Hoàng đế băng hà, Tân đế đăng cơ trong lúc hỗn loạn tuyên bố sẽ làm đại lễ đăng cơ sau 1 tháng Hoàng đế nhập hoàng lăng. Tiếng khóc than vang trời trong hoàng cung, dân chúng cũng khóc than. Nhưng lại có mấy ai khóc thật lòng, điển hình như Quý phi trong lòng nàng ta vui muốn chết nhưng lại là người khóc la thảm thiết nhất.

Hoa phi ngồi ôm con gái nước mắt lăn dài, nàng ta vốn có thể gả cho một nhà bình thường, làm một phu nhân cả đời chăm chồng dạy con, nhưng lại phải ở trong cung cấm này cẩn thận sống qua ngày, đến cả con trai cũng không bảo vệ nổi. Hoa phi nghe tiếng khóc thê lương của Lương quý phi hai mắt lóe lên sự hận thù, nàng biết ngay cả Thời Tịnh Kỳ cũng không thoát khỏi liên can trong cái chết của con trai nàng.

Hứa Quân Dao không khóc được nên chỉ có thể cúi đầu yên lặng, không để người ta bắt bẻ. Nàng nhớ lại thời gian trước đã để La thần y bí mật tới chữa bệnh cho Hoàng đế, La thần y có nói Hoàng đế giống như bị trúng độc hơn là bị bệnh, loại độc này đến từ Tây vực, nếu như không phải La thần y hồi trẻ đã đi nhiều nơi, đã nghe nhiều chuyện thì cũng sẽ không biết đến loại độc này, đám thái y trong cung chắc chắn cũng sẽ không bắt được ra.

La thần y cũng nói cho dù là Lão cứu chữa thì Hoàng đế cũng chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là một năm, La thần y vì chuyện của tiểu quận chúa phải rời đi, trước lúc đi lão đã nói với nàng nếu không có sự cố gì, trong thời gian ngắn Hoàng đế không chết được.


Nhưng mới qua bao lâu chứ, Hoàng đế lại bất ngờ chết như vậy, nàng nghe nói ba ngày nay Mạc Phong Tức rất chăm chỉ tới chăm sóc Hoàng đế, cái chết của Hoàng đế sẽ không phải là…. Hứa Quân Dao mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tịnh Kỳ, trong phút chốc nàng như nhìn thấy Thời Tịnh Kỳ vừa nhếch môi cười. Dù chỉ thoáng qua nhưng Hứa Quân Dao tin rằng nàng không nhìn sai.

Thời Tịnh Kỳ vừa giả vờ khuyên ngăn Lương quý phi, vừa lau nước mắt, trong lòng lại vui như mở cờ, nàng ta cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi, Thời Tịnh Kỳ vô tình bắt được ánh mắt của Hứa Quân Dao đang nhìn mình, trong lòng dần tính toán sẽ dày vò Hứa Quân Dao như thế nào.

Mạc Phong Tức có thật sự động tâm với Hứa Quân Dao không, Thời Tịnh Kỳ không biết, nhưng Thời Tịnh Kỳ chắc chắn, Mạc Phong Tức sẽ không để mình có vết nhơ nào, hắn nằm mơ cũng muốn kế vị nên sẽ không để một Hứa Quân Dao làm ảnh hưởng. Cùng lắm hắn ta sẽ lấy Hứa Quân Dao để loại bỏ Mạc Ảnh Quân, sau đó biến nàng ta thành một món đồ chơi nhốt trong bóng tối.

Ánh mắt khiêu khích của Thời Tịnh Kỳ làm Hứa Quân Dao lạnh cả người. Nàng không thể tin được lại có những con người đáng kinh tởm tới vậy, giết cha còn dương dương tự đắc như vậy. Hứa Quân Dao chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng tự an ủi bản thân chỉ chờ một chút nữa thôi, Mạc Xuyên nói rất nhanh thôi Mạc Ảnh Quân sẽ tới đón nàng, nàng và hắn cùng con sớm sẽ được đoàn tụ.

