử vẫn cứ là hài tử như trước mà thôi!
Mặc dù tràn ngập thù hận, cũng vẫn cứ ngây thơ như trước.
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi đưa ta đến nơi này, mục đích không chỉ vì Duệ ca ca của ngươi phải không? Ngươi còn muốn dùng ta để uy hϊếp Nam Cung Ly!”
Tần Mộ Dao khẳng định.
“Đúng thế thì sao? Ta muốn xem xem, ở trong mắt Nam Cung Ly, cuối cùng thì Tần Mộ Dao ngươi quan trọng đến đâu?”
Công chúa Thanh Hà cười to ra tiếng, lại đến gần Tần Mộ Dao, ánh mắt dừng ở trên bụng của nàng.
“Không biết hắn không tìm thấy ngươi trong Phượng Tê cung thì có lo lắng như kiến bò trên chảo nóng hay không?”
Tần Mộ Dao run run.
Nam Cung Ly có lo lắng như kiến bò trên chảo nóng hay không thì nàng không biết.

Nhưng, nàng có thể đoán ra phản ứng của Mạc Thiếu Khanh khi không thấy nàng đâu!
Lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Nàng có thể cảm nhận được, cho dù Thiếu Khanh mất đi trí nhớ, trong tiềm thức hắn vẫn cứ yêu nàng!
Cái nhíu mày của nàng lọt vào trong mắt Thanh Hà lại bị hiểu lầm thành sợ hãi.

Khóe miệng Thanh Hà nhếch lên một chút ý cười:
“Ngươi yên tâm, hắn tốt với ngươi như vậy, suốt ngày gọi ngươi là Mộ Dao tỷ tỷ Mộ Dao tỷ tỷ, hắn nhất định sẽ đến! Nếu không đến thì…”
“Nếu không đến thì sao?”
Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn Thanh Hà.
Lúc này Thanh Hà giống như là một tiểu ma nữ, cả người tản ra ánh sáng khát máu.
“Nếu không đến, với ta mà nói ngươi đã chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào!”
Công chúa Thanh Hà đột nhiên nhíu mày, lập tức sửa lời nói:
“Không, ngươi vẫn có giá trị.

Ta có thể để cho Duệ ca ca của ta báo thù, không phải sao? Thật không biết ngươi có mắt hay không mà Duệ ca ca ta thích ngươi như vậy mà ngươi lại thờ ơ, cố tình ở bên cạnh Mạc Thiếu Khanh! Duệ ca ca của ta không biết bị trúng tà gì mà lại bị ngươi mê hoặc đến choáng váng cả đầu óc!”
Tần Mộ Dao vốn định phản bác lại nàng ta.

Nàng muốn nói cho nàng ta biết, chỉ vì nàng có mắt nhìn người nên mới lựa chọn Mạc Thiếu Khanh.

Nhưng nàng lại kìm chế không mở miệng.
Nàng phát hiện, người nhà Tề gia đều có chung dòng máu điên cuồng và hủy diệt.

Tề Duệ yêu điên cuồng, vì yêu mà có thể hủy diệt tất cả.

Còn Công chúa Thanh Hà trước mắt này lại hận điên cuồng, vì hận mà hủy diệt, đều cố chấp như nhau.
“Ngươi sợ hãi sao?”
Công chúa Thanh Hà nhếch khóe miệng lên.
Nàng còn nhớ rõ tại yến tiệc Khất Xảo năm ngoái, lúc Tần Mộ Dao giáo huấn mình thì uy phong ra sao.

Từ hôm đó trở đi, nàng đã không có ấn tượng tốt với Tần Mộ Dao.
Nàng không thể không thừa nhận nữ nhân này xinh đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

Từ nhỏ, ỷ vào thân phận cao quý của mình, nàng cho rằng mọi thứ mình có đều là những thứ tốt nhất, đến ngay cả dung mạo cũng vậy.

Nàng cho rằng trong thiên hạ, chắc hẳn chỉ có nàng mới là người xinh đẹp nhất, cũng vì thế, trong lòng nàng, sự ghen tị đã dần dần trở thành hận thù.
Sợ hãi?
Trong lòng Tần Mộ Dao khẽ run.
Không.

Nàng không sợ hãi.

Bởi vì nàng biết bây giờ nàng không chỉ có một mình!
Lẳng lặng nhếch khóe miệng, giây tiếp theo, Tần Mộ Dao giả bộ tạo ra vẻ mặt bối rối, trong mắt cũng bắt đầu dâng lên thần sắc hoảng sợ.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Công chúa Thanh Hà thì nàng phải tỏ ra sợ hãi.

Còn chưa biết rõ về kẻ địch thì nàng phải tận dụng khả năng đón ý nói hùa theo Công chúa Thanh Hà, không thể chọc giận, không thể khiêu khích được!
Phản ứng như vậy của Tần Mộ Dao khiến tâm tình Công chúa Thanh Hà lập tức tốt lên, khắp nơi trong sơn động đều vang lên tiếng cười của nàng ta.
***
Mà lúc này Phượng Tê cung đã hoàn toàn hỗn loạn.

Mạc Thiếu Khanh nhìn vào chiếc giường trống không, lần đầu tiên điên cuồng đến như vậy.
“Các ngươi chăm sóc Dao Nhi như thế nào vậy?”
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh nổi rõ gân xanh, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Hắn ra khỏi cung đến gặp Nam Cung Ly một chuyến, lúc trở về lại phát hiện Tần Mộ Dao biến mất khi đang ngủ trưa.

Hỏi rất nhiều người, cũng không ai biết Dao Nhi đi đâu.

Trong mắt xẹt qua một chút tối tăm.
Ai có thể mang người ra khỏi Hoàng cung kia chứ?
Trong cung điện có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không một ai phát hiện ra sao?
Nam Cung Ly được báo tin hấp tấp chạy tới.

Tia lo lắng kia đã không còn vẻ bình tĩnh tự nhiên như ở trên triều đường.

Vừa vào đến cửa liền bất chấp lễ nghi, túm chặt cánh tay Mạc Thiếu Khanh.
“Ta nghe nói không thấy Mộ Dao tỷ tỷ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Sao lại thế này?
Mạc Thiếu Khanh hít thở mấy hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Có thể đưa Dao Nhi ra khỏi Phượng Tê cung mà thần không biết quỷ không hay thì nhất định đối phương phải có kế hoạch hành động.

Nhưng đối phương đưa Dao Nhi đi là có mục đích gì? Có để lại chút manh mối nào không?
Không nhận được câu trả lời, thông minh như Nam Cung Ly, có thể ngầm hiểu được, Mạc Thiếu Khanh cũng không biết rõ.

Bọn họ ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có thể lo lắng mà thôi.
“Người đâu, cho tất cả thị vệ đại nội ngừng tất cả công việc, lập tức đi tìm Công chúa Mộ Dao.

Dù có lật tung toàn bộ Hoàng cung thì Trẫm cũng muốn nàng mau chóng xuất hiện trước mặt Trẫm!”
Nam Cung Ly lớn tiếng ra lệnh.
Mộ Dao tỷ tỷ đang mang thai, nếu xảy ra cái gì không hay…
Nam Cung Ly theo bản năng nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.

Tuy trên mặt Mạc Thiếu Khanh vô cùng bình tĩnh, nhưng từ trong đôi mắt âm trầm và đôi tay nắm chặt thành quyền của hắn ta, dường như hắn có thể cảm nhận được cảm xúc mà giờ phút này hắn ta đang che giấu tận đáy lòng.
“Vâng!”
Thị vệ thống lĩnh lập tức lĩnh mệnh đi xuống.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Đại thiếu gia.”
Hồng Anh lo lắng từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một phong thư, vội vã giao thư cho Mạc Thiếu Khanh.
“Đại thiếu gia, đây là thứ ta phát hiện ra ở trong phòng, Đại thiếu gia mau nhìn xem!”
Mặc dù thư được phát hiện ở trong phòng của nàng, nhưng trên đó lại đề tên Mạc Thiếu Khanh.
Mạc Thiếu Khanh vội vàng tiếp nhận thư, mở ra vội đọc, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, quay sang nhìn Nam Cung Ly, bình tĩnh nhìn hắn.
“Làm sao vậy? Trên thư viết gì? Có phải tin tức liên quan đến Mộ Dao tỷ tỷ hay không?”
Ánh mắt Nam Cung Ly nhìn hắn đầy khó hiểu.

