Đột nhiên, hai bàn tay ôm lấy cô từ phía sau, lồng ngực ấm nóng dán vào sau lưng cô: "Đình Dực..."

"Đừng nhíu lông mày, anh không thích." Bàn tay lớn siết chặt eo cô, hơi dùng lực xoay người cô hướng về người đàn ông: "Anh đã cho người liên lạc với giáo sư Rick, người có uy trong điều trị tim, có thể mai ông ấy sẽ tới làm phẩu thuật cho ông nội, em cứ yên tâm!"

"Là giáo sư Rick đạt được nhiều giải thưởng đó sao? Anh liên lạc với ông ấy lúc nào, sao em không biết?" Cố Phi kinh ngạc nói.

"Chính là Rick đó. Vừa rồi ở trong bệnh viện, sau khi nói chuyện với bác sĩ chữa trị cho ông nội, anh đã phái người liên lạc với ông ấy." Diệp Đình Dực lạnh nhạt nói.

"Nhưng sao anh có thể khiến giáo sư Rick đồng ý đến Trung Quốc, lúc ông nội mới vừa vào bệnh viện, bà nội em và Cố Chính Đào cũng đã liên lạc với ông ấy nhưng lại bị trợ lý của ông ấy từ chối vì ông ấy đã nhận quá nhiều bệnh nhân. Nghe nói bệnh nhân hẹn ông ấy làm phẩu thuật đã xếp tới sang năm, anh vậy mà lại có thể khiến cho ông ấy đi máy bay cả đêm tới đây. Chồng, anh thật là trâu bò!" Cố Phi dựng thẳng ngón tay cái, thật lòng like.

"Giáo sự Rick từng làm bác sĩ điều trị cho ông nội anh một thời gian, nên nhờ ông ấy anh khá yên tâm." Diệp Đình Dực nắm tay Cố Phi: "Có giáo sư Rick ở đây, em không cần phải lo lắng!"

"Vâng!" Cố Phi xua tan cảm xúc sa sút lúc nãy, trêu đùa nói: “Bây giờ em cảm thấy gả cho chồng có quyền lực thật tốt, người khác cầm tiền đưa tới cửa còn không cầu được người, người nào đó một cú điện thoại liền thu phục được, đãi ngộ giai cấp cường quyền này, thực sự là quá... quá tuyệt vời." Nói xong, cô ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

"Con nhóc nghịch ngợm này!" Diệp Đình Dực cười vỗ vầng trán Cố Phi một cái: "Yên tâm rồi thì đi ăn cơm!"

"Úi" Cố Phi sờ sờ chỗ bị vỗ: "Đánh người, đường đường là cậu chủ Diệp vậy mà lại đi ức hϊếp người phụ nữ, thật khinh bỉ anh..."

Diệp Đình Dực quay đầu, nhìn thấy Cố Phi nheo cặp mắt lại, cười như tiểu hồ ly, trong lòng cao hứng nhưng cố tình nghiêm túc sừng sộ lên: "Nhóc con, chưa đủ đúng không?"

"Đủ rồi, đủ rồi!" Cố Phi tươi cười rạng rỡ kéo Diệp Đình Dực đi về phía cửa.

"Khoan, anh đi lấy điện thoại di động đã." Diệp Đình Dực vỗ tay Cố Phi, rồi xoay người đi vào phòng ngủ cầm lấy điện thoại di động trên bàn, vừa định đi ra ngoài lại vô tình liếc mặt nhìn vào trong thùng rác, thấy chiếc nhẫn hai màu vàng bạc, trong mắt Diệp Đình Dực nghi hoặc, duỗi tay nhặt chiếc nhẫn lên.

"Đình Dực, anh nhanh lên một chút, em đói rồi!" Cố Phi nũng nịu gọi.

"Tới đây." Diệp Đình Dực cất chiếc nhẫn vào túi áo, bước nhanh ra ngoài.

Trong phòng riêng nhà hàng, Phùng Minh Triết mặc âu phục giày da ngồi ở trước bàn đang bấm di động nói chuyện phiếm với người đẹp mới quen biết mấy ngày trước.

"Thưa cô, chính là phòng này, mời cô vào." Người phục vụ đẩy cửa ra mời Cố Mạn Kỳ đi vào.

"Anh Minh Triết!" Cố Mạn Kỳ nhẹ nhàng gọi anh ta.

Phùng Minh Triết đứng lên, ân cần nghênh đón, kéo ghế giúp Cố Mạn Kỳ: "Mạn Kỳ, em đến rồi, ngồi đi!"

"Cảm ơn anh Minh Triết." Cố Mạn Kỳ nở nụ cười ôn nhu với Phùng Minh Triết, sau đó cố ý cau mày nói: "Anh Minh Triết, em tìm gặp anh như vậy, có phiền anh không?"

