25. Yến hội

Cố Vân Cảnh biểu tình mang theo khát khao pha lẫn bất đắc dĩ. Tiêu Mộ Tuyết lý giải chỗ bất đắc dĩ đó. Nghe Hoàng Hậu nói, Phò mã trước khi thành hôn đã có người ngưỡng mộ. Nếu không phải mình gả cho hắn, hiện tại Cố Vân Cảnh có lẽ đã hạnh phúc. Cố Vân Cảnh vĩ đại thiện lương, là người xứng đáng được hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng giờ bị hôn nhân không hạnh phúc ràng buộc. Nghĩ đến đây, tâm Tiêu Mộ Tuyết co giật. Nói đến, vẫn là nàng thẹn với Cố Vân Cảnh.

"Chờ kỳ hạn khế ước tới, Phò mã có thể truy tìm hạnh phúc của mình." Tiêu Mộ Tuyết nhẹ giọng nói. 

Công chúa nói làm Cố Vân Cảnh ngoài ý muốn. Tiêu Mộ Tuyết hiểu sai ý nàng rồi. Nàng không phải cảm thán vì cưới Công chúa mà là cảm thán cho mình là nữ tử. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần tiếp xúc Tiêu Mộ Tuyết, trong lòng nàng luôn luôn rung động, mi gian luôn có vẻ vui mừng. Sau đó, nàng đặc biệt hy vọng mình là nam nhi, bởi vì nàng chẳng sợ Công chúa có ý trung nhân, chỉ cần nàng đủ ôn nhu săn sóc, tin tưởng sớm muộn gì cũng hóa giải băng thạch trong lòng đối phương. Nhưng nàng không phải nam tử. Ôn nhu săn sóc như thế nào cũng vô pháp cho Công chúa chân chính hạnh phúc. Tim đập rộn ràng như thế nào cũng chỉ có thể che giấu trong trong lòng. 

Cố Vân Cảnh bình tĩnh nhìn Tiêu Mộ Tuyết, cầm sáo, ý vị thâm trường nói: 

"Hạnh phúc của ta chỉ sợ suốt đời khó cầu."

Tiêu Mộ Tuyết tin tưởng đạo lý thành sự tại nhân, nàng chậm rãi nói:

"Chỉ cần cố gắng tranh thủ, nhất định có thể thu hoạch hạnh phúc thuộc về mình."

"Mượn công chúa cát ngôn." Cố Vân Cảnh cười. 

Dứt lời, hơi hơi nhắm mắt lại, quay về phía mặt hồ gợn sóng, nhẹ nhàng thổi sáo. Tiếng sáo du dương khi cao khi thấp, từng âm tiết nghe rõ ràng, có giai có điệu. Tiêu Mộ Tuyết theo sát Cố Vân Cảnh tiết tấu; ngón tay thon dài tao nhã khảy huyền cầm; tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, được gió không ngừng thổi khuếch tán. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, cầm địch hợp minh, âm thanh u viễn. Một khúc phượng cầu hoàng hoàn thành, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt, đem tình cảm ái mộ lưu luyến trong khúc biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Cố Vân Cảnh mở to mắt, thu hồi sáo, nhu hòa cười: 

"Công chúa đánh đàn quả thực bất phàm."

"Phò mã thổi sáo rất khá."

"Trường cầm sấn lục địch, xứng." Cố Vân Cảnh từ từ nói một ngữ hai nghĩa.

Tay khẽ vuốt huyền cầm đột nhiên dừng lại, Tiêu Mộ Tuyết trầm mặc không nói.

Chớp mắt tới chính ngọ, hai người ở lại tử hồ đình một lúc rồi đến yến tiệc. Buổi yến này phân làm hai hồi, một hồi là ngọ yến, một hồi là dạ yến. 

Ngọ yến, tân khách phần đông. Tiêu Quan thiết yến cho con gái cực kỳ long trọng, khách mời không chỉ có hoàng hoàng thân quốc thích mà còn có quan to hiển quý.

Cố Vân Cảnh không phải người thích náo nhiệt, mấy năm nay vô luận ở Vong Ưu Cốc hay Hầu Phủ, nàng đều là ru rú trong nhà, đột nhiên phải thích ứng náo nhiệt thật đúng là không quen. Nhìn đám người đông nghìn nghịt ở yến hội, mi gian vẻ không hài lòng.

Điều duy nhất làm nàng vui vẻ đó là có thể nắm tay Tiêu Mộ Tuyết. Khế ước có viết, Công chúa và Phò mã cần thể hiện ân ái trước mặt người ngoài, cho nên lần này không thể thiếu thân mật tiếp xúc. Cố Vân Cảnh tự nhiên cảm thấy điều lệ này đại khái có nhân tính nhất trong khế ước. Nàng nắm tay Tiêu Mộ Tuyết sóng vai chậm rãi đi vào tầm mắt chúng tân khách. Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.

