Diệu Diệu đi cầm hết đồ, đổi sang một túi tiền nhỏ, một bịch bánh lớn, một chiếc xe đẩy lớn và vài bộ quần áo.
"Tiệm cầm đồ không có một bạc nên đổi cho muội chín trăm đồng, còn lại chia thành một túi bánh, một chiếc xe gỗ lớn và một bọc quần áo! Muội tính thử, còn lãi nữa."
Mạnh Như Ký nhìn xe đẩy, bánh và bọc quần áo, im lặng hồi lâu.
Tiệm cầm đồ gì mà không có một bạc nên đổi thành xe đẩy, bánh và y phục...! Rõ ràng là không muốn cho nhiều tiền nên đưa mấy thứ không dùng cho Diệu Diệu.
Nhưng Mạnh Như Ký quay đầu, thấy vẻ mặt Diệu Diệu vui vẻ thì cũng khen ngợi: "Đúng là lãi rồi, đều rất thiết thực."
"Đúng vậy, Như Ký tỷ, tỷ mau đi thay đồ đi, muội thấy mấy bộ quần áo này đều rất hợp với mọi người." Mạnh Như Ký sững người, thấy Diệu Diệu vừa lấy y phục ra vừa nói: "Muội thấy y phục của mọi người đều rất bẩn, đặc biệt là tỷ, không biết vạt váy bị thứ gì kéo rách rồi kìa, như vậy sao được."
Diệu Diệu đưa y phục cho Mạnh Như Ký: "Mau đi thay đi, lên đường phải sạch sẽ mới được."
Mạnh Như Ký nghe mấy lời kỳ lạ đó, dở khóc dở cười.

Nàng nhận lấy y phục, cầm trong tay một lúc, sau đó vắt bộ quần áo lên vai, nói với Diệu Diệu:
"Nào, Diệu Diệu."
"Hả?"
"Muội ngồi lên xe."
Diệu Diệu chớp mắt, không hiểu.
Thấy nàng ta không động đậy, Mạnh Như Ký trực tiếp ôm eo Diệu Diệu, bế nàng ta ngồi lên xe đẩy.
Diệu Diệu phản ứng lại thì đã ngồi lên xe rồi.

Nàng ta đỏ mặt nhìn Mạnh Như Ký, cảm thán: "Sức lực của Như Ký tỷ lớn quá."
"Thấy không, quãng đường này nhất định sẽ bảo vệ muội." Mạnh Như Ký đáp lại, quay đầu nhìn mấy nam nhân đang tới.

Nàng chỉ vào con thỏ trước:
"Ngươi, kéo xe."
Con thỏ lại định xắn tay áo bùng phát, Mạnh Như Ký ra hiệu cho Mục Tuỳ: "Ngươi, phu xe, quản tốt con thỏ kéo xe."
Mục Tuỳ có chút cạn lời nhìn Mạnh Như Ký, nhưng vẫn lựa chọn dùng ánh mắt trấn áp "cuộc nổi dậy" của con thỏ.
Con thỏ tức giận nhưng không dám phản, tức tối giậm chân tại chỗ, mặt đất bị bàn chân to của nó giẫm cho chấn động.
Mạnh Như Ký hài lòng gật đầu, cảm thấy đôi chân này của nó nhất định có thể kéo xe vừa nhanh vừa vững.
Mạnh Như Ký quay đầu, nói với Mạc Ly và Diệp Xuyên: "Hai người các ngươi, hộ vệ.

Từ hôm nay trở đi, Diệu Diệu cô nương chính là bà chủ của chúng ta, trên đường nhất định phải hết lòng phục vụ nàng ấy, bảo vệ nàng ấy chu toàn, hiểu chưa?"
Diệp Xuyên vừa khắc cửa miễn phí cho người ta xong, vừa phủi mùn cưa trên tay vừa gật đầu: "Nghe theo Mạnh cô nương."
"Ta không được."
Mạc Ly lên tiếng phản kháng: "Ta là người già, ta cũng muốn ngồi xe."
Mạnh Như Ký khó chịu trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi chân dài tay dài, bước một bước còn xa hơn con thỏ nhảy một bước, ngồi xe cái gì!"
"Ta mặc kệ, ngươi đã đồng ý dưỡng lão cho ta, nào có ai bảo cha già tám mươi tuổi đi làm công.