Vừa hỏi thì cảm thấy một lực thật lớn trên tay mình, hắn bị Mạc Thiếu Khanh kéo ra ngoài.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù trong lòng Nam Cung Ly có nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn cản Mạc Thiếu Khanh.

Hắn ngầm có dự cảm, dáng vẻ Mạc Thiếu Khanh vội vàng như vậy, nhất định là có liên quan đến Mộ Dao tỷ tỷ.
“Dao Nhi ở trong tay một người tên là Công chúa Thanh Hà.

Nàng ta nhằm vào ngươi! Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ngươi phải ra mặt cùng ta đi gặp nàng ta!”
Mạc Thiếu Khanh hoàn toàn bất chấp việc mình đang lôi kéo Hoàng Đế của Nam Khải quốc.

Trong mắt hắn chỉ có sự an nguy của Tần Mộ Dao và hài tử trong bụng.
“Ngươi nói ai? Công chúa Thanh Hà?”
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một chút âm lệ, nhớ tới nữ nhân đáng giận kia.
Hóa ra là nàng ta bắt Mộ Dao tỷ tỷ đi.

Sao nàng ta lại có năng lực lớn như vậy chứ?
“Ta không biết ai là Công chúa Thanh Hà, cũng không biết cuối cùng các ngươi có khúc mắc gì.

Nhưng nàng nói, nếu ngươi không xuất hiện thì nàng ta sẽ xử lý Dao Nhi!”
Lực của Mạc Thiếu Khanh càng lớn hơn.

Cho dù có phải ép buộc thì hắn cũng phải ép buộc Nam Cung Ly đi, đổi lấy an nguy của Dao Nhi.
Lửa giận dâng đầy trong lòng Nam Cung Ly.
Nữ nhân kia muốn uy hϊếp mình phải không? Hắn muốn xem, cuối cùng thì nàng ta có năng lực lớn đến đâu!
“Chương thống lĩnh, lập tức tập kết tất cả Ngự lâm quân!”
Nam Cung Ly như một con sư tử đang phẫn nộ.
Xem ra hắn đã quá nhân từ với Thanh Hà! Sớm biết nàng ta sẽ là tai họa ngầm cho Mộ Dao tỷ tỷ, hẳn là hắn nên gϊếŧ nàng ta mới phải!
Nhưng mà hiện tại cũng chưa muộn.

Hôm nay hắn muốn cho nàng ta phải hối hận! Dám dùng Mộ Dao tỷ tỷ để uy hϊếp hắn, sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt tương ứng!
“Không được, trên thư nói, chỉ cho phép hai người chúng ta đến đó, nếu để nàng ta biết còn có người khác, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Dao Nhi!”
Mạc Thiếu Khanh lập tức ngăn cản.
Giờ phút này kẻ địch đang ở chỗ tối, bọn họ ở chỗ sáng.

Hơn nữa trong tay nàng ta lại có tấm vương bài lớn như vậy, hắn không thể không kiêng dè được.
Chỉ cần cứ nghĩ đến Dao Nhi và hài tử đều ở trong tay Thanh Hà, lúc này còn không biết tình trạng như thế nào, ngay cả bên ngoài Mạc Thiếu Khanh tỏ ra bình tĩnh không gợn sóng thì trong lòng cũng đang hoảng loạn.
Cho dù có lấy mạng hắn để đổi lấy an nguy của Dao Nhi và hài tử thì hắn cũng không oán hận một câu.
Ánh mắt Nam Cung Ly rùng mình, ánh mắt dường như có thể gϊếŧ chết người.
“Thanh Hà chết tiệt! Sớm biết thế này thì trước đây Trẫm đã không nên nhân từ!”
Hiện tại hắn càng ngày càng hối hận vì đã không một đao kết thúc mạng sống của tiểu tiện nhân Thanh Hà kia!
“Bẩm Hoàng Thượng, thần đã phân phó, Ngự lâm quân đang đợi mệnh, sẵn sàng nghe theo điều khiển!”
Chương thống lĩnh cung kính nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu hiện nghiêm trọng như vậy của Hoàng Thượng.

Ngay cả lúc ở trên chiến trường, hắn cũng chưa từng nhìn thấy trong mắt Hoàng Thượng có tia lo lắng và bối rối.
Đã sớm nghe nói Hoàng Thượng vô cùng để tâm đ ến những chuyện liên quan đến Công chúa kia, nay xảy ra chuyện như vậy, hắn biết, nếu mình làm việc gì bất lợi thì khó mà giữ nổi đầu, thậm chí còn liên lụy đến an nguy thân nhân của toàn bộ Ngự Lâm quân!
“Không cần, các ngươi hãy canh giữ Hoàng cung cho tốt, chuẩn bị kiếm cho Trẫm.

Trẫm muốn đích thân đi đón Mộ Dao tỷ tỷ về!”
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một vệt sáng âm trầm.
Nếu Thanh Hà nhằm vào hắn thì trách nhiệm của hắn còn lớn hơn nữa.

Hắn đã từng nói rằng nhất định sẽ không để Mộ Dao tỷ tỷ có việc gì!
“Việc này…”
Thị vệ thống lĩnh có chút chần chờ nhìn Nam Cung Ly.
Hoàng Thượng muốn đích thân đi, còn không cho bọn họ đi theo.

Việc này… Chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn biết làm thế nào!
“Không cần nhiều lời, Trẫm đã quyết định!”
Nam Cung Ly lập tức đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.
“Chúng ta mau đi đi! Càng sớm biết được tình hình của Mộ Dao tỷ tỷ!”
Lời của hắn còn chưa dứt thì Mạc Thiếu Khanh đã dẫn đầu bước ra khỏi viện.

Hai người cưỡi hai con ngựa thượng đẳng, vội vã phi về nơi được viết trong thư…
***
Tại một ngọn núi hẻo lánh ở vùng ngoại thành, cây cỏ um tùm, hình thành lá chắn thiên nhiên rất tốt, nếu không tìm kiếm cẩn thận thì nhất định sẽ không phát hiện ra, ngay phía sau cây cối xanh um đó có một cái sơn động.
Tần Mộ Dao đã ở trong sơn động cả một ngày.

Công chúa Thanh Hà không ở nơi này, thỉnh thoảng có người đi vào liếc mắt một cái.

Nàng biết, nhất định ở những chỗ tối mà nàng không nhìn thấy đang có rất nhiều người ẩn náu.
Nghĩ đến những lời của Công chúa Thanh Hà, nàng ta muốn dùng nàng để ép Nam Cung Ly ra mặt.

Liệu Nam Cung Ly có đến không?
Mặc kệ hắn có đến hay không, trong lòng nàng đều đã có tính toán.

Cho dù không ai cứu nàng, nàng cũng sẽ tự cứu mình.
Dường như hài tử trong bụng cũng thông cảm cho tâm trạng của nàng, lẳng lặng nằm im.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua tia dịu dàng:
“Hài tử, mẫu thân sẽ không để con có chuyện gì đâu!”
Cố gắng vặn vẹo bắt tay vào tìm cách tháo dây thừng trói tay.

Chỉ cần tháo được dây buộc thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn!
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ xa lại gần.

Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, lập tức dừng động tác, cả người đề phòng, trong đôi mắt sắc bén tràn ngập cảnh giác.
Đợi cho người nọ đến gần, Tần Mộ Dao dựa vào ánh sáng mỏng manh, nhìn thấy người đang đến chính là Công chúa Thanh Hà.

Không chỉ có nàng ta, đi theo sau nàng ta còn có vài người cao lớn.