Giữa sân, rất nhiều người cực kỳ hâm mộ Cố Vân Cảnh, nhất là không ít con em thế gia trẻ tuổi, bọn họ hâm mộ Cố Vân Cảnh cưới được Lục công chúa - chẳng những mỹ mạo như thiên tiên, mà còn được Hoàng Đế sủng ái. Yêu ai yêu cả đường đi, vị hôn phu của nàng tất nhiên cũng sẽ được Hoàng Đế coi trọng. Cưới Công chúa là có nghĩa cho gia tộc củng cố địa vị, thế lực. Chúng con em thế gia hâm mộ nhìn Cố Vân Cảnh dìu Công chúa đến...

Có người hâm mộ tự nhiên cũng có người đố kỵ. Đại biểu là Trữ Quốc Công thế tử Lữ Trọng - cũng được cho một nhân tài, ngưỡng mộ Tiêu Mộ Tuyết đã lâu, nằm mở cũng muốn cưới Lục công chúa. Mặc dù Tiêu Mộ Tuyết xưa nay đều là mắt lạnh với hắn, nhưng hắn chưa từng buông tha cho cơ hội bợ đỡ săn đón nàng.

Lúc Hoàng Hậu khâm định Phò mã có ba người được lựa chọn, phân biệt là Cố Vân Cảnh, Đào Sách và Lữ Trọng. Cố Vân Cảnh là đệ nhất nhân tuyển, và ban đầu cũng vô tình với Lục công chúa, vì thế Hoàng Hậu đã loại hắn. Còn lại hai người là Đào Sách và Lữ Trọng. Đào Sách - nhàn tản công tử, hướng tới cuộc sống tự do tự tại - không có hứng thú với Lục công chúa băng sơn mỹ nhân, khi nghe được Hoàng Hậu có ý gả Tiêu Mộ Tuyết cho hắn, Đào Sách lập tức cự tuyệt. Cho nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lữ Trọng chính là - việc nhân đức không nhường ai - Phò mã được chọn.

Nào biết, ngoài ý muốn đã xảy ra. Cuối cùng Phò mã không phải Lữ Trọng mà là Cố Vân Cảnh. Khi biết được tin này, Lữ Trọng vừa tức vừa hận. Tức là bỏ lỡ cơ hội được làm Phò mã, hận là hận Cố Vân Cảnh cướp đi người hắn yêu. Một cái ấm sắc thuốc thể yếu nhiều bệnh có thể làm Lục công chúa ái mộ, Lữ Trọng cảm thấy Cố Vân Cảnh nhất định là dùng phương pháp gì mê hoặc Tiêu Mộ Tuyết. Hắn hận Cố Vân Cảnh. Nếu không phải Trữ Quốc Công ngăn đón, ngày Công chúa đại hôn hắn đã kiếm chuyện ở Trấn Viễn Hầu Phủ.

Lữ trọng có ý tưởng làm bậy như vậy là vì phụ thân hắn quyền thế. Trữ Quốc Công - Lữ Lâm chẳng những đứng hàng công tước, mà còn là thầy của Hoàng Đế, là đại thần Tiên Đế chỉ định. Tam hạng vinh quang thêm thân, Lữ gia có vô thượng quang vinh. Nếu nói Trấn Viễn Hầu là đứng đầu võ tướng, vậy Trữ Quốc Công là đứng đầu quan văn, hai bên chẳng phân biệt được cao thấp.

Lữ Trọng biết sinh sự sẽ mang đến phiền toái, nhưng vì ngại mặt mũi phụ thân, Hoàng Đế sẽ không trách phạt hắn nặng lắm. Hắn chỉ một lòng muốn Cố Vân Cảnh xấu mặt. Nói cách khác, chỉ cần có thể làm Cố Vân Cảnh xấu mặt, dù bị trị tội hắn cũng nguyện ý. Tuy không thể ngăn cản được sự thật Tiêu Mộ Tuyết đã gả cho Cố Vân Cảnh, nhưng nếu có thể làm Phò mã trở thành trò cười, đối với Lữ Trọng mà nói coi như là nho nhỏ hả hê. Chỉ tiếc hắn vẫn chưa có cơ hội.

Bây giờ gặp Cố Vân Cảnh xuân phong ấm áp bộ dáng, Lữ Trọng tức nghiến răng, mặt mày nhăn nhó. Điển lễ thành hôn, hắn đã không thể làm cho Cố Vân Cảnh mất mặt, thì lần này vô luận như thế nào cũng phải khiến mặt mũi Phò mã quét rác. Ánh mắt Lữ Trọng nhìn xem Cố Vân Cảnh trở nên hung ác nham hiểm, khóe miệng cười lạnh mấy lần, như rắn há miệng thè lưỡi làm người ta không rét mà run. Hắn thầm nghĩ: Cố Vân Cảnh a Cố Vân Cảnh, ngươi không phải rất uy phong sao? Lần này ta cho ngươi danh dự quét rác, bị người phỉ nhổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!