Giọng vừa rơi xuống, hai người ôm cùng một chỗ lập tức chia tách, cách nhau xa hai thước.

Mặc dù không rõ phu phu là ý tứ gì, nhưng với chỉ số thông minh của bọn họ vẫn có thể đoán được đại khái. Sau khi đoán được đại khái, cũng có chút kinh sợ.

Đầu tiên, Hồ Thiết Hoa trực tiếp nhảy lên, đôi mắt trừng to muốn rơi ra ngoài, lớn tiếng quát:

- Ai cùng thiết công kê (gà trống sắt) là phu phu a!

Biểu tình Cơ Băng Nhạn.. phải chờ nghiệm chứng.

Nguyên lai Hồ Thiết Hoa trợn tròn mắt nhìn thấy một thùng nước xối lên đầu Sở Lưu Hương, đau lòng không thôi, thầm hô xa xỉ lãng phí. Lập tức liền nhịn không được, muốn xông tới trước mặt Sở Lưu Hương nắm búi tóc của hắn hút miếng nước giải khát.. khụ khụ..

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Cơ Băng Nhạn không ngăn cản hắn.

Sau đó, hiểu lầm như thế tạo thành.

Bị Hồ Thiết Hoa hung hăng rống lên một câu, dưới chân Y Lộ Thước vừa động, trốn thoát thế công nước miếng của hắn.

Dừng ý cười, Sở Lưu Hương nói:

- Lão Hồ, tỉnh táo một chút.


- Đinh! Độ hảo cảm của diễn viên +1, ký chủ thỉnh tự do phát huy sự thông minh tài trí của ngài.

- Đinh! Ký chủ bị người ngâm thơ rong ám ảnh, mời hướng đoàn người diễn viên ca tụng tình cảm sâu đậm của mình. Đặc biệt cung cấp trăm bình rượu ngon, hai thùng hoa quả ướp băng.

Đúng lúc Sở Lưu Hương vừa hỏi Y Lộ Thước, Y Lộ Thước phất áo choàng, cánh tay phải vung lên, dùng thanh âm thâm tình ngâm nga:

- Lữ khách trong sa mạc a, mặt trời cay độc như vậy, đại sa mạc tàn khốc, các ngươi có thể hiểu được?

- Các ngươi tuyệt vọng, các ngươi không cam lòng, các ngươi đổ máu không đổ lệ, lâm vào khốn cảnh lại không buông bỏ, đối với sinh mệnh vẫn nhiệt ái như lúc ban đầu, đối diện thiên nhiên đáng sợ các ngươi không chút nào do dự, các ngươi kiên cường nghị lực, tinh thần bất khuất cảm động ông trời.

- Ta chịu ý chỉ của thần, cứu các ngươi trong nước sôi lửa bỏng, các ngươi không cần cảm kích, không cần đáp tạ, các ngươi chỉ cần theo ta cùng nhau lớn tiếng niệm – hệ thống vạn tuế!

Áo choàng phất qua, xoay tròn trên không, khí thế mười phần, bá khí trắc lậu.

* * *!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Đinh! Ký chủ dùng kỹ thuật biểu diễn khoa trương triệt để làm rung động đoàn người diễn viên, hệ thống đặc biệt phân phối chứng thư "kinh ngạc làm kinh rụng cằm của ngươi", xem như cổ vũ.

Không được mọi người phối hợp, không có hoa tươi, không có thanh âm vỗ tay, Y Lộ Thước ra vẻ nhi đồng khí phồng lên hai má như là bánh bao.

Nhìn biểu tình của Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương có vẻ có chút hiểu được ý tứ của hắn, nhất là câu nói "nước sôi lửa bỏng".

Sờ sờ mũi, Sở Lưu Hương chắp tay cười nói:

- Đa tạ huynh đài, có thể hỏi huynh đài giúp miếng nước uống.

Có người thưởng mặt mũi, hỏi nước uống đương nhiên là không thành vấn đề, Y Lộ Thước tán thưởng sự hiểu biết của diễn viên, sau đó búng ngón tay.

Nghe thanh âm tiếng búng tay, lạc đà liền chạy tới trước người chủ nhân, bốn chân khom thấp ngoan ngoãn ngồi xuống cầu vuốt v e.

Y Lộ Thước vỗ lên đầu lạc đà một cái, thu hoạch diễn cảm ngu xuẩn của con lạc đà ph óng đãng.

- Đinh! Mị lực của ký chủ đã siêu việt cực hạn, đã vượt qua vật chủng, thần cũng không thể ngăn cản bước chân của ngài, đặc biệt tặng phong hào "Khoáng thế mỹ nhân", thưởng một ao tắm cân phạt tủy, hai lần dùng hoa tươi sữa tắm, mười bình dưỡng nhan đẹp cơ.


* * *!

Y Lộ Thước lặng lẽ.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn một mảnh lạnh lùng, nếu không nói chuyện lại có vài phần hương vị hiệp sĩ lãnh khốc, lúc này Sở Lưu Hương mới chú ý tới diện mạo của đối phương.

Đó là một khuôn mặt cực kỳ bình thường, ném vào trong đám người cho dù có ánh mắt cũng không thể liếc một cái liền nhận ra.

Nhưng trên khuôn mặt cực kỳ bình thường này lại có ánh mắt đoạt hồn vạch phách, đen nhánh như mực, khóe mắt nhếch lên lại tăng thêm vài phần thanh tú linh động cho hắn.

Nhìn thấy đối phương bỗng nhiên trầm mặc, Sở Lưu Hương nghi hoặc hỏi:

- Huynh đài?

Y Lộ Thước giương mắt nói:

- Phú Thượng Ca.

Sở Lưu Hương sửng sốt, cười nói:

- Tên của huynh đài?

Y Lộ Thước gật gật đầu, đáp ứng một tiếng.

Đây là tên kiếp thứ nhất của hắn, nếu không phải hệ thống nhắc nhở, hắn cũng đã quên.


Y Lộ Thước đương nhiên đem bệnh hay quên của mình oán lên đầu hệ thống, ở trong lòng lại oán hận hệ thống có lòng dạ bất lương.

Tại sao hắn không thể dùng mặt thật gặp người?

Muốn hắn dùng thân phận không rõ tiếp cận diễn viên, vừa nhìn liền biết không có hảo tâm đi.

- Đinh! Mời ký chủ tín nhiệm tính quyền uy của bổn hệ thống, cách thực hiện này của hệ thống là có mục đích, nếu muốn biết.. không thể tiết lộ, ký chủ tự mình suy đoán đi.

- Đinh! Hệ thống thăng cấp, mời đừng quấy nhiễu.

Y Lộ Thước:

* * *!

Ngạo kiều!

Sở Lưu Hương nói:

- Tại hạ Sở Lưu Hương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!