Đây là lần đầu tiên họ xuất hiện trước mắt nàng.
“Tần Mộ Dao, nơi này vừa lạnh vừa ẩm ướt, thật là thiệt thòi cho ngươi!”
Trong lời nói của Thanh Hà mang ý châm chọc.
Nam Cung Ly giành Phượng Tê cung xa hoa nhất trong toàn bộ Hoàng cung cho Tần Mộ Dao ở, nàng liền cố tình chỉ cho nàng ta ở trên một tảng đá.

Nàng muốn xem xem, với thân phận ‘thiên kim’ của Tần Mộ Dao, liệu có thể thích ứng được hay không.
Cuối cùng thì Công chúa Thanh Hà vẫn chỉ là một hài tử, nếu có cảm xúc gì thì đều lộ cả ra trên nét mặt, không hề biết che giấu.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tần Mộ Dao đã có thể đoán ra ý đồ của nàng ta.
Muốn nhìn dáng vẻ bị tra tấn của nàng sao? Vậy thì nàng cũng không keo kiệt mà thỏa mãn du͙© vọиɠ nho nhỏ của nàng ta.
Trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, dường như vô cùng chán ghét hoàn cảnh đáng giận này.

Nhưng mà nàng chẳng thèm để ý đến nơi này, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào việc tính toán xem làm thế nào để chạy trốn, làm gì còn tâm trí để ý xem mình có khó chịu hay không kia chứ?
Quả nhiên, sau khi Công chúa Thanh Hà nhìn thấy biểu hiện của nàng, vẻ tươi cười trên mặt lại càng tăng lên.
“Ngươi biết không? Hắn cũng thật trọng thị ngươi a! Lại đơn thương độc mã đến đây!”
Công chúa Thanh Hà đột nhiên che giấu nụ cười, thay thế bằng vẻ mặt âm lãnh.
Vừa rồi bọn họ mới nhận được tin tức, hai người Nam Cung Ly và Mạc Thiếu Khanh đã đi đến nửa đường.

Không bao lâu nữa, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh hắn bị quản chế dưới tay nàng!
Nghĩ đến kế hoạch của mình, trong đầu hiện ra dáng vẻ hối hận không biết nói gì của Nam Cung Ly, toàn bộ máu trong người nàng đều bắt đầu sôi lên.
Nàng muốn trả thù!
“Vậy sao? Chúc mừng ngươi a!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói, trong lòng lại ngầm lo lắng.
Chắc chắn là Công chúa Thanh Hà không từ thủ đoạn.

Đây rõ ràng là một cái bẫy, còn nàng chính là con mồi nhử Nam Cung Ly nhảy vào cạm bẫy.
Lông mày Tần Mộ Dao hơi nhíu.
Nam Cung Ly đối xử tốt với nàng, nàng đều nhìn thấy rõ, đều ghi tạc ở trong lòng.

Nàng cũng đã coi hắn như đệ đệ của mình.

Nếu hắn đang đến đây, thế thì nàng càng phải hành động nhanh hơn!
“Chúc mừng? Ngươi cứ mở mắt ra mà xem!”
Thanh Hà có chút kinh ngạc.
“Hắn mạo hiểm vì ngươi, thế mà ngươi không chút lo lắng nào.

Nếu hắn biết thì nhất định sẽ hối hận chết mất! Ha ha…”
Nhưng mà, hối hận cũng vô dụng.

Đó chính là kết quả mà nàng muốn.

Chỉ cần Nam Cung Ly đến là tốt rồi.

Chờ đợi hắn, sẽ là một cạm bẫy không thể trốn thoát dành cho kẻ đã chỉ huy thiên quân vạn mã tiêu diệt Hoàng Đế Tây Nhạc quốc.
Tần Mộ Dao cười nhưng không nói.
“Công chúa, bọn họ đã đến dưới núi rồi!”
Một người có thân hình to lớn vội vã đi vào bẩm báo.
Thanh Hà nhận được tin tức này, hai mắt lập tức sáng lên:
“Thật sao? Tới đúng lúc lắm! Bản công chúa đang sắp hết kiên nhẫn rồi!”
Lập tức chuyển ánh mắt về phía Tần Mộ Dao, khóe miệng nhếch lên, chỉ vào nam nhân bên trái:
“Ngươi, mang nàng ta ra ngoài cho Bản công chúa!”
Sắp có trò hay, nàng sẽ thưởng thức hình ảnh nàng quản chế Nam Cung Ly, mà Tần Mộ Dao…
Nghĩ đến hình ảnh Duệ ca ca hộc máu, hận ý trong mắt Thanh Hà càng ngày càng đậm.

Nàng sẽ không làm phí hoài máu của Duệ ca ca!
Đại hán kéo Tần Mộ Dao khỏi giường đá, bịt kín hai mắt, kéo nàng đi từng bước về phía trước.
Tần Mộ Dao đi từng bước đều thật cẩn thận.

Nàng biết mặt đất không hề bằng phẳng, chỉ cần mình không cẩn thận một cái là có thể ngã sấp xuống, nàng không thể chịu đựng được hậu quả đó, cho nên, nàng phải vô cùng cẩn thận.
Trên cả quãng đường, Tần Mộ Dao cảm thấy mình rẽ mấy lần.

Trong lòng đánh giá.
Xem ra sơn động này không phải lớn bình thường đâu.
Ở bên ngoài sơn động, Mạc Thiếu Khanh và Nam Cung Ly lập tức xuống ngựa.

Dọc đường đi bọn họ đã quan sát địa hình.

Nơi này thật bí ẩn, nếu không có người âm thầm chỉ đường thì muốn đến nơi đây cũng không phải là chuyện đơn giản.
Hai người liếc nhau, trong mắt đều tràn ngập kiên định.

Bọn họ đều có chung ý nghĩ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng phải cứu được Dao Nhi bình an vô sự!
Hai người vừa đến cửa sơn động thì đã có mấy người vạm vỡ tiến lên cản đường.
“Đứng lại!”
Tên đầu lĩnh lấy hai đoạn vải màu đen quăng cho hai người.

Bọn họ là ám vệ của Hiến Tông Đế, chuyên âm thầm giải quyết giúp Hiến Tông Đế một số chuyện.

Đối với Mạc Thiếu Khanh, bọn họ đều có nghe nói đến.

Nam nhân này đã thú Vương phi của Duệ Vương gia, chỉ cần điểm này thôi đã đủ khiến bọn họ phẫn nộ rồi.
Mà Nam Cung Ly thì chẳng cần phải nói đến.

Thiếu niên này đã tiêu diệt Tây Nhạc quốc, bọn họ hận không thể một đao gϊếŧ chết hắn!
Trong lòng bọn họ vui sướng.

Hôm nay Công chúa Thanh Hà sẽ không tha cho Nam Cung Ly!
Không ai có thể tưởng tượng nổi trong mắt Công chúa điêu ngoa bốc đồng này lại chứa đựng du͙© vọиɠ hủy diệt lớn như vậy!
“Các ngươi làm càn!”
Nam Cung Ly tức giận nhìn đoạn vải trong tay.
Bọn họ có ý gì? Muốn hắn bịt mắt rồi mới được vào sao?
Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, lập tức giữ chặt Nam Cung Ly, trao cho hắn một ánh mắt cảnh báo.
Dao Nhi ở trong tay bọn họ, nếu không làm theo ý bọn họ thì chỉ sợ Dao Nhi sẽ gặp bất lợi!
“Làm phiền các vị đưa chúng ta vào!”
Mạc Thiếu Khanh dùng đoạn vải đen bịt hai mắt mình, nói với vẻ bình tĩnh tự nhiên, khiến mấy ám vệ không khỏi ngẩn ra.
Quả nhiên không hổ là Mạc Thiếu Khanh!
Đương nhiên, bọn họ cũng biết, bên dưới khuôn mặt trầm tĩnh của Mạc Thiếu Khanh là cơ trí không thể khinh thường.

Bởi vậy, sự đề phòng trong lòng bọn họ cũng tăng lên.
Nam Cung Ly không nói thêm gì nữa, bịt kín hai mắt.

Những ám vệ này liền dẫn bọn họ đi vào trong sơn động.
***
Trong nháy mắt, cây đuốc chiếu sơn động sáng trưng.

Tần Mộ Dao bị ám vệ kia đưa đến đứng ở một chỗ.

