"Thực sự không hiểu cậu có trí nhớ tốt hay kém nữa."

- ----------------------------------

Gặp lại nhau sau bốn năm kể từ khi tốt nghiệp, mặc dù mọi người đều trải qua những năm sóng gió nhưng đề tài được nhắc tới nhiều nhất vẫn là những câu chuyện cũ hồi đại học. Nồi lẩu nhỏ ở nhà ăn, giải chạy bộ đêm Tử Thao, cuộc thi hợp xướng 129[1]. Thời thanh xuân rực rỡ đó giống như một chỗ tị nạn nhỏ nhoi, là nơi bọn họ có thể tạm thời nghỉ ngơi sau khi trốn tránh khỏi hiện thực mỏi mệt.

Vưu Quân mở những bức ảnh cũ của cuộc thi hợp xướng ra, bởi vì phải thống nhất lớp makeup nên các sinh viên nam bị những cô bạn học "đầu óc đen tối" đè ra trang điểm thành những nhóc Shin - cậu bé bút chì - có đôi môi đỏ chót.

Văn Địch vừa nhìn đã đau đớn nhắm mắt lại: "Giữ nó xa khỏi tôi."

"Tôi vẫn còn video kịch hồi học kỳ một tháng nè." Vưu Quân nói.

(Hy: là kiểu học cuốn chiếu, học trong vòng một tháng rồi nghỉ rồi lặp lại)

"Gửi tôi, gửi tôi." Vu Tĩnh Di lấy điện thoại ra.

"Tôi xóa nó khỏi icloud rồi mà? Mấy bà còn giấu hàng lậu à?" Văn Địch như đối diện với cường địch, "Cái thứ này mà để lộ thì danh dự của tôi cũng cuốn theo chiều gió luôn đấy!"

"Danh tác truyền đời mà tôi đạo diễn há có thể bị hủy?" Vưu Quân mở bluetooth, hỏi tên điện thoại của Vu Tĩnh Di. Văn Địch nhìn bi kịch diễn ra trước mặt cậu, có cảm giác tận thế sắp đến nhưng cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm trơ mắt nhìn nó diễn ra.

"Tôi giúp bà gỡ đoạn phim tuyên truyền ở tòa Khoa học Xã hội và đây là cách bà trả ơn tôi?" Văn Địch buồn bã trách móc.

Ánh mắt sắc bén như dao của Vưu Quân liếc qua cậu: "Thứ đấy ở đó năm năm?"

"Bây giờ thì hết rồi."

"Tốt lắm," Vưu Quân nói, "Đó là nét bút hỏng trong sự nghiệp đạo diễn của tôi."

"Nghĩ theo kiểu này thì sự nghiệp đạo diễn của bà đúng là muôn màu đa vẻ, kịch của lớp, phim quảng cáo của khoa, công diễn của trường, " Văn Địch nói, "Thậm chí tôi còn mua vé xem "Hoa mã lan nở" đấy."

"Hoa mã lan nở" là vở kịch kinh điển của Đại học T. Vở kịch ca ngợi hành trình vĩ đại của các nhà khoa học thế hệ trước trong công cuộc hiện thực hóa giấc mơ Trung Hoa, được chiếu lại tại phòng hòa nhạc hàng năm, giống như các đài truyền hình hay phát sóng lại "Hoàn Châu Cách Cách" cùng với "Võ Lâm Ngoại Truyện" vậy. Mặc dù kịch bản không đổi nhưng diễn viên và đạo diễn lại thay đổi theo từng năm, Vưu Quân chính là đạo diễn của năm bọn họ.

"Hồi đấy bà còn nói mấy lời xàm xí, kêu rằng muốn bỏ cơ hội học thạc sĩ không cần thi đầu vào để thi thạc sĩ ngành đạo diễn ở Học viện Điện ảnh." Vu Tĩnh Di nói.

Vưu Quân cười lớn: "Đã bảo là mấy lời xàm xí rồi, nhắc lại làm gì?"

"Nếu làm đạo diễn, bà cũng sẽ là một đạo diễn xuất sắc."

"Chỉ mỗi bà mới nghĩ như vậy thôi."

