Lâm Đông lái xe, dọc theo đường đi không nói một câu nào, chỉ là hốc mắt đỏ lên, tốc độ lái xe rõ ràng so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.
"Chạy nhanh quá."
Lâm Trí Bạch mở miệng nhắc nhở.

Lâm Đông nhếch miệng cười một tiếng: "À! Vậy thì ta lái chậm lại một chút ...!Hôm nay ta rất cao hứng! Lúc trước ông nội con tìm đám bác sĩ kia nói cái gì mà không có cách gì cách nào phương pháp chữa trị, gì mà hết cách rồi, trừ phi là có kỳ tích, ha ha! Vậy kỳ tích không phải là đã đến rồi sao!? ”

"Phi Hồng."

Lâm Trí Bạch trong lòng thầm nói: "Cám ơn ngươi đã tạo nên kỳ tích."

Hệ thống liền xuất hiện lên tiếng trả lời: "Phi Hồng mãi trung thành vì ngài phục vụ."\

Cha đương nhiên không biết sự tồn tại của hệ thống, ông cảm thấy đây là ông trời hiển linh: "Lần trước ta quay phim ở chùa Đại Phật, còn thành tâm bái Phật cầu nguyện cho chuyện của con, không nghĩ tới thật đúng là linh nghiệm, ha ha ha, hôm nào ta phải dành thời gian đi trả lễ!”

Lâm Trí Bạch không khỏi vừa buồn cười vừa cảm động.

Lúc này tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, là nhị ca gọi tới.

"Nhị ca."

Lâm Trí Bạch kết nối điện thoại.

Giọng nói nhị ca có chút buồn bực, mang theo đó là tiếng mũi hít hít vào như vừa mới khóc, tâm tình có chút kích động không kiềm chế được: "Chuyện thân thể của ngươi đã khôi phục mọi người trong nhà đều nói với ta cả rồi, nhưng việc này không thể xem nhẹ.


Những ngày tiếp theo ngươi cứ tịnh dưỡng cho thật tốt, ta còn ở bên ngoài công tác qua vài ngày nữa, chờ ta trở về hai anh em chúng ta cùng nhau uống rượu.”

"Được."

"Vậy ta cúp máy đây."

Nhị ca vội vàng cúp điện thoại.


Người nhị ca này trước nay vẫn là người sĩ diện, cách nói chuyện thì như người già.

Chỉ là khi cúp điện thoại, Lâm Trí Bạch rõ ràng nghe được ở trong giọng nói của đối phương một chút nghẹn ngào nức nở.

Về đến nhà.

Lâm Trí Bạch đã hoàn toàn bình phục, không nghi ngờ gì đã trở thành tâm điểm của cả nhà.

Rõ ràng đây là chuyện vui to lớn, thế nhưng mẹ và tỷ tỷ lại bắt đầu ôm nhau mà khóc lớn lên, cuối cùng ngay cả cha vốn đã rất vất vả để ổn định cảm xúc của hai người này, thế mà cũng bắt đầu rơi nước mắt theo hai mẹ con, đại khái là mấy năm nay thật sự đã nén chịu đựng rất nhiều.

Lâm Trí Bạch trầm mặc nhìn bọn họ khóc.

Những người hạnh phúc không để tâm quá khứ, trong khi những người mãi mãi bi thương thì chỉ có quá khứ.

Khóc lóc không chỉ là cách tốt nhất để giải tỏa cảm xúc của bọn họ, mà còn có thể xem như là một buổi lễ lớn để nói lời tạm biệt với ngày hôm nay và quá khứ.

Từ nay..

Tương lai sẽ không có tiếng khóc nữa.

Đây chính là quyết tâm của Lâm Trí Bạch lúc này.

Khi cuộc sống vượt qua đủ loại chông gai trên chiến trường của số phận, áo giáp mạnh nhất của con người chính là tình cảm gia đình.

...

Ban đêm.

Đông hồ điểm chín giờ.

Đêm lạnh như nước sông sắp vào đông.

Lâm Hi ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng bên cạnh hồ bơi nhỏ trong sân, mở một lon bia, ngửa đầu uống ừng ực.


Uống xong.

Lâm Hi cố ý nhìn về phía Lâm Trí Bạch đang nằm trên ghế vừa uống rượu vừa ngắm sao.

Đang lúc Lâm Trí Bạch tỏ ra buồn chán, ánh mắt lười biếng của Lâm Hi nhìn về phía bầu trời đầy sao, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói:


"Nhóc Tiểu Hắc."

"Có thể không thêm chữ nhóc không?"

"Thêm vào không phải càng thân thiết hơn sao?"

"Đúng là kỳ quái."

"Vậy ta gọi ngươi là gì?" Không phải ngươi không thích ta gọi ngươi là Tiểu Hắc sao, vậy về sau không bằng gọi Tiểu Bạch đi...!A, Tiểu Bạch không được, cái này cũng quá phổ biến, cảm giác còn có chút giống tên chó con...!Cái kia gọi là Bạch đệ cũng được, dù sao ta hay gọi nhị ca của ngươi là Thiên đệ...!Phải không, Bạch đệ? ”

"Ngươi vẫn nên gọi là Tiểu Hắc đi."

Tỷ tỷ cười khanh khách, chợt đột nhiên chuyển đề tài, "Ngươi đối với tập đoàn Thần Thoại thấy thế nào? ”

Lâm Trí Bạch khẽ giật mình.

Lâm Hi giơ lon bia đang cầm lên cao, trông rất có vài phần tư thế của uống rượu luận anh hùng.

"Cha của chúng ta vốn là con riêng của ông nội và vợ sau, nhị ca ngươi lại thừa hưởng tính cách mềm mỏng của cha, không có một chút dã tâm dù hắn thân là hậu duệ của tài phiệt, lại còn hết lần này tới lần khác nói rằng hắn ta cùng Lâm gia không có quan hệ huyết thống gì..."

Lâm Trí Bạch trong lòng khẽ thở dài.


Lâm Hi chính là loại hình “Khẩu xà tâm phật”

Trong nhà thì có hai chuyện mà mẹ không thích đề cập đến, chuyện đầu tiên chính là cha của Lâm Trí Bạch mang thân phận con riêng của ông nội.

Không sai.

Cha của Lâm Trí Bạch là con trai thứ tư, cũng là người con riêng duy nhất của ông nội.

Chuyện vốn là người vợ đầu tiên bị bệnh và qua đời sau khi sinh ba con trai và một con gái.

Người vợ thứ hai khó sinh, sau khi sinh Lâm Đông cho ông nội cũng đã qua đời.

Bởi vì cha của Lâm Trí Bạch mang thân phân con riêng, cho nên cả nhà Lâm Trí Bạch đều bị một đám người do đại bá mà cầm đầu xa lánh.

Có thể nói Lâm Đông từ nhỏ đã phải lớn lên trong một hoàn cảnh hết sức khó ở.

Người phụ nữ kia trên danh nghĩa là bà nội rất không thích Lâm Đông, các loại tình huống gây khó dễ thì không cần phải nói đến.

Đại ca thì rất được cha yêu thích, còn nhị ca thì tính tình nóng nảy vốn cũng không hề thích Lâm Đông hễ động một tí là lại dùng tay đấm chân đá.

Điều này vô tình đã tạo ra một Lâm Đông với tính cách mềm yếu.

Mặc dù đây không phải là lỗi của Lâm Đông.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!