Nàng có thể mơ hồ nhận thấy bên cạnh tiếng bước chân còn có tiếng nước chảy.

Tiếng nước chảy róc rách cho nên nàng đoán chỗ nàng đang đứng chắc chắn là vô cùng trống trải.
Công chúa Thanh Hà ngồi ở trên ghế, lẳng lặng uống trà, dáng vẻ dương dương tự đắc như thể tất cả đều nắm giữ trong tay, thưởng thức hình ảnh Tần Mộ Dao đứng ở trên một tảng đá nhô ra ngoài, trên khuôn mặt non nớt ánh lên tia tàn nhẫn không hợp tuổi.
“Bọn họ đã đến rồi!”
Một trong những ám vệ khoanh tay đứng bên cạnh Công chúa Thanh Hà thản nhiên nói.
Nghe tin tức đó, hai mắt Thanh Hà càng thêm sáng ngời, buông chén trà trong tay, kích động đứng lên:
“Mau, mau dẫn chúng vào!”
“Dạ.”
Ám vệ lĩnh mệnh đi xuống, Thanh Hà lại ngồi xuống.

Lúc này đây, trên mặt nàng ta rạng lên tia sáng của người thắng cuộc, trong lòng nôn nao muốn nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Ly!
Mạc Thiếu Khanh và Nam Cung Ly nghe thấy bên tai có tiếng nước chảy, không khỏi nhíu nhíu mày.
Vừa rồi sau khi bọn họ bị dẫn vào sơn động, đi một hồi lâu mới tới nơi này, điều đó cho thấy sơn động này thật sự rất rộng lớn.
Công chúa Thanh Hà nhìn Nam Cung Ly mặc một bộ áo gấm xa hoa, hai tay nắm chặt tay ghế dựa, trong đầu hiện ra hình ảnh ngày ấy mình bị hắn phạt đòn, tất cả những đau đớn của lúc đó dường như đều hiện lên, càng khơi lên hận thù và phẫn nộ trong lòng nàng.
“Bỏ khăn bịt mắt của bọn họ ra đi!”
Giọng nói non nớt của Công chúa Thanh Hà vang lên, mang theo vài phần tư thái cao ngạo.
Hai người không chờ những người đó động thủ, tự lột khăn bịt mắt.
Mạc Thiếu Khanh vừa tháo khăn bịt mắt, ánh mắt vội vàng lướt khắp toàn bộ sơn động, muốn tìm kiếm bóng dáng của Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi…”
Lúc Mạc Thiếu Khanh nhìn thấy Tần Mộ Dao đứng ở trên phiến đá, trong mắt hiện lên một tia vui sướng.

Nhưng, tia vui sướng kia lại vụt tắt khi nhìn thấy dòng nước dưới chân nàng.

Lúc đó trong lòng hắn đột nhiên ngẩn ra, trong mắt dâng lên thần sắc hoảng sợ.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao bị che hai mắt nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe miệng mỉm cười.
Tần Mộ Dao theo bản năng bước một bước về phía phát ra giọng nói.

Nàng muốn đến gần Thiếu Khanh hơn một chút.
“Đừng nhúc nhích! Dao Nhi nàng đừng động!”
Nhìn thấy động tác nguy hiểm của nàng, Mạc Thiếu Khanh lập tức lên tiếng ngăn cản, giọng nói mang theo vài phần run run, toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi Dao Nhi đứng ở trên phiến đá, nếu bước thêm một bước nữa thì sẽ rơi xuống nước.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, dừng lại bất động, trong lòng đang đoán xem vì sao giọng nói của Thiếu Khanh lại hoảng sợ như vậy.
“Dao Nhi, mau lui lại phía sau một bước nhỏ, đứng nguyên ở đó, nhất định không được nhúc nhích!”
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh run run.
Chắc Dao Nhi không biết tình cảnh hiện tại của nàng nguy hiểm đến thế nào rồi!
Mặc dù Tần Mộ Dao có nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Mạc Thiếu Khanh, lui lại phía sau một bước nhỏ.
Giọng nói lo lắng của Mạc Thiếu Khanh khiến nàng cũng cảnh giác.

Mắt bị bịt kín thì dường như tai càng thêm tinh tường, dường như nghe được tiếng nước chảy ở phía trước, đồng thời cảm giác được hơi nước lạnh từ trên cao tỏa xuống, lập tức ngầm đoán được vài phần.
Có lẽ ngay dưới chân nàng chính là dòng sông!
Trong lòng xẹt qua một tia lạnh.
Nếu vừa rồi Thiếu Khanh không bảo nàng dừng lại đúng lúc thì giờ phút này liệu có phải cả nàng và hài tử đều rơi xuống nước rồi không?
Thanh Hà chết tiệt!
Trong lòng Tần Mộ Dao ngưng tụ một sự phẫn nộ.
“Thanh Hà, không phải ngươi muốn dẫn Trẫm tới sao? Hiện tại Trẫm đã đứng trước mặt ngươi, có thể thả nàng ra được chưa?”
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một tia âm lệ, hai tay nắm chặt thành quyền, dường như giây tiếp theo sẽ đánh chết nữ tử đang ngồi trên ghế kia.
Chết tiệt, nàng ta lại đặt Mộ Dao tỷ tỷ ở một chỗ nguy hiểm như vậy! Vừa rồi đến ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Công chúa Thanh Hà nhìn Nam Cung Ly từ trên xuống dưới, khóe miệng lẳng lặng nhếch lên:
“Trẫm? Đừng có tự xưng là ‘Trẫm’ trước mặt Bản công chúa.

Trong lòng ta, Hoàng Thượng vĩnh viễn là Phụ hoàng của ta, ngươi chỉ là kẻ đạo tặc lấy trộm long ỷ của Phụ hoàng ta mà thôi!”
Công chúa Thanh Hà hét to lên với Nam Cung Ly.
“Bây giờ Bản công chúa muốn ngươi thu hồi lại tiếng ‘Trẫm’ kia!”
Sắc mặt Nam Cung Ly xanh mét.

Hiện tại hắn càng thêm hối hận vì lúc trước đã để nàng sống sót.

Hắn cũng hiểu rõ việc nhổ cỏ nhổ tận gốc, nghĩ đến Hiến Tông Đế hiện giờ vẫn đang bị giam giữ trong thiên lao.

Cuối cùng có lẽ là hắn đã quá nhân từ trong việc xử lý Hoàng thất! Cho nên mới tạo thành tai họa ngày hôm nay!
“Không thu hồi lại phải không? Người đâu, đem Tần Mộ Dao…”
Công chúa Thanh Hà nhìn Nam Cung Ly chằm chằm không chớp mắt.

Trong đôi mắt kia có tia sắc bén không hợp tuổi, bừa bãi thưởng thức vẻ bối rối trên mặt Nam Cung Ly.
Không phải rất để ý đến Tần Mộ Dao sao? Nàng muốn xem xem, cuối cùng thì một tiếng ‘Trẫm’ kia quan trọng, hay là Tần Mộ Dao quan trọng!
“Đợi chút! Ta thu hồi! Ta đã đến, mặc cho ngươi xử trí, bây giờ ngươi có thể thả nàng đi!”
Nam Cung Ly nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ rõ gân xanh.
“Ha ha…”
Quả nhiên vẫn là Tần Mộ Dao quan trọng! Nhưng mà…
“Thả nàng? Hiện tại còn chưa thể thả nàng.

Về phần Nam Cung Ly ngươi đã ở trong tay ta, đương nhiên là mặc cho Bản công chúa xử trí rồi!”
“Ngươi…”
Nam Cung Ly rút kiếm trong tay ra.
Hắn nhất định phải gϊếŧ nữ nhân này!
(Mai Mai: Nam Cung Ly thật sự vẫn là trẻ con, không biết tính toán gì cả.

Trong tay hắn vẫn đang nắm giữ tính mạng của những 3-4 người nhà Thanh Hà, sao không dùng bọn họ để uy hϊếp lại chứ?
Ụt: Ta cũng đồng quan điểm với nàng, nhưng có thể là do quá lo lắng cho Dao tỷ nên không thể suy nghĩ nhiều như vậy.