Nói chuyện phiếm với Vưu Quân rất thoải mái, không cần phải tìm chủ đề, cũng không sợ bầu không khí ngượng ngập khi đối phương im lặng bởi vì cô ấy sẽ luôn đáp lại bạn. Cho dù sau khi tốt nghiệp mỗi người đi một con đường khác nhau, bữa cơm này vẫn diễn ra trong khung cảnh sum vầy náo nhiệt. Sau khi ăn bữa cơm gượng gạo level địa ngục với Biên Thành, bữa ăn với Vưu Quân này khiến Văn Địch có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Ăn uống no say rồi, hai cô gái liền nói hiếm khi gặp nhau nên muốn đi dạo khu thương mại, không dạo phố một chuyến thì tiếc quá. Văn Địch không quấy rầy buổi đoàn tụ của các cô gái, bảo hai người đi chơi tiếp đi còn cậu về viết luận văn. Cậu gọi phục vụ tính tiền, sau đó phát hiện Vưu Quân đã thanh toán xong từ trước.

"Mọi người liên hoan mà bà lại lén mời khách, " Văn Địch nói, "Không được, phải chia đều."

Vưu Quân chê cậu lải nhải dài dòng: "Tôi là người đã ra đời, sao có thể để sinh viên trả tiền được."

"Tôi không phải sinh viên, " Vu Tĩnh Di cầm điện thoại, "Tôi muốn trả tiền."

Văn Địch đưa tay ngăn theo bản năng nhưng Vưu Quân đã nắm cánh tay cô, đẩy cô ra ngoài: "Chúng ta khách sáo với nhau như vậy làm gì? Không có khoe giàu trước mặt bạn học cũ, được hời còn ý kiến?"

Văn Địch nhìn bóng lưng các cô hòa lẫn vào biển người ở Trung Quan Thôn, thở dài. Vưu Quân trả tiền là đang lo nghĩ cho Vu Tĩnh Di. Sau khi tốt nghiệp hễ là buổi tụ họp của mấy đứa bạn cùng lớp thì mọi người ai cũng đều nghĩ cách không để cho Vu Tĩnh Di trả tiền. Cô để ý tiểu tiết nên cũng nhận ra được đại khái. Chỉ không biết nhân tình này là đang săn sóc cô hay đang gây áp lực cho cô.

Lãng phí đồ ăn là không tốt, sau khi các cô gái đi rồi, Văn Địch ăn hết thức ăn trên bàn mới rời nhà hàng. Cậu xoa cái bụng tròn vo, cầm điện thoại muốn xem có tin nhắn mới chưa đọc không, nhấn nút bên hông hai lần, không phản ứng.

Đệt!

Văn Địch nhấn giữ nút nguồn, chọc vào màn hình rồi lắc điện thoại một cách thô bạo. Cậu thử đủ kiểu nhưng màn hình vẫn đen thui.

Lại sập nguồn!

Tính ki bo bị quả báo. Vu Tĩnh Di nói đúng, nên sửa cái điện thoại nát này từ lâu rồi.

Cậu nhìn phố đi bộ nhộn nhịp, không thấy các cô gái đâu cả.

Chẳng lẽ cậu phải đi bộ từ Trung Quan Thôn về Hà Thanh Uyển ư? Đi mấy cây cũng được nhưng cậu không biết đường!

Cậu đứng trước cửa nhà hàng Nhật như một vị thần giữ cửa. Lúc đang sứt đầu mẻ trán thì từ đằng sau có một bóng người quen thuộc bước ra. Chiếc áo khoác che đi vệt trà trên áo, như thể sự việc kịch tính vừa rồi chưa từng xảy ra.

Văn Địch lập tức hưng phấn: "Thầy ơi!"

Biên Thành dừng bước, quay lại nhìn cậu. Người da mặt mỏng chắc chắn không thể mượn tiền crush mình, cũng may trong từ điển của Văn Địch không có từ này.

"Điện thoại của em hỏng rồi, không đi tàu điện ngầm được," Văn Địch giơ màn hình đen thui lên, "Có thể cho em mượn ba tệ được không?"

"Tôi không có tiền mặt." Biên Thành nói.

Đúng lúc Văn Địch đang định nói: "Vậy thầy gọi taxi giùm em", Biên Thành lại hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

"Nhà..." Trước khi lỡ mồm Văn Địch lập tức bẻ lại, "Nhà trọ bên cạnh hồ sen."

