Ngày hôm sau, Mạnh Như Ký bị đánh thức bởi một tiếng nổ lớn.

Nàng mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt Mục Tuỳ.
Hiển nhiên, Mục Tuỳ cũng bị tiếng nổ này đánh thức.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc và vẻ cảnh giác khi bị đánh thức.
Nhưng một khắc sau, những cảm xúc này đã tiêu tan hết, chỉ còn lại chút ngượng ngùng giữa hai người...!Chính xác hơn, chỉ còn lại trên vẻ mặt của Mạnh Như Ký.
"Khụ..." Mạnh Như Ký ho khan một tiếng, muốn ngồi dậy, nhưng vừa động đậy, nàng liền phát hiện một bàn tay của Mục Tuỳ đang đặt trên eo nàng rất tự nhiên.
Không chút do dự, Mạnh Như Ký gạt tay hắn ra, lập tức ngồi dậy, ra vẻ bình tĩnh đổi chủ đề: "Nơi này ẩm ướt, may mà ngươi có thể ngủ ngon như vậy."
Mục Tuỳ đương nhiên sẽ không đào sâu vấn đề "Sao tối qua chúng ta lại ngủ cùng nhau", ngồi dậy, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Âm thanh truyền đến từ căn miếu nát."
Mạnh Như Ký bóp cánh tay, bước đi: "Đến xem thử."
Hai người nhanh chóng đi tới, còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của con thỏ: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Ta sai rồi! Ta thực sự không cố ý làm ngươi bị thương!"
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt, nói với Mục Tuỳ: "Con thỏ nhà ngươi sung sức thật đó, mới sáng sớm đã bắt đầu làm loạn."
Mục Tuỳ không nói lời nào, trực tiếp tiến vào căn miếu.
Trong miếu, một mảnh hoang tàn.
Tượng thần vốn ngồi trên bệ cúng đã ngã, căn miếu được nó chống đỡ hoàn toàn sụp đổ, gỗ và gạch vỡ rơi xuống, đắp lên thân bức tượng như một lớp chăn bụi.
Vai của tượng thần rơi vào trong đất, ngập nửa thân người.

Đầu và mặt vừa chạm đất, bùn liền bắn vào vị trí mắt, như thể thêm tròng mắt cho nó, để nó nhìn những kẻ hoang đường này với vẻ lãnh đạm.
Trước mặt tượng thần, con thỏ ngồi xổm dưới đất chịu đánh, người đánh nó, là Diệu Diệu.
Diệp Xuyên đứng can ngăn ở một bên, bất lực kêu lên: "Diệu Diệu cô nương, ngươi tỉnh táo chút."
Nhưng Diệu Diệu không nghe lời hắn nói, điên cuồng đấm đá lên người con thỏ, cho dù con thỏ ngồi xổm thành một đống vẫn lớn hơn nàng ta.
"Ngươi tìm huynh ấy về! Ngươi tìm huynh ấy về!"
"Ai! Tìm ai về!"

"Huynh ấy! Huynh ấy đó! Chính là huynh ấy!"
"Diệu Diệu cô nương, ngươi bình tĩnh lại trước đi!"
Mạnh Như Ký nhìn cảnh tượng lộn xộn này, nghe mấy lời như quỷ đả tường kia, trực tiếp bước đến bên cạnh Diệp Xuyên, kéo người đang khuyên can vô ích là hắn ra, lạnh giọng hỏi: "Mạc Ly đâu? Hòn đá đâu? Có phải con thỏ này đã làm gì hắn rồi không?"
Mục Tuỳ đứng ở cửa miếu, không nhìn con thỏ bị đánh mà chỉ nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt lạnh lẽo.
Diệp Xuyên đột nhiên bị Mạnh Như Ký xoay tròn một vòng thì ngẩn người một lúc, sau đó mới bắt đầu xử lý lời nói của Mạnh Như Ký: "Đúng, chính vì hòn đá đó!"
Nhưng chưa đợi hắn nói xong, Diệu Diệu lại bắt đầu gào thét chói tai, như muốn xé rách bầu trời: "Ngươi tìm huynh ấy về cho ta!"
Con thỏ cũng đau đớn kêu gào: "Rốt cuộc là tìm ai chứ!"
Mạnh Như Ký không nhiều lời, nâng tay đập vào gáy của Diệu Diệu.

Diệu Diệu lập tức "bình tĩnh", hai mắt nhắm lại, cơ thể đổ về phía trước.

Mạnh Như Ký đẩy Diệp Xuyên ra rồi kéo Diệu Diệu lại, vững vàng đặt nàng ta xuống đất.
Lúc này, căn miếu rách nát cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Con thỏ cuộn tròn hai chân, bất lực bật khóc trên đất, sờ khuôn mặt bị đánh sưng của mình thì rất ấm ức.

Nó thỉnh thoảng lại liếc Mục Tuỳ một cái, nhưng thấy sắc mặt Mục Tuỳ âm u thì không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể thút thít khóc.
Diệu Diệu được Mạnh Như Ký đặt trên đất, trong miệng vẫn vô thức lẩm bẩm: "Tìm về...!tìm về..."
Mạnh Như Ký nhìn về phía Diệp Xuyên: "Nói đi."
Diệp Xuyên thở dài, lấy ra hòn đá xám đen trong người đưa cho Mạnh Như Ký:
"Ở chỗ ta.