Huống chi ngay cả Khanh ca cũng không nghĩ ra cách đó nha.)
Ánh mắt Công chúa Thanh Hà khẽ chuyển, giây tiếp theo, mấy ám vệ liền tiến lên vây chặt lấy Nam Cung Ly.
Tuy Nam Cung Ly mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng võ công không hề kém, hơn nữa còn được rèn luyện qua chiến trường, trong khoảng thời gian ngắn, mấy ám vệ đều không thể thu phục được hắn.
Thanh Hà nhìn mọi chuyện trước mắt, trong mắt xẹt qua một chút không vui:
“Nam Cung Ly, bây giờ Bản công chúa ra lệnh cho ngươi buông kiếm trong tay, bằng không, Mộ Dao tỷ tỷ của ngươi…”
Như có như không nhìn về phía nữ tử đang đứng trên phiến đá, khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn:
“Ngươi nói xem nếu nàng thật sự ‘không cẩn thận’ ngã từ trên kia xuống, không biết một nữ nhân đang mang thai có thể giãy dụa bao lâu trong nước? Đến lúc đó một xác hai mệnh thì sẽ thế nào!”
“Ngươi đừng được đằng chân lại lân đằng đầu!”
Nam Cung Ly nắm chặt kiếm trong tay, cho dù lúc hắn vẫn còn bị bọn họ nô dịch cũng chưa từng phẫn nộ đến thế này.
“Nam Cung Ly, nhanh chóng thu hồi kiếm lại đi!”
Mạc Thiếu Khanh nói, không gọi Nam Cung Ly là Hoàng Thượng, sợ lại chọc giận nữ tử đang ngồi trên ghế kia.
Nữ tử trước mắt đang điên cuồng, nàng ta quyết tâm dùng Dao Nhi để áp chế Nam Cung Ly, hắn tin chắc rằng giờ phút này nàng ta dám làm mọi chuyện.
Hắn vội vàng phỏng chừng tình thế, hiện tại bị kẻ địch vây kín, muốn cứu Dao Nhi, bọn họ không thể cứng rắn, chỉ có thể dùng mưu kế!
Nam Cung Ly hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thanh Hà một cái, buông kiếm khỏi tay.
Hắn thề, hắn nhất định sẽ bầm thây nữ tử này thành vạn đoạn, để cho nàng ta biết rằng Nam Cung Ly hắn không còn là tên nô ɭệ để mặc người ta bắt nạt như trước đây, hắn sẽ để nàng ta nếm mùi đau khổ!
“Ha ha…”
Thanh Hà vô cùng vừa lòng với kết quả như vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, một lần nữa bưng chén trà bên cạnh lên, uống một cách tao nhã, chớp mắt, thản nhiên nói:
“Vậy bây giờ… Xin mời ngươi quỳ xuống cho Bản công chúa!”
Lời nói của Công chúa Thanh Hà lại một lần nữa như tiếng sét đánh thẳng vào tai Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao và Nam Cung Ly.
Tần Mộ Dao run run.
Làm sao có thể? Nàng ta bắt Nam Cung Ly quỳ xuống! Hiện tại dù gì thì Nam Cung Ly cũng là vua của một nước, chỉ có người khác quỳ trước mặt hắn chứ làm gì có chuyện hắn quỳ trước mặt người khác.

Yêu cầu này của Thanh Hà không phải là muốn làm nhục hắn, dẫm nát tự tôn của hắn dưới chân sao?
Với tính cách của Nam Cung Ly liệu hắn có quỳ không?
Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh cũng âm trầm.
Nữ tử này không khỏi cũng quá đáng hết mức!
Nam Cung Ly nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt sắc bén bắn về phía nữ tử đáng giận kia.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Thanh Hà đã chết hàng trăm ngàn lần!
Đột nhiên ánh mắt Nam Cung Ly nhìn về phía bóng dáng đang đứng trên vách đá trên dòng suối, trong mắt xẹt qua một tia nhu hòa, lập tức sắc mặt trở nên kiên định.
Hắn biết, nếu hắn không làm theo lời của nàng ta thì nàng ta sẽ lại lấy Mộ Dao tỷ tỷ ra để uy hϊếp hắn!
‘Rầm’ một tiếng, Nam Cung Ly quỳ gối xuống nền đất ẩm ướt.

Những người ở đây không ai là không cả kinh.

Đến ngay cả những ám vệ cũng có chút kinh ngạc.
Hiện tại hắn là Hoàng Đế, lại thật sự quỳ xuống trước mặt Thanh Hà!
“Ly Nhi!”
Tần Mộ Dao theo bản năng gọi bật ra tiếng, trong lòng không biết là cảm xúc gì, có thương tiếc, có đau xót, có lo lắng…
Từ khi gặp lại thiếu niên này đến giờ, hắn làm gì cũng đều suy nghĩ cho nàng.

Hít thở một hơi thật sâu, tiếng hai đầu gối đụng vào mặt đất đã dâng lên một tia đau lòng.
Nghe thấy tiếng gọi vô cùng thân thiết của Tần Mộ Dao, khóe miệng Nam Cung Ly mỉm cười.
Chỉ cần một tiếng ‘Ly Nhi’ này của Mộ Dao tỷ tỷ thì hắn quỳ xuống cũng đáng giá!
Nhưng mà, nụ cười của Thanh Hà chợt cứng lại.
Tần Mộ Dao thật sự có mị lực lớn như vậy sao, có thể khiến Nam Cung Ly đối xử như thế sao?
Nàng nhìn thấy một tia cam tâm tình nguyện từ trong mắt hắn!
Cam tâm tình nguyện?
Trong lòng Thanh Hà dâng lên cảm giác không vui nồng đậm, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Mộ Dao.
“Tốt lắm! Bây giờ Bản công chúa muốn ngươi dập đầu trước mặt Bản công chúa!”
Thanh Hà lại đưa ra yêu cầu vô lễ.
Nếu hắn làm theo như vậy thì đúng là nàng đã làm nhục hắn đến tận cùng!
“Thanh Hà, ngươi đừng quá đáng!”
Tần Mộ Dao theo bản năng muốn bảo vệ Nam Cung Ly.
“Quá đáng? Sao vậy? Ngươi đau lòng à?”
Trong mắt Thanh Hà xẹt qua một chút cố ý, liếc về phía Mạc Thiếu Khanh, khóe miệng nhếch lên một nụ ý cười.
“Đau lòng cũng phải nhìn hoàn cảnh a! Đừng quên phụ thân của hài tử trong bụng ngươi vẫn còn đang nhìn đấy!”
Ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của Thanh Hà.
Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt, hít thở một hơi thật sâu.
Thật không ngờ nữ tử này lại cố tình gây sự như thế!
Thân thể Mạc Thiếu Khanh run run, tuy rằng biết Thanh Hà thuần túy chỉ muốn châm ngòi ly gián cho quan hệ của bọn họ, nhưng mà trong lòng hắn vẫn xẹt qua một tia không xác định.

Sự trống rỗng trong trí nhớ lại càng làm cho hắn thêm bối rối.
“Ta dập đầu!”
Nam Cung Ly ngăn cản Thanh Hà nói tiếp.
Hắn biết hiện nay Mạc Thiếu Khanh bị mất trí nhớ, mặc dù trong tiềm thức vẫn yêu Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng hắn cũng không hy vọng ở trong lòng hắn ta có bóng ma gì.

Hắn đã cố gắng làm tốt thân phận của một đệ đệ, bảo vệ cuộc hôn nhân hạnh phúc của tỷ tỷ đương nhiên là trách nhiệm của hắn!
Nói xong, Nam Cung Ly dập đầu xuống đất từng cái một.