Ta cứ muốn ngồi xe đó, cứ muốn đó."
Thấy Mạc Ly chỉ còn thiếu bước ngồi xuống đất ăn vạ, sắc mặt Mạnh Như Ký trắng xanh.

Nàng liếc nhìn Mục Tuỳ bên cạnh, Mục Tuỳ cũng đang khoanh tay nhìn nàng như đang xem kịch.
Câu "Ta mặc kệ ta mặc kệ" trong miệng Mạc Ly cứ văng vẳng bên tai bọn họ.
Câu "Ta quản được bọn họ" mà Mạnh Như Ký vừa nói, từng chữ dường như đều biến thành một cái tát, "bốp bốp" rơi xuống mặt Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký che mặt, nhất thời không thể nhìn thẳng ánh mắt Mục Tuỳ.
Diệu Diệu nhìn Mạc Ly thực sự không quan tâm hình tượng nữa mà ngồi bệt xuống đất, tò mò hỏi hắn: "Ngươi còn rất trẻ mà, tại sao lại muốn Như Ký tỷ dưỡng lão cho ngươi?"
Mạc Ly nghe vậy, không làm loạn nữa, ngồi xuống đất đỡ đầu nhìn Diệu Diệu, cười híp mắt nói: "Vì có người từng phán mệnh cho ta, nói rằng ta sẽ cô độc chết già, ta không muốn nghe theo số mệnh đó."
"Cô độc chết già?" Diệu Diệu hơi kinh ngạc: "Phán mệnh, sẽ ứng nghiệm thật sao?"
"Không rõ, không phải ta đang đấu tranh đây sao."
"Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, canh hai ngươi đã đi, cũng là phá vỡ số mệnh." Bất ngờ, Mục Tuỳ lên tiếng.

Hắn nhìn Mạc Ly từ trên cao xuống: "Bây giờ ngươi chết, chúng ta đều ở cạnh ngươi, không phải cô độc, cũng không phải già."
Một câu nói, khiến tất cả mọi người im lặng.
Con thỏ phản ứng lại đầu tiên: "Thành chủ ca ca nói đúng, thành chủ ca ca đúng là có lý!"
Diệp Xuyên cũng sờ cằm suy tư: "Lời này quả có thiền cơ.

Xứng đáng suy ngẫm."
Mạnh Như Ký không nhịn được mà vỗ tay, nhìn Mục Tuỳ, trong lòng hô: Hay lắm hay lắm!
Chỉ có Mạc Ly ngồi trên đất ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ, khoanh tay, khẽ cười: "Mục thành chủ, trong Nại Hà không thành công, bây giờ vẫn muốn giết ta?"
Mục Tuỳ lãnh đạm sửa lại: "Là thành toàn cho ngươi."
Mạc Ly vỗ mông đứng dậy, trốn sau lưng Mạnh Như Ký, kéo vạt áo Mạnh Như Ký, bộ dạng như một cô vợ nhỏ ấm ức làm nũng: "Tiểu Mạnh, ngươi quản phu quân ngươi đi chứ.

Xem lời bọn họ nói kìa, đáng sợ biết bao.

Ngươi đã ký ba điều khoản với ta, không được để hắn giết ta."
Mục Tuỳ liếc bàn tay Mạc Ly, khẽ nhíu mày.
Mạnh Như Ký hất Mạc Ly ra: "Đã nói rồi, đừng diễn nữa!"
Diệu Diệu ngồi trên xe thấy vậy liền bật cười, có chút mong chờ: "Mọi người thật thú vị, muội sống trong chợ lâu như vậy, hôm nay hình như là ngày vui nhất! Trên đường đến thành Trục Lưu nhất định còn vui hơn hôm nay!"
Mạnh Như Ký nhìn Diệu Diệu với vẻ đau lòng, sau đó lại khó chịu trừng mắt với Mạc Ly: "Ngươi đừng làm loạn nữa!" Mạnh Như Ký nhét y phục trên vai cho Mạc Ly: "Ta có thể bảo vệ ngươi trong tầm mắt của ta, nhưng ngươi, phải nghe sắp xếp."
"Nghe nghe nghe.