(Hy: Khúc này anh Địch tính nói Hà trong Hà Thanh Uyển nhưng bẻ thành Hà trong "hà đường" tức hồ sen)

"Vậy cũng gần cổng Tây," Biên Thành nói, "Tôi chở cậu về."

Hà Thanh Uyên ở cổng Đông Bắc. Hai tòa nhà cách nhau ba bốn con đường nhưng ít ra Văn Địch biết đường, vẫn đi được.

Biên Thành bảo cậu đợi ở ngã tư phố đi bộ. Văn Địch quấn chặt áo khoác, đi qua đi lại trên lề đường mấy vòng thì thấy một chiếc Cadillac màu xám dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ ghế phụ hạ xuống.

Văn Địch quấn áo khom người nhìn vào, sau đó chạy bước nhỏ tới, nhanh chóng đóng cửa lại, thắt dây an toàn.

Biên Thành nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đang di chuyển chậm rãi. Không gian khép kín thư thái, làn gió ấm áp từ điều hòa phả nhẹ vào người, khiến trời đêm cũng trở nên quang đãng, thanh nhã và ôn hòa.

Văn Địch liếc mắt nhìn người bên cạnh. Ánh đèn đường hắt một vệt sáng lên mặt anh, nhảy nhót lập lòe theo dòng xe chạy. Ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau nhưng khuôn mặt đó từ đầu đến cuối vẫn bình thản, khiến không gian trong xe cũng trở nên yên ắng. Thái độ của anh đối với mọi thứ cũng giống như đối với lĩnh vực bản thân yêu thích, thủy chung không đổi.

Văn Địch nhắm mắt tựa lưng vào ghế, tâm trí như chiếc thuyền nan lững lờ trên sông, khẽ lắc lư theo chuyển động của xe.

Biên Thành đưa tay mở nhạc trên xe. Sau khi điều chỉnh một lúc, một giọng nữ trầm khàn vang lên. Văn Địch nghe được một câu:

You had me at hello.

(Anh có được em từ câu xin chào)

Nói ra cũng xấu hổ nhưng thân là nghiên cứu sinh Anh ngữ nhưng cậu lại ít khi nghe nhạc tiếng Anh, càng không biết hát, không biết gì về mấy ca khúc nổi tiếng hiện giờ. Cậu cảm thấy bản thân chưa từng nghe bài hát này bao giờ, nhưng giai điệu lại quen thuộc đến khó hiểu.

Cảm giác déjà vu khó chịu đó xuất hiện rồi. Sự việc từng thấy, từng tồn tại gần bản thân trong gang tấc nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới. Bởi vì cảm giác bồn chồn này mà đại não ngứa ngáy, lại không thể ngãi được, khiến lòng cậu như bị lửa đốt.

Cậu nhìn chòng chọc vào radio: "Bài hát này..."

"Từng nghe?"

Đất trời đảo điên trong đầu Văn Địch, cuối cùng cũng không tìm được gì. Cậu lắc đầu: "Không có ấn tượng gì cả."

Biên Thành không nói gì. Xe đậu trên đường Thành Phủ, giọng nữ du dương trầm bổng, nghe mà khắc khoải.

I want you to love me as if love is invincible.

(Em muốn anh yêu em như thể tình yêu là bất khả chiến bại)

Văn Địch nhìn đèn đỏ đếm ngược từng chút một, trái tim dần dần bình tĩnh lại. Cậu không quen với việc hai người im lặng không nói tiếng nào, bản năng tìm chủ đề nói chuyện rục rịch trỗi dậy. Đảo mắt một vòng, cậu quyết định nói về xe hoi ----- không liên quan đến chuyện riêng tư, hơn nữa còn liên quan chặt chẽ tới tình huống hiện tại, dễ nói chuyện.

"Thầy mới đổi xe hả?" Cậu không hiểu nhiều về xe hơi, chỉ thấy nó rất mới.

"Mấy năm rồi." Biên Thành nói.

"Ngồi cũng thoải mái rộng rãi ghê," Văn Địch hỏi, "Em không hiểu lắm về mấy hãng xe, có đắt lắm không?"

"Bốn trăm nghìn."