Trong sơn động trống trải, tiếng dập đầu vô cùng vang dội.
Trong lòng Tần Mộ Dao đau đớn.
Sao nàng có thể khiến đệ đệ này phải trả giá nhiều như vậy chứ?
Bàn tay tiếp tục dùng sức để giãy thoát khỏi trói buộc, cảm thấy dây buộc lỏng ra một chút, trong lòng vui vẻ.
Nàng nhất định phải nhanh hơn một chút, không thể khiến mình trở thành gánh nặng của bọn họ!
“Được! Nam Cung Ly được lắm!”
Thanh Hà cười điên cuồng.
“Vậy bây giờ Bản công chúa hỏi ngươi, ta có phải là người xinh đẹp nhất hay không?”
Đây là câu hỏi mà hơn một năm trước, cho dù nàng có đánh chết hắn cũng không trả lời.

Nay nàng lại nhắc tới, muốn khiến hắn nhớ rằng hắn từng chỉ là một tên nô ɭệ, mà hiện tại thì hắn cũng chỉ là một kẻ bại trận đang phải quỳ trước mặt nàng, mặc nàng sai bảo mà không thể phản kháng được mà thôi.
Thân thể đang dập đầu của Nam Cung Ly đột nhiên ngẩn ra, quả nhiên là nghĩ lại chuyện trước kia.

Ngẩng đầu, nhìn nữ tử đang ngồi trên ghế.
Một năm trước hắn đã trả lời bằng sự im lặng.

Hiện tại hắn vẫn chẳng hề cảm thấy nàng ta là người xinh đẹp nhất.

Trong lòng hắn, nữ nhân xinh đẹp nhất vẫn là nữ tử đã từng cứu mạng hắn!
Nhưng giờ này khắc này…
“Phải! Ngươi là người xinh đẹp nhất!”
Nam Cung Ly nhắm mắt.
Vừa dứt lời, tiếng cười điên cuồng vang vọng toàn bộ sơn động.
“Ta là người xinh đẹp nhất! Cuối cùng ngươi cũng phải thừa nhận ta là người xinh đẹp nhất!”
Thanh Hà dường như đã hoàn toàn điên cuồng, chén trà trong tay bị nàng ném văng ra ngoài, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướng.
Mạc Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn mọi chuyện, tìm cơ hội động thủ.
Hắn đánh giá những ám vệ trong sơn động, không hề ít.


Hắn tin tưởng, ngoại trừ trong sơn động, nhất định còn nhiều người đang ẩn nấp trong chỗ tối.
Vấn đề khiến hắn lo lắng chính là có vài ám vệ đang đứng cách Tần Mộ Dao không xa.

Hắn chỉ lo hắn vừa động thủ thì Dao Nhi sẽ bị bọn họ đẩy xuống nước!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn liền cảm thấy đau nhói.

Hắn phát hiện, cho dù không còn trí nhớ, nhưng trái tim hắn vẫn luôn bị nàng tác động.
Nắm chặt tay, trong đầu Mạc Thiếu Khanh nhanh chóng chuyển động.
Cùng lúc đó, Tần Mộ Dao cũng không hề rảnh rỗi.

Nàng phải tranh thủ thời gian.

Người nhà Tề gia đều có dòng máu hiếu chiến và hủy diệt, Tề Duệ đã như vậy, Thanh Hà cũng như vậy!
Với nỗi hận của nàng ta với Nam Cung Ly, khó có thể đảm bảo nàng ta sẽ không đưa ra yêu cầu bảo Nam Cung Ly tự sát!
Trong lòng xẹt qua một tia lo lắng, Tần Mộ Dao cắn chặt môi dưới, cố nén đau đớn từ cổ tay truyền đến.
“Nam Cung Ly, Bản công chúa phải đòi lại nỗi đau hôm đó bị ngươi phạt trượng!”
Trong mắt Thanh Hà xẹt qua một chút sắc bén.
Nàng vĩnh viễn không quên được chuyện ngày đó, hắn đẩy nàng vào sự thật tàn khốc, khiến nàng biết rằng nàng không còn là Công chúa cao ngạo được mọi người yêu thích và ngưỡng mộ nữa rồi.
Chẳng những nàng muốn đòi lại những nỗi đau ngày ấy, nàng còn muốn trừng phạt để Nam Cung Ly trả giá càng thê thảm.

Hắn muốn làm Hoàng Đế phải không? Hắn tiêu diệt Tây Nhạc quốc của nàng phải không?
Hôm nay nàng sẽ khiến cho hắn không còn mạng mà trở về ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế kia!
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một tia tối tăm, móng tay bấm thật sâu vào da thịt.
“Hôm nay, Bản công chúa muốn đích thân động thủ, nhưng mà không phải dùng gậy gỗ, mà là… dùng cái này!”
Trong mắt Thanh Hà lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc chủy thủ.

Ánh lửa chiếu rọi xuống, chủy thủ tỏa ra ánh sáng lạnh người.
Nàng muốn đâm từng đao vào người hắn, muốn nhìn thấy máu Nam Cung Ly chảy ra cho đến lúc cạn khô!
“Người đâu, trói hắn lại cho ta!”
Thanh Hà lớn tiếng ra lệnh, ánh tàn nhẫn lóe lên trong mắt khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, không ai có thể nghĩ rằng nàng ta chỉ là một nữ hài!
Vừa nói xong, lập tức có ám vệ tiến lên, giữ chặt Nam Cung Ly.

Nếu Tần Mộ Dao không nằm trong tay nàng ta thì hắn sẽ không chút do dự mà xông lên gϊếŧ chết nữ nhân đáng giận này.
Nhưng, hiện tại thì hắn không thể làm vậy!
Sự an nguy của Mộ Dao tỷ tỷ còn quan trọng hơn so với sự tôn nghiêm của hắn, thậm chí là so với tính mạng của hắn!
Cùng lúc đó, cũng có một chủy thủ kề lên cổ Mạc Thiếu Khanh.
Tần Mộ Dao lẳng lặng nghe thấy mọi chuyện đang diễn ra, trên người không ngừng toát mồ hôi.
Thanh Hà cầm chủy thủ sắc bén, duyên dáng đi từng bước lại gần Nam Cung Ly, nhìn chằm chằm không chớp vào đôi mắt hắn.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, dường như tóe lên tia lửa hận.
Ánh sáng lạnh của chủy thủ chiếu rọi vào trong mắt Nam Cung Ly.

Đột nhiên, cảm giác thấy trên ngực truyền đến một cơn đau, trong nháy mắt chủy thủ dính đầy máu đỏ tươi.
Nam Cung Ly cắn răng, không để mình kêu ra tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao.
Hiện tại hắn cảm thấy thật may mắn vì Mộ Dao tỷ tỷ bị bịt mắt!
“Ly Nhi?”
Tần Mộ Dao ngầm cảm giác được có gì đó không thích hợp, thử kêu lên.
Khóe miệng Thanh Hà nhếch lên một nụ cười.
Không muốn để Tần Mộ Dao lo lắng phải không? Nàng muốn xem xem hắn có thể chịu được bao lâu.
Trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, Thanh Hà không chút do dự đâm chủy thủ vào bụng Nam Cung Ly.

Trong lòng muốn nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn.
Nhưng, còn chưa kịp đâm vào da thịt hắn thì liền cảm thấy một luồng lực lớn đánh về phía mình.

Giây tiếp theo, chủy thủ trong tay đã lọt vào trong một bàn tay to lớn, kề vào bên cổ nàng.
“Nếu còn hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng không thể cam đoan chủy thủ trong tay ta có làm bị thương Công chúa của các ngươi hay không!”
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh vô cùng nghiêm túc, đã không còn một chút dịu dàng nho nhã ngày xưa, nhìn chằm chằm vào những ám vệ vừa rút kiếm ra, trong mắt xẹt qua một tia ngoan lịch.
Các ám vệ nhìn nhau, nhìn Thanh Hà đột nhiên bị Mạc Thiếu Khanh khống chế, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự.
Bọn họ nguyện trung thành với Hiến Tông Đế, còn nữ tử trước mắt chỉ là nữ nhi của Hiến Tông Đế mà thôi.
Như thể thấy rõ ý tưởng của bọn họ, đôi mắt của Mạc Thiếu Khanh dần dần trở nên sâu thẳm.
“Tuy nàng ta không phải chủ tử trực tiếp của các ngươi, nhưng cũng là nữ nhi của chủ tử.