Nhưng ta không cần y phục mới.

Ta thực sự đã bị thương, gần đây rất mệt, ngươi đừng bắt ta đi bộ, cho ta nghỉ ngơi xíu để chóng hồi phục đi."
Mạc Ly không nhiều lời, trực tiếp biến thành hòn đá, định chui vào lòng Mạnh Như Ký.
Nhưng trước khi hòn đá đen chạm vào y phục Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ đã ngăn nó lại.
Mạnh Như Ký nhất thời kinh hãi, vội giữ lấy tay Mục Tuỳ: "Đừng bóp nát đó."
Mục Tuỳ không giằng co với Mạnh Như Ký, chỉ nói: "Không được đặt trong người." Sau đó trả hòn đá cho Mạnh Như Ký.
"Ồ..." Mạnh Như Ký đặt hòn đá vào tay áo, thầm nghĩ bản thân đúng là bị Mạc Ly thao túng rồi.

Bản thể hòn đá của Mạc Ly, vàng còn không nghiền nát nổi, hiện giờ trên người Mục Tuỳ không có tiền bạc, sao có thể dùng tay không bóp nát hòn đá.
"Mọi người thay y phục đi, mau chóng lên đường, đừng chậm trễ ở đây nữa."
Sau khi thay đồ, bọn họ xuất phát rời khỏi khu chợ.
Dưới sự hộ tống lặng lẽ của Mục Tuỳ, con thỏ thành thật kéo xe, từng bước tiến về phía trước.
Bước chân của thỏ thành tinh quả thực rất nhanh, đi được một quãng đường dài, Mạnh Như Ký theo sau còn mệt.


Nàng muốn làm biếng, vì thế lặng lẽ tựa lên xe đẩy.
Hành động này của nàng, Diệp Xuyên sẽ không nói gì, Diệu Diệu cũng dọn dẹp đồ trên xe để chừa một vị trí cho Mạnh Như Ký.
Chỉ có con thỏ rất tức giận.
Nhưng Mục Tuỳ thấy, lại ngầm đồng ý.
Con thỏ cũng liếc Mục Tuỳ một cái, hiểu ý hắn, chỉ đành ngầm chấp thuận.
Vì thế sau nửa ngày rời khỏi chợ, trên xe kéo hai người, một túi bánh, chất thành đống lớn.
Sau khi ngồi lên xe, Mạnh Như Ký nhàn rỗi nói với Diệu Diệu: "Diệp Xuyên và con thỏ kéo xe đều đến từ thành Trục Lưu, bọn họ đến rất nhanh, một ngày là tới.

Nhưng ta vừa bảo Diệp Xuyên tính thử, chúng ta chậm rãi đến thành Trục Lưu thế này thì có lẽ phải mất bốn năm ngày, vì chúng ta còn phải ngủ nghỉ ăn uống."
Diệu Diệu gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Nhưng ta vẫn còn một cách." Mạnh Như Ký chỉ vào túi tiền Diệu Diệu, hiện giờ bên trong đựng tiền, cả một túi kêu leng keng: "Ta có thể dùng tiền đồng làm trận pháp, đưa chúng ta về thành Trục Lưu như bay.