"Không! Em có chuyện phiền lòng, chịu nói với anh, dốc bầu tâm sự với anh, chứng tỏ em không coi anh là người ngoài. Anh cao hứng còn không kịp, sao có thể phiền chứ?" Trên mặt Phùng Minh Triết nở nụ cười, nghiêng người kéo tay Cố Mạn Kỳ.

Cố Mạn Kỳ giả vờ thẹn thùng cúi đầu xuống, không từ chối tay Phùng Minh Triết đưa qua: "Anh Minh Triết, thật sự mỗi khi gặp anh, lòng em đều nhẹ nhõm đi rất nhiều."

"Em.. phiền lòng chuyện nhà họ Cố và Gia Vũ sao?" Phùng Minh Triết thân thiết hỏi.

"Đúng vậy! Gia Vũ bị phán tù tám năm, ngẫm lại em thấy thật đau lòng, em ấy còn nhỏ như vậy..." Cố Mạn Kỳ tỏ vẻ đau lòng, duỗi tay lau nước mắt: "Còn có mẹ em, từ sau khi nghe toà án phán quyết liền bắt đầu khóc, mãi cho tới bây giờ cũng chưa đón nhận được chuyện này, em thật lo lắng cho thân thể bà. Mẹ em đã lớn tuổi, không biết có thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy hay không."

"Ây!" Phùng Minh Triết than thở: "Gia Vũ cũng xui xẻo, gặp phải mụ điên họ Bạch kia, gây chuyện ồn ào lớn như vậy, khiến cho mọi người muốn giúp cũng không có cách nào."

"Khoảng thời gian này người trong nhà đều bị giày vò, đặc biệt là chị gái, ngoại trừ lo lắng cho Gia Vũ, còn phải quản lý Cố thị, ông nội đột nhiên nằm viện, toàn bộ Cố thị đều đè trên người chị ấy. Em thấy chị ấy mấy ngày nay tiều tụy đi không ít."

Cố Mạn Kỳ giống như nói chuyện phiếm nhưng lại cố ý chuyển đề tài tới trên người Cố Phi, quả nhiên, ánh mắt Phùng Minh Triết loé lên, giả bộ lơ đãng hỏi: "Vậy chú Cố thì sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy là bố Gia Vũ, còn là phó chủ tịch Cố thị, không đứng ra sao?"

"Bố nghe chuyện Gia Vũ, lòng dạ đã sớm rối bời, không làm được chuyện gì.” Cố Mạn Kỳ nghiêng người về phía trước, nhìn Phùng Minh Triết, nhỏ giọng nói; "Hơn nữa, ông nội vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của chị, cảm thấy năng lực của bố không bằng... ừm..." Nói tới đây, cô ta đột nhiên ngừng lại, tỏ vẻ ngại ngùng giống như phát hiện không nên lén lút nói chuyện của bậc bề trên.

Phùng Minh Triết thì lại hiểu rõ. Trong giới thượng lưu ở Tân Thành đều biết, Cố Chính Đào là công tử bột chỉ biết ăn uống vui đùa, trái lại Cố Phi, mấy năm qua lại đột nhiên nổi bật, liên tục đoạt được mấy hạng mục lớn cho Cố thị, biểu hiện xuất sắc, rất được ông cụ Cố và hội đồng quản trị coi trọng.

Cố Mạn Kỳ dừng một chút, đổi chủ đề tiếp tục nói: "Không nói bố em nữa. Năng lực của chị em dù sao cũng đã rõ như ban ngày."

"Cơ thể ông nội lúc tốt lúc kém, đến cả bác sĩ cũng nói ông không nên quá lao lực, em cảm thấy lần này ông nội tỉnh lại, sẽ giao Cố thị cho chị, dù sao thì Gia Vũ cũng đã ngồi tù, còn em... thân phận như vậy, nên chỉ có chị gái là người duy nhất thừa kế Cố thị."

"Nói thật, anh Minh Triết, sớm biết chị có thể kế thừa Cố thị, lúc trước ông nội không nên chia rẽ hai người, bảo chị kết hôn với Diệp Đình Dực." Cố Mạn Kỳ tỏ vẻ đồng tình: "Anh và chị là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại còn yêu nhau, bị chia rẽ như vậy, nghĩ đến em còn thấy bất bình cho hai người. Anh Minh Triết, anh cam tâm sao?"

"Ây, không cam lòng thì làm thế nào chứ? Phi Phi đã kết hôn Diệp Đình Dực rồi." Phùng Minh Triết cúi đầu ủ rũ nói.

"Kết hôn, cũng có thể ly dị mà!" Cố Mạn Kỳ nhìn Phùng Minh Triết, toan tính mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!