Nếu nàng ta có chuyện gì…”
Mạc Thiếu Khanh không nói tiếp.

Cảm thấy nữ tử mình vừa khống chế đang run rẩy, khác hẳn một trời một vực so với vẻ vênh váo đắc ý vừa rồi, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.
Không phải vừa rồi rất đắc ý sao? Hóa ra cũng chỉ là một kẻ rỗng tuếch.
Đám ám vệ vẫn án binh bất động.
Thanh Hà thấy bọn họ do dự, trong mắt xẹt qua một tia không vui:
“Vô liêm sỉ, còn không mau buông kiếm trong tay ra!”
Thống lĩnh ám vệ khẽ nhíu mày, bị một tiếng ‘vô liêm sỉ’ này của nàng chọc giận.
Bọn họ vì Hiến Tông Đế mà vào sinh ra tử, đến lúc này, vẫn còn nghe theo mệnh lệnh của nữ nhi của hắn.

Bọn họ muốn được tôn trọng chứ không phải là bị mắng là ‘Vô liêm sỉ’!
Mà mấy ngày nay, bọn họ bị Công chúa Thanh Hà vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng đều vô cùng khó chịu.

Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với bọn họ chứ?
Trong mắt xẹt qua một chút âm ngoan, kiếm lẽ ra phải buông xuống thì lại bị nắm chặt hơn!
“Công chúa, nếu ngươi báo thù cho Tây Nhạc quốc thì nhất định bọn thuộc hạ sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng!”
Thủ lĩnh ám vệ nói, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, trong tay lập tức xuất hiện một cái phi tiêu, bắn thẳng về phía Thanh Hà.
Mạc Thiếu Khanh không thể dự đoán được chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.

Những ám vệ này đã không nhận chủ.

Không tránh kịp, phi tiêu đã cắm phập vào ngực Thanh Hà.

Đôi mắt ngập tràn thù hận hung hăng nhìn trừng trừng vào đôi mắt của thống lĩnh ám vệ.
“Các ngươi… Các ngươi dám phản bội Phụ hoàng của ta!”
Công chúa Thanh Hà nhìn hắn mà không biết nói gì hơn.
Không phải những người này nguyện chết vì Phụ hoàng hay sao? Vì sao lại đối xử với nàng như vậy? Nàng là nữ nhi của Phụ hoàng cơ mà!
Ánh mắt thống lĩnh ám vệ khẽ chuyển, hành lễ cuối cùng với Công chúa Thanh Hà.
“Thuộc hạ không phản bội.

Nếu ngươi là nữ nhi của chủ tử thì sẽ không nên trở thành trở ngại của chúng thuộc hạ.

Chờ chúng thuộc hạ giải quyết mấy người bọn họ xong thì sẽ lấy mạng tạ tội!”
Công chúa Thanh Hà phun ra một ngụm máu tươi, té xuống dưới đất, ánh mắt lại quay sang nhìn Nam Cung Ly, cuối cùng khóe miệng hiện lên một chút ý cười:
“Nam Cung Ly, có thể chôn cùng ngươi thì cũng không tệ!”
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Ly như một lưỡi kiếm sắc, mang theo vài phần khiêu khích.
Chôn cùng? Việc đó còn phải xem đám thuộc hạ kia của nàng có thể gϊếŧ được hắn hay không đã!
Tần Mộ Dao nghe thấy mọi chuyện xảy ra bên dưới.
Thanh Hà chết rồi sao? Mà mục đích của những ám vệ này cũng chính là muốn gϊếŧ Nam Cung Ly!
Trong lòng cả kinh, lập tức cảm nhận được tình huống khẩn cấp lúc này.
Cắn chặt môi, giằng mạnh, đột nhiên cảm thấy dây trói tay lỏng ra, đoạn dây cột cổ tay rơi xuống, vội vàng giật đoạn vải bịt mắt.

Ánh sáng liền lập tức xuất hiện trước mắt nàng, nhưng không chỉ có ánh sáng, mà còn có cả dòng suối sâu thẳm dưới chân.

Trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Thì ra là thế!
May mà vừa rồi Thiếu Khanh nhắc nhở đúng lúc, bằng không…
Thân thể Tần Mộ Dao xẹt qua cảm giác rét lạnh.
Lúc này nàng không có thời gian để mà sợ.
Ánh mắt dừng ở đám người bên cạnh hồ nước.

Công chúa Thanh Hà đã ngã xuống nhưng hai mắt vẫn chưa nhắm lại, dường như là đang chờ đợi để nhìn xem kết cục của Nam Cung Ly.
Tần Mộ Dao nhìn thế cục phía dưới, hai bên đã đánh nhau.

Ước chừng có khoảng một trăm ám vệ, Thiếu Khanh và Nam Cung Ly bị bọn họ vây kín.

Hai tay Tần Mộ Dao nắm chặt thành quyền.
Bây giờ nàng không thể do dự nữa rồi!
Nàng sẽ không để Nam Cung Ly và Mạc Thiếu Khanh có chuyện gì được!
Ánh mắt xẹt qua một chút ý lạnh, bàn tay lần tìm cây trâm nhỏ.

Mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng trên đỉnh cây trâm cất giấu một thứ nho nhỏ, đó chính là một viên kịch độc mà Vũ Văn Cẩn từng cho nàng để lấy lòng.

Ngoài độc dược thì còn có mấy viên giải dược.
Ánh mắt Tần Mộ Dao căng thẳng, thả một viên giải dược vào miệng mình, vung tay lên, giây tiếp theo, viên độc dược kia liền bay thành hình vòng cung, rơi xuống giữa đám người.
“Thiếu Khanh, Ly Nhi, mau nín thở!”
Tần Mộ Dao lớn tiếng kêu lên.
Mạc Thiếu Khanh và Nam Cung Ly vừa nghe, lập tức làm theo lời của nàng.
Nàng vừa dứt lời, trong không khí liền tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

Những ám vệ kia không kịp đề phòng, đều hít vào.

Chỉ trong giây lát liền cảm thấy khó thở, đau đầu kịch liệt, toàn bộ thân thể như bị một sức nặng khủng khϊếp trì kéo, cuối cùng không chịu nổi mà té xuống đất.
Nam Cung Ly và Mạc Thiếu Khanh cũng hít một chút, đầu óc choáng váng mờ mịt.
Mạc Thiếu Khanh nhìn ám vệ vừa ngã xuống, lập tức thất khiếu đổ máu.

Lại nhìn về phía Dao Nhi đang đứng, trên tảng đá đã không thấy bóng dáng Dao Nhi đâu.
“Thiếu Khanh, Ly Nhi, mau, ăn cái này đi!”
Tần Mộ Dao nhanh chóng nhét giải dược vào miệng bọn họ.

Lúc đó nàng mới yên lòng.
Cũng may sau khi bọn họ nghe tiếng nhắc nhở của nàng thì đã nín thở nên không hít phải nhiều khí độc lắm.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc Vũ Văn Cẩn đưa những viên thuốc này cho nàng đã nói uy lực của độc dược này vô cùng mạnh mẽ.

Lúc đó nàng đã không tin lắm, nhưng hiện tại xem ra quả thật là Vũ Văn Cẩn không hề khoa trương.

Nàng không thể không thừa nhận, độc thuật của Vũ Văn Cẩn thật là cao minh!
“Thế nào, có chỗ nào không ổn không?”
Tần Mộ Dao nhìn thân thể Mạc Thiếu Khanh từ trên xuống dưới, thử hỏi.

Không biết vừa rồi uống thuốc thì có tác dụng gì không?
Mạc Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, thư giãn trong chốc lát, cơn choáng váng vừa rồi đã dần dần biến mất.
“Dao Nhi, ta không sao, nàng thế nào? Công chúa Thanh Hà có làm gì với nàng không?”
Mạc Thiếu Khanh khó nén nổi tia quan tâm, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Nếu không để ý đến việc Nam Cung Ly vẫn còn ở đây thì nhất định hắn sẽ tự kiểm tra.
“Thanh Hà chỉ dùng ta để nhử Ly Nhi, còn chưa kịp làm gì với ta!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở trên thi thể Công chúa Thanh Hà.