Đến ngay lập tức."
Diệu Diệu nghe vậy, liếc nhìn quang cảnh xung quanh, sau đó lắc đầu: "Muội còn muốn ngắm nhìn phong cảnh trên đường."
Diệu Diệu nói vậy, mái tóc tung bay theo gió dưới ánh mặt trời của nàng ta chợt trở nên trong suốt, nhưng một lúc sau lại khôi phục bình thường.
Mạnh Như Ký nhìn thấy nhưng không hề chỉ ra, nhìn Diệu Diệu như bình thường: "Được, lời của bà chủ, chúng ta làm theo."
Diệu Diệu gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Như Ký tỷ, có phải mọi người đến thành Trục Lưu là có chuyện gấp không, nếu không thì chúng ta đi nhanh chút cũng được."
"Ta không vội." Mạnh Như Ký nhìn về phía Mục Tuỳ: "Phu quân của ta chắc cũng không vội...!đâu."
Suy cho cùng, quay về là phải chia tiền rồi.
Mục Tuỳ nghe vậy, không nói lời nào, chỉ im lặng đi bên cạnh xe.
Con thỏ kéo xe quay đầu lại, liếc Mục Tuỳ một cái, sau đó cũng mím môi, ngoan ngoãn kéo xe.
Chỉ có Diệu Diệu kinh ngạc che miệng: "Hai người...!từ khi nào thế? Thật sao? Đã thành thân rồi?"
Mạnh Như Ký mỉm cười, có chút đắc ý: "Là ta chủ động, rất nhanh đã xong xuôi rồi, lợi hại đúng không."
"Kiểu viết tên lên cây Nhân Duyên sao."
"Ừm, lần này muội đi cũng có thể nhìn thấy."
Diệu Diệu tặc lưỡi cảm thán hồi lâu.
Ngày đầu tiên khởi hành, trên đường đi rồi lại dừng, Mạnh Như Ký và Diệu Diệu thỉnh thoảng lại tán gẫu, nói chuyện thời tiết thật đẹp, rồi những chuyện thú vị đã xảy ra.
Mạnh Như Ký dường như có được nhàn rỗi trong cuộc đời thăng trầm, đây là sự thoải mái nàng chưa từng có từ khi tới vùng đất Vô Lưu.
Nàng nằm trên xe đẩy, nghe tiếng bánh xe "lộc cộc" lăn, kèm theo tiếng bước chân của người bên cạnh, đắm mình trong ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán cây.

Mạnh Như Ký nhắm mắt, nhàn nhã ngủ một giấc, như thể đã rất lâu không được ngủ.
Không lo tiền tài, không lo tương lai.
Đợi khi nàng tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Nàng và Diệu Diệu cùng ngủ trên xe, trên người đắp một chiếc áo choàng lớn.

Nhìn ánh trăng thì đã là đêm khuya, Diệp Xuyên và con thỏ cùng nằm ngủ trên đất.
Đống lửa "lách tách" vang lên, rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Đã lâu không ngủ ngon như vậy, Mạnh Như Ký vẫn có chút không muốn dậy, nhưng khi lật người, nàng đột nhiên nhìn thấy trong khu rừng được ánh lửa yếu ớt phản chiếu, một bóng người đang đi sâu vào trong màn đêm, khom lưng, bước chân loạng choạng.

Là...
Mục Tuỳ?
Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ lạ.

Nàng liếc nhìn con thỏ ở một bên, con thỏ đang ngủ rất ngon, hiển nhiên cũng không biết thành chủ ca ca mà nó yêu nhất đã đi vào rừng.
Người này, lại định mưu đồ gì đây?
Mạnh Như Ký nhẹ nhàng bước xuống đất, không đánh thức ai, đi theo bóng người đó, bước vào trong rừng sâu.
Càng tiến về trước, càng cách xa ánh lửa ấm áp, sự ẩm thấp lạnh lẽo trong rừng càng thêm thấu xương.
Mạnh Như Ký đi theo một lúc, đến khi không cảm nhận được ánh lửa phía sau nữa, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng sột soạt, nhưng lại truyền tới từ sau lưng nàng.

Mạnh Như Ký cảnh giác xoay người, một bàn tay ấn vai nàng, trực tiếp đẩy nàng đến một thân cây.
Bàn tay chống bên tai, trong mắt Mục Tuỳ phản chiếu ánh trăng quỷ dị của vùng đất Vô Lưu.

Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, giống như dã thú trong rừng nhìn chằm chằm con mồi: "Phu nhân." Hắn lạnh lùng mở miệng: "Nửa đêm đi theo người khác, không phải thói quen tốt đâu."
Dây dưa với Mục Tuỳ không một trăm thì cũng đã mấy chục lần, Mạnh Như Ký vốn không sợ nữa.
"Chàng rời xa ta, ta sẽ buồn đó.

Hơn nữa có phu quân nhà nào nửa đêm rời đi mà không khiến người khác nghi ngờ, không phải chàng định gặp nữ nhân khác sau lưng ta đấy chứ?"
"Gặp thì có sao?"
Mạnh Như Ký nhướng mày: "Vậy phải thiến chàng thôi."
Câu trả lời ngoài dự liệu, nhưng cũng giống câu trả lời của Mạnh Như Ký.
Cho dù phu thê bọn họ, đang diễn kịch.
Mục Tuỳ mỉm cười: "Vậy ngày thường nàng gặp nhiều nam nhân như vậy, ta phải phạt nàng thế nào đây?"
"Ta không gặp sau lưng chàng."
"Vậy sao..."
Mục Tuỳ đang nói thì đột nhiên bàn tay mất đi sức lực, đặt lên vai Mạnh Như Ký.

Khi Mạnh Như Ký đang kinh ngạc, cả người Mục Tuỳ đã trượt xuống.
Mạnh Như Ký hoảng sợ, gần như vô thức giữ lấy cánh tay Mục Tuỳ, định kéo hắn lên.

Nhưng cả người Mục Tuỳ mất sức, hoàn toàn không đứng vững, Mạnh Như Ký chỉ đành thuận thế ngồi xuống đất, đến khi Mục Tuỳ nằm trong lòng nàng.
"Ngươi làm sao thế?" Mạnh Như Ký hỏi hắn, lúc này mới thấy sắc mặt được ánh trăng chiếu vào của hắn trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, dường như đang nhẫn nhịn cơn đau mãnh liệt.
"Ngươi đói rồi sao?" Mạnh Như Ký gần như vô thức nghĩ đến chuyện này: "Ngươi đợi ta đi lấy bánh..."
Mục Tuỳ lập tức giữ tay Mạnh Như Ký.
"Đừng đi, kinh động người khác."
Mạnh Như Ký ngẫm nghĩ rồi lại ngồi xuống, nhíu mày quan sát Mục Tuỳ.
Dưới ánh trăng, trong y phục của Mục Tuỳ, dường như có một luồng khí tức màu đen lướt qua.

Hai ngày trước Mạnh Như Ký đã nhìn thấy khí tức này, vì thế nàng rất quen thuộc...
Lệ khí.
Mạnh Như Ký vươn tay, trực tiếp vạch cổ áo Mục Tuỳ ra.
Mục Tuỳ muốn phản kháng, nhưng lúc này hắn đang mất sức, không thể giữ tay Mạnh Như Ký, chỉ có thể để mặc nàng vạch áo, sau đó nhìn chằm chằm lồng ngực hắn...
Trên làn da có vô số vết thương, cũ có, mới có, mà trong miệng những vết thương này đều có từng sợi khí tức màu đen tản ra, không có ngoại lệ.
Chính là lệ khí.
"Ngươi...!bị lệ khí đả thương?" Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ lạ: "Lúc nào? Trước đây trong huyễn cảnh do Diệp Xuyên tạo ra, ngươi không bị thương, tại sao lại bị thế này?"
Mục Tuỳ im lặng thở dốc, kéo vạt áo lại, trong ánh trăng trông không khác gì bị Mạnh Như Ký ức hiếp.

Có điều ánh mắt hắn lãnh đạm, mang vẻ lạnh lẽo: "Không liên quan đến ngươi."

Mạnh Như Ký không nhiều lời, gần như thô bạo vạch y phục Mục Tuỳ ra.
Hô hấp Mục Tuỳ nhất thời khựng lại.
Mạnh Như Ký trực tiếp dùng tay dán lên lồng ngực hắn, đè lên miệng vết thương tản ra lệ khí.