………

Ở nơi Mạc Ảnh Quân đóng quân, trong lều trại của Mạc Ảnh Quân đang xảy ra tranh cãi.

Mạc Phong Nhiên chất vấn tại sao Mạc Ảnh Quân lại đồng ý lui quân. “ Hoàng thúc không phải người không thấy cái chết của phụ hoàng có uẩn khúc, tại sao người lại đồng ý theo lời thất đệ!”


“ Mạc Phong Nhiên, ngươi có ý kiến với quân lệnh.”

“ Tiểu hoàng thúc ngoài trời đã tối đen rồi, người ám hại phụ hoàng sớm đã thu dọn hết chứng cứ rồi người biết không?”

Mạc Ảnh Quân đối mặt với sự chất vấn của Mạc Phong Nhiên, hắn không nổi giận, cũng không tỏ thái độ gì cả. “ Hai vị Vương gia vốn không phải lo cho Hoàng đế, mà là hai ngươi lo sợ Mạc Phong Tức thâu tóm thế lực, đến lúc đó hai người không thể trở mình đúng không?”

Mạc Phong Thành với Mạc Phong Nhiên nhìn nhau, Mạc Phong Nhiên cứng họng, đúng là bọn hắn lo như thế thật. Nếu như sớm vào cung nắm thóp Mạc Phong Tức thì sẽ có cơ hội thay đổi nhưng Mạc Ảnh Quân lại ra quân lệnh bắt họ lui binh. Nếu thật sự ngồi yên theo ý Mạc Phong Tức chờ tới ngày mai thì tất cả sẽ muộn mất. Mạc Ảnh Quân cười nhạt: “ Hai ngươi muốn lợi dụng bản vương?”

“ Chất nhi không giám/Tuyệt đối không có chuyện này!” Hai người đồng thanh.


Mạc Ảnh Quân cũng không vạch trần, hắn nói: “ Bản vương không quan tâm hai ngươi có toan tính gì. Còn về Mạc Phong Tức hắn giám trêu đùa trên đầu bản vương, ngai vàng đó bản vương không đồng ý, ai giám cho hắn ngồi!”

Mạc Phong Thành, Mạc Phong Nhiên giật mình cúi đầu thật sâu. Vốn biết Mạc Ảnh Quân không sợ trời, không sợ đất, nhưng lời nói của hắn hôm nay thật sự quá ngông cuồng. Như thể vận mệnh của Mạc Hi này nằm hết trong tay hắn, ngay cả ngôi vị cao nhất đó, trong mắt hắn cũng không là gì cả. Vị trí đó từ lâu đã không do Tiên đế quyết định, cũng không do văn thần bá quan trọng triều quyết định mà nằm trong tay người nắm binh quyền lớn nhất là Mạc Ảnh Quân. Chỉ là hắn có muốn tham gia hay không thôi, Mạc Phong Nhiên hiểu rằng Mạc Ảnh Quân nói như thế là Mạc Ảnh Quân lần này sẽ can thiệp vào, không biết hắn sẽ vươn tay bao xa thôi. Có một điều chắc chắn Mạc Phong Tức giám ngang nhiên uy hiếp Mạc Ảnh Quân, vị trí đó Mạc Phong Tức ngồi không nổi.

Mạc Phong Nhiên cùng Mạc Phong Thành ra ngoài, vừa vén cửa lều ra ngoài thì một vệt sáng xé ngang bầu trời đêm bắn thẳng lên trời, tỏa ra pháo hoa sáng chói. Ngay sau đó Mạc Ảnh Quân cũng phi ra khỏi lều, đẩy hai người ra nhìn về nơi phát ra tín hiệu, nơi đó là hoàng cung.

Từ xa Mạc Thất hớt hải chạy tới: “ Vương gia đó là tín hiệu của Đông Ca, Đông Ca theo Vương phi vào cung. Tín hiệu này Vương phi đang gặp nguy hiểm!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!