Hai mắt vẫn mở trừng trừng.

Có lẽ đây là chết không nhắm mắt đi!
“Ly Nhi đâu? Vết thương của Ly Nhi thế nào?”
Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Nam Cung Ly, vừa rồi chỉ nghe cũng có thể cảm nhận được rằng Ly Nhi đã bị nhiều vết thương.
Nam Cung Ly cười cười ra vẻ thoải mái, cố nén đau.
“Không có việc gì! Ả cũng chưa kịp làm ta bị thương!
Nam Cung Ly nhắm mắt, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm.
Hắn vốn định giữ lại mạng sống cho Hiến Tông Đế, xem ra hắn đã quá nhân từ!
Tần Mộ Dao nhận ra hắn đang cố nén, nhưng cũng không vạch trần.

Nàng rất hiểu thiếu niên này.

Những chuyện vừa xảy ra chắc chắn là hắn không muốn nhắc lại.

Trong lòng xẹt qua một chút thương tiếc.

Không ngờ Ly Nhi lại vì nàng mà phải chịu đựng nhiều như vậy!
“Chúng ta mau rời khỏi nơi này!”
Nam Cung Ly cố ý muốn di chuyển sự chú ý của Tần Mộ Dao.
“Độc khí vẫn còn tỏa khắp nơi, tuy rằng đã ăn giải dược, nhưng vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt!”
Mạc Thiếu Khanh cũng gật gật đầu đồng ý, cẩn thận đỡ Tần Mộ Dao, đi ra khỏi huy3t động.
Sơn động này không phải là lớn bình thường.

Lúc bọn họ đi vào đều bị bịt mắt, cho nên từ bên trong tìm đường ra không khác gì đi lạc trong một mê cung.
Nam Cung Ly đi trước dò đường.

Lúc mơ hồ cảm giác sắp tìm được đường ra thì đột nhiên Tần Mộ Dao cảm thấy đau bụng.

Trong lòng mơ hồ có dự cảm không hề tốt, tay vẫn đỡ bụng, không ngừng thầm cầu nguyện:
Hài tử a hài tử, đừng có vội ra đời vào lúc này a!
Tần Mộ Dao hít một hơi thật sâu, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, trên đầu toát mồ hôi.

Nàng phải hết sức chịu đựng.

Bây giờ bọn họ phải nhanh chóng tìm đường ra chứ không thể dây dưa ở trong này được.

Nhưng bụng càng lúc càng đau kịch liệt, giữa hai ch@n dường như có cái gì đó chảy ra.

Trong lòng Tần Mộ Dao kêu to ‘không tốt’.
“Thiếu Khanh, đợi chút, ta không ổn rồi! Mau, mau đỡ ta nằm xuống!”
Mạc Thiếu Khanh bị tiếng nói bất ngờ của nàng dọa sợ, lo lắng nhìn nàng.

Nhận thấy vẻ mặt đau đớn và nhìn thấy tay nàng đỡ bụng, trong lòng càng thêm kinh hoàng không thôi.
Chẳng lẽ hài tử lại đang đạp Dao Nhi?
Vội vàng tìm một tảng đá bằng phẳng, đỡ Dao Nhi nằm lên đó.
“Dao Nhi, trong bụng không thoải mái sao?”
Mạc Thiếu Khanh thân thiết hỏi, cũng gọi Nam Cung Ly đang đi trước dò đường quay lại.
“Ôi… hài tử… Thiếu Khanh, bụng ta đau quá, giống như là vỡ ối.

Hài tử… chỉ sợ là hài tử đang sắp chào đời!”
Tần Mộ Dao nói đứt quãng.

Cảm giác được sự ẩm ướt giữa hai ch@n, hẳn là vỡ ối!
Oanh’ một tiếng, cả người Mạc Thiếu Khanh cứng đờ, cảm thấy khϊếp sợ vì những gì mình vừa nghe thấy, không biết nói gì nhìn bụng Tần Mộ Dao.
Hài tử đang sắp chào đời sao? Hắn nên làm cái gì bây giờ? Nơi này chỉ có ba người bọn họ, không có đại phu, làm thế nào mà hài tử có thể ra đời được chứ?
“A…”
Cuối cùng Tần Mộ Dao đã không thể chịu nổi, kêu ra tiếng.
Thần sắc trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng thêm lo lắng, đến ngay cả Nam Cung Ly cũng luống cuống tay chân.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ai có thể đỡ đẻ cho Mộ Dao tỷ tỷ đây?”
Nam Cung Ly cũng không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, nhìn bụng Tần Mộ Dao giống như trong đó có mãnh thú hồng thủy vậy.
Hai nam nhân ở nơi này, một người là bá chủ trên thương trường, một người là vua của một nước.

Trong lĩnh vực của mình, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng trong vấn đề sinh hài tử của nữ nhân thì lại không biết gì cả.

Giờ này khắc này bọn họ đều đang hoảng cả tay chân.
“A… Đau quá…”
Tần Mộ Dao nắm chặt tay Mạc Thiếu Khanh, móng tay đâm vào da thịt.
Cơn đau bụng càng lúc càng mãnh liệt.

Dường như hài tử đang vội vã muốn chào đời.

Nàng nên làm thế nào đây?
Hít thở mấy hơi thật sâu, Tần Mộ Dao cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Bây giờ không thể hoảng được.
Nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định:
“Thiếu Khanh, giúp ta!”
Bây giờ người có thể giúp nàng đỡ hài tử chỉ có thể là Mạc Thiếu Khanh.

Nàng nhất định phải đưa hài tử bình an đến với thế giới này!
Thân thể Mạc Thiếu Khanh đột nhiên cứng đờ.
Giúp nàng? Ý của Dao Nhi là…
“Dao Nhi, nhưng ta… ta sẽ không… ta sợ…”
Mạc Thiếu Khanh không thể nào che giấu được sự kích động.
Không nói đến chuyện hắn mất trí nhớ, cho dù là Mạc Thiếu Khanh không mất trí nhớ thì cũng chẳng hề biết đỡ đẻ thế nào.

Bảo hắn giúp nàng, chẳng may vì mình mà khiến hài tử và Dao Nhi xảy ra cái gì không hay thì hắn nhất định sẽ hận chết mình!
“Thiếu Khanh, chàng hãy nghe ta nói.

Hài tử cần chàng, ta cũng cần chàng.

Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đón hài tử ra đời!”
Tần Mộ Dao cố nén đau, cầm chặt lấy tay Mạc Thiếu Khanh.
Nàng biết Thiếu Khanh băn khoăn, nhưng, hiện tại có băn khoăn gì thì cũng đều phải buông hết.

Bọn họ phải buông bỏ hết băn khoăn, nếu cứ kéo dài, nàng sợ cuối cùng hài tử sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó sẽ là tổn thương lớn hơn nữa!
Mạc Thiếu Khanh cảm nhận được sự kiên định trong mắt nàng, bị tia kiên định và quyết tuyệt trong mắt nàng dọa sợ.

Ánh sáng tản ra trên người Tần Mộ Dao chính là ánh sáng khiến người ta không thể nhìn gần, mà hắn cũng không thể nào cự tuyệt được, đồng thời cũng làm tăng quyết tâm của hắn.
Đúng, Dao Nhi và hài tử đều cần hắn, hắn không thể hoảng được!
Hít thở mấy hơi thật sâu, Mạc Thiếu Khanh cầm chặt tay nàng.
“Dao Nhi, yên tâm giao hài tử và bản thân cho ta, ta sẽ không để nàng và hài tử thất vọng!”
Mạc Thiếu Khanh nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, kiên định gật gật đầu với nàng, nắm chặt tay nàng, dường như là đang cho nàng thêm sức lực!
Hắn nhất định sẽ đón hài tử đến với thế giới này một cách bình yên.
Có được sự đồng ý của hắn, Tần Mộ Dao nở nụ cười.

Những cơn đau bụng không hề biến mất.

Nắm chặt vạt áo, Tần Mộ Dao lại đau đến nỗi kêu ra tiếng.
“Dao Nhi, ta p


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!