Kiếm quang lóe lên, bả vai Bành Nhất Hổ bị cắt qua, trong da thịt lại có một viên kim cương lớn cỡ trứng bồ câu khảm bên trong.

- Đinh! Cực Lạc ngôi sao xuất hiện, mời ký chủ đề cao phòng ngự, đem nó thu hồi, đừng lưu lại manh mối cho diễn viên suy đoán.

- Đinh! Chỉ là một viên kim cương trứng bồ câu cũng dám cướp đoạt tầm mắt, quá phô trương, không thể nhẫn nhịn. Địa vị "đệ nhất thổ hào" của ký chủ bị uy hiếp, thỉnh đem năm viên đại kim cương bổn hệ thống cung cấp xuất ra, đưa tới trước mặt diễn viên khoe khoang mình thật thổ hào!

- Đây là Cực Lạc ngôi sao?

Cơ Băng Nhạn không khỏi động dung.

Y Lộ Thước liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói:

- Nếu các ngươi thích kim cương, ta có càng lớn hơn.

Bốn đôi mắt cùng ném về hướng Y Lộ Thước, vô cùng khó hiểu.

Hắng giọng một tiếng, Y Lộ Thước vươn tay vào trong lòng sờ sờ, móc ra một viên kim cương lớn cỡ nắm tay.

Lại sờ sờ, móc ra một viên kim cương lớn như quả bóng đá.

Lại sờ sờ, ôm ra một viên kim cương lớn cỡ quả dưa hấu.

Cuối cùng là một viên lớn như tảng đá dùng đặt lên ngực để dùng búa đập vỡ.

Tình cảnh như vậy làm mọi người đen mặt.


Ai u uy!

Bốn viên kim cương lớn như vậy ngươi từ chỗ nào lấy ra được?

Cơ Băng Nhạn nhìn nhìn Cực Lạc ngôi sao lớn cỡ trứng bồ câu trong tay, lại nhìn nhìn bốn viên đá quý thật lớn nằm dưới mặt cát, rất nhanh dứt khoát ném trứng bồ câu, chạy về hướng đại kim cương.

Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, mỉm cười thở dài nói:

- Phú huynh tựa hồ thật giàu có.

- Đinh! Mời ký chủ đừng khinh thường, khiêm tốn cho diễn viên xem đi.

Khi một phú hào tán dương ngươi có tiền, cũng nên khiêm tốn một chút, biểu đạt chúng ta cũng như nhau mà thôi.

Nghe vậy Y Lộ Thước chuyển giọng, lạnh nhạt nói:

- Không, ngươi phải tin tưởng ở chỗ chúng ta (chủ thần không gian), vàng còn không giá trị bằng thuốc thương hàn.

Sở Lưu Hương:

* * *!

Thuốc thương hàn con mẹ nó đắt như vậy hắn cũng muốn đi bán vài bao.

- Lời ta nói đều là thật.

Y Lộ Thước tiếp tục k1ch thích diễn viên:

- Ta còn có nhiều kim chuyên ngọc thạch, nếu Hương Soái cần, tùy tiện lấy, không cần đạp nguyệt lưu hương.

* * *!

Bị lời chế nhạo chua cay làm mắc nghẹn, Sở Lưu Hương không lời để nói.

- Đinh! Diễn viên có ánh mắt khác với ngài, đạt được ngàn lượng bạc. Độ hảo cảm của diễn viên +1, trước mắt 31/100.

Y Lộ Thước nghi hoặc nhìn diễn viên, bị mắng mà làm cho độ hảo cảm không giảm trái lại tăng, thật là ngạc nhiên!

Không nghĩ ra nguyên nhân, Y Lộ Thước rõ ràng bỏ cuộc không đoán, nói:

- Phía trước ta đã nói, việc này có mục đích khác.

Sở Lưu Hương nói:


- Nếu Phú huynh có lời khó nói, cũng không cần bày tỏ.

- Cũng không phải chuyện gì khẩn yếu.

Y Lộ Thước dựng lên ngón trỏ, lắc nhẹ nói tiếp:

- Thạch Đà chết đi bởi vì một người, Bành môn thất hổ chết cũng do người nọ gây nên.

Hồ Thiết Hoa kinh hãi:

- Hại Thạch Đà chính là ác ma?

Khóe môi Y Lộ Thước nhếch lên, nụ cười lạnh băng lại chế nhạo nói không nên lời:

- Người kia không đáng sợ như ác ma, không đến nỗi không ai giết được hắn.

Sở Lưu Hương nhíu mày:

- Ngươi muốn giết hắn. Đọc ????ru????ện chuẩn không ⩶ ????R u????????RU????eN.????n ⩶

- Đinh! Ký chủ thu được diễn viên lo lắng, thưởng một chuyến về nhà, nếu thu thập đủ mười mảnh, có thể tỉnh thân một chuyến.

Y Lộ Thước:

* * *!

Tỉnh thân là ý gì?

Có lẽ là ý tứ có thể về thăm nhà.


Ánh mắt hắn đặt lên người diễn viên.

- Ngươi đang lo lắng cho ta.

Đối với bằng hữu mới nhận thức không bao lâu cũng có thể quan tâm như thế, không hổ là diễn viên, người có nhân phẩm cao thượng người thường không thể so sánh.

Sở Lưu Hương hỏi ngược lại:

- Là bằng hữu lo lắng cho nhau không phải lẽ thường sao?

- Lời này của lão thối trùng nói ra làm người thích nghe.

Hồ Thiết Hoa nhìn Y Lộ Thước, một lát mới chần chờ nói:

- Ngươi sẽ không thật sự muốn đi giết ác ma kia đi.

Y Lộ Thước mở to mắt, mờ mịt nói:

- Vì sao ta muốn đi giết hắn.

Mọi người:

* * *!

Sát khí đều bốc ra đến, nói dối có cần giống như vậy hay không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!