Chi phí sinh hoạt ở Bắc Kinh rất cao, xe sang đầy phố, bốn trăm nghìn không hề đắt. "Sao thầy lại chọn cái này?"

"Chính sách ưu đãi," Biên Thành nói. "Có vài mẫu xe, du học sinh được miễn thuế."

Lý do này ngoài dự liệu. Văn Địch nhướng mày: "Được miễn bao nhiêu ạ?"

"Một trăm ngàn."

"Bao nhiêu cơ???"

Biên Thành nhàn nhạt liếc cậu: "Một phần tư."

Trên đời còn có chuyện tốt vậy hả! Văn Địch bắt đầu tính toán, đi trao đổi có được tính là du học sinh không nhỉ? Biết vậy hồi còn học năm ba đại học cậu đã mua...

Cậu bật cười giễu cợt. Yêu vào hóa ngu, cậu nào có tiền mua xe. "Thì ra thầy là người coi trọng chi phí-hiệu suất và điều kiện ưu đãi." Cậu nói

Biên Thành nhìn cậu: "Nhìn tôi giàu lắm hả?"

"Ừm..." Văn Địch xòe tay ra, "Cảm giác không thiếu tiền."

"Cậu thấy thầy đại học T kiếm được nhiều không?"

"Cũng không đúng lắm." Văn Địch nói. "Hình như năm ngoái thầy giành được Giải thưởng Khoa học Tương lai[2] đúng không? Tiền thưởng là 1 triệu USD lận mà."

"Số tiền đó được chia cho năm người."

"Ồ..." Văn Địch nói: "Vậy còn Giải Ramanujan[3] và Giải Cole[4]?"

Biên Thành hỏi ngược lại: "Cậu lên mạng tra thông tin về tôi à?"

"Trừ website chính thức và Baike thì còn lại ít lắm."

"Ngoài giải thưởng ra cậu còn biết gì nữa không?"

"Tên bài báo mới nhất của thầy là "Tính độc đáo của sự thoái hóa của mức độ bán ổn định K của cụm Fano dưới quan hệ tương đương S"."

"Cậu hiểu không?"

Văn Địch lắc đầu: "Hoàn toàn không hiểu."

Biên Thành lại nở nụ cười hiếm hoi, Văn Địch hỏi anh sao vậy.

"Thực sự không hiểu cậu có trí nhớ tốt hay kém nữa." Biên Thành nói.

Văn Địch cau mày, vừa định hỏi, Biên Thành đã dừng xe: "Chúng ta tới rồi."

Văn Địch nhìn cổng trường cẩm thạch trắng, không xuống xe. Biên Thành mở cửa, quay đầu nhìn cậu, tựa hồ đang thắc mắc sao người này vẫn còn ngồi lỳ trên xe.

"Cảm ơn thầy rất nhiều," Văn Địch nói, "Hôm khác em sẽ mời thầy một bữa."

Biên Thành nói: "Mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là đi ăn."

Văn Địch nghĩ ngợi, đúng vậy thật. "Ăn uống là nhu cầu cơ bản mà," Cậu nói, "Thứ sáu tuần sau được không ạ?"

Ánh mắt của Biên Thành nhìn cậu rất kỳ quái, nhưng cũng không từ chối.

Cậu đưa tay với Biên Thành, đối phương nhìn cậu đầy nghi ngờ.

"Muốn ăn cơm cũng phải tìm được người chứ." Văn Địch cười nói, "Điện thoại của em hỏng rồi."

Biên Thành do dự một lát, sau đó lấy điện thoại ra, dùng vân tay mở khóa rồi đưa cho cậu.

Văn Địch nhập số điện thoại của mình, viết chú thích rồi đưa lại điện thoại cho thầy. Ngón tay của cậu lướt qua lòng bàn tay đối phương. Bên trong xe rất ấm nhưng tay lại lạnh như băng.

Văn Địch xuống xe, quấn chặt áo khoác, cúi người nhìn người ngồi chỗ ghế lái. "Thầy có thể tìm WeChat của em bằng số này, " Cậu cười nói. "Nhớ tìm em đòi nợ nhé."

Trước khi cửa xe đóng lại, Văn Địch đã quay người bước vào cổng trường.

~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!