Khoảnh khắc tiếp xúc với lệ khí, Mạnh Như Ký nhất thời nghẹn họng, cảm xúc bắt đầu hỗn loạn, nàng buông tay ra, cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu do lệ khí mang lại.
"Đây là lệ khí, ngươi đừng nghĩ qua loa cho xong.

Tại sao trong vết thương của ngươi lại tích tụ nhiều lệ khí như vậy, Mục Tuỳ, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Biết chuyện của ta, không có ích với ngươi.

Nhưng ngươi..." Dường như lại bị cơn đau xâm chiếm cơ thể, Mục Tuỳ nhắm mắt, nhẫn nhịn cơn đau, như thể đã rất thành thạo.

Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp: "Trong huyễn cảnh của Diệp Xuyên, ngươi nói lệ khí là vật của thần linh, tại sao ngươi biết?"
Mạnh Như Ký nhìn bộ dạng cố chấp của hắn, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó xoa đầu Mục Tuỳ.

Động tác của nàng dịu dàng, nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười tà ác.
Mạnh Như Ký nói: "Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi? Biết chuyện của ta, có ích gì với ngươi?"
Mục Tuỳ im lặng, nhìn Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký chỉ nói: "Có điều, ta không giống ngươi, ta biết con người nói chuyện là để chia sẻ thông tin, ta không ngại chia sẻ quá khứ của ta, chỉ là, ta hy vọng chúng ta bình đẳng.

Thiên Sơn Quân, thành Trục Lưu không phải là nơi giao dịch sao, hôm nay chúng ta giao dịch đi.

Một câu hỏi, đổi một câu hỏi."
Xem ai thua trước.
Mục Tuỳ trầm mặc giây lát, dường như đang suy tính lợi hại.

Một lúc sau hắn nói: "Được..." Có điều chưa nói dứt lời, Mục Tuỳ lại nghiến răng, tựa như cơn đau càng thêm mãnh liệt.
Mạnh Như Ký thấy vậy liền lau mồ hôi lạnh trên trán giúp hắn: "Ta cũng không phải kẻ xấu, ngươi nghỉ trước đi, đợi khi khoẻ lại rồi nói chuyện tiếp."
Mục Tuỳ không đáp, Mạnh Như Ký nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm: "Ta có thể làm gì để ngươi dễ chịu hơn chút?"
"Cứ như vậy..."
"Cái gì?"
Mục Tuỳ nâng tay, đặt lòng bàn tay Mạnh Như Ký lên trán mình: "Chạm vào ta."
Vốn chỉ là lau mồ hôi giúp hắn, nhưng khi bàn tay Mục Tuỳ chạm vào lòng bàn tay nàng, khi lòng bàn tay tiếp xúc với làn da trên trán hắn, Mạnh Như Ký nghe Mục Tuỳ nói, nhất thời ngẩn ra.
Gò má Mạnh Như Ký ửng hồng, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, ép bản thân lạnh giọng nói: "Thế này sao?"
"Ừm."
Mạnh Như Ký cảm thấy kỳ lạ: "Vậy vừa rồi ngươi rời khỏi đống lửa làm gì, nếu khi đau chạm vào ta sẽ thấy thoải mái, vậy không phải nên ở gần ta sao?"
Mục Tuỳ mở mắt, nhìn Mạnh Như Ký, ánh trăng trong mắt như sóng nước: "Ngươi nhất định muốn biết sao?"
Mạnh Như Ký ngẩn ra: "Thì cũng..."
"Vì ta sợ ta..." Mục Tuỳ buông tay Mạnh Như Ký ra, sau đó khẽ nghiêng người trong lòng nàng, ôm lấy eo Mạnh Như Ký: "...!không nhịn được mà làm thế này."
Hơi thở, phả vào eo và bụng nàng.
Nhất thời, Mạnh Như Ký cảm thấy sự ẩm ướt của rừng cây trong màn đêm sắp bị khuôn mặt của nàng, hong khô rồi...
Mục Tuỳ bị mất ký ức làm như vậy, cũng không sao.
Hắn của bây giờ...
Đang làm gì vậy...
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù muộn, nhưng, vẫn đến....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!