Trước đó ta ở bên ngoài nên cũng không nhìn rõ lắm, hình như là vì con thỏ ra tay với hòn đá này nên hòn đá mới phản công.

Một luồng khí cực lớn đánh tới, ta ở bên ngoài còn bị thổi ngã khỏi cây, sau đó tượng thần cũng ngã, căn miếu cũng sập."
Mạnh Như Ký nhận lấy hòn đá, quan sát kỹ, phát hiện hòn đá không có chút tổn hại nào.


Nhưng căn miếu đã sụp đổ, thiết nghĩ sự tấn công của con thỏ khiến Mạc Ly phản ứng rất mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không tỉnh, cũng không xuất hiện nói hai câu, đúng là kỳ lạ.
Mạnh Như Ký nhìn con thỏ: "Hôm qua ngươi tốt tính bảo chúng ta cởi y phục làm đệm cho Diệu Diệu, không phải là vì hòn đá này chứ?"
Con thỏ chỉ lau nước mắt, không đáp.
Trong lòng Mạnh Như Ký đã có kết luận, không cần câu trả lời của con thỏ nữa.

Nàng đặt hòn đá vào lòng, liếc nhìn Mục Tuỳ, quả nhiên, bắt gặp ánh mắt không vui của Mục Tuỳ.
"Ngươi cũng đừng diễn nữa." Mạnh Như Ký nói với Mục Tuỳ: "Chủ tớ hai người các ngươi, một người không cho ta đặt hắn vào lòng, sau đó lừa ta cởi y phục, muốn tìm cơ hội ra tay với hòn đá.

Ta nói mà, bảo ngươi không giết người ngươi sẽ không giết người, có thể nghe lời vậy sao?"
"Không muốn ngươi đặt hắn vào lòng, là không muốn ngươi đặt hắn vào lòng, chỉ vậy thôi." Mục Tuỳ nói: "Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy, chuyện này không liên quan đến việc có giết hắn không."
Hắn giải thích, khiến Mạnh Như Ký hơi bất ngờ.
"Không quan trọng nữa, bây giờ ta phải đặt hắn trong người."
Sắc mặt Mục Tuỳ càng thêm âm u khó coi.
"Tại sao Diệu Diệu lại thế này?" Mạnh Như Ký hỏi Diệp Xuyên: "Ngươi nói tiếp đi."
"Hình như, cũng vì luồng khí ban nãy." Diệp Xuyên phán đoán: "Nàng ta nhìn như bị ma nhập, muốn tìm ai đó về, còn nhận thỏ huynh thành một người khác."
"Yểm thuật." Mạnh Như Ký gật đầu, chọc hòn đá trong lòng: "Đây là một yểm yêu, Diệu Diệu cũng chưa từng tu hành thuật pháp, trong luồng khí đó nhất định có thuật pháp khiến tinh thần muội ấy hỗn loạn."
Mạnh Như Ký thở phào: "Xem ra không phải vấn đề lớn, muội ấy tỉnh lại có lẽ sẽ ổn..."
Mạnh Như Ký còn chưa nói dứt lời, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay Mạnh Như Ký.
Diệu Diệu trên đất tỉnh lại.
Diệu Diệu mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, dần dần, nước mắt trào ra: "Thường Vân ca ca, muội đã tìm huynh rất lâu, huynh đã đi đâu thế?"
Mạnh Như Ký nhìn Diệu Diệu, im lặng.

Mấy người còn lại nhìn thấy bọn họ, nhất thời cũng không dám lên tiếng, sợ kinh động đến Diệu Diệu sẽ khiến nàng ta trở nên điên cuồng như vừa rồi.
Mạnh Như Ký rút tay áo ra, nhưng lại bị Diệu Diệu nắm rất chặt, không thể rút được.
"Diệu Diệu..." Bàn tay tự do còn lại của Mạnh Như Ký day day mi tâm: "Có khả năng nào, ta là một nữ tử, không phải ca ca không?"

"Cái gì?" Diệu Diệu như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký: "Huynh có nữ tử ở bên ngoài!?"
"..."
Nước mắt tí tách tí tách rơi xuống đất theo khoé mắt Diệu Diệu: "Là nữ tử nào, huynh thích nàng ta sao?"
"Không phải..."
"Ghét ta rồi sao? Vì ta mãi không đến tìm huynh?"
"Ta không có..."
"Thường Vân ca ca..."
Diệu Diệu bật khóc như hoa lê dính mưa, vô cùng đáng thương.

Nhìn hốc mắt và chóp mũi đỏ ửng của nàng ta, Mạnh Như Ký bị nàng ta khóc cho mềm lòng, sau đó lại nghe thấy nàng ta nghẹn ngào đứt quãng.
"Đồ cưới...!đồ cưới ta đã may xong rồi...!Cơm...!cơm ta cũng học nấu rồi..."
Mạnh Như Ký nhớ đến túi y phục và túi bánh, lập tức không muốn giải thích nữa, cũng không muốn thanh minh nữa, dỗ dành: "Không có nữ tử, không có nữ tử bên ngoài, chỉ có mình muội, muội đừng khóc nữa."
Đôi mắt long lanh của Diệu Diệu lại chớp chớp nhìn Mạnh Như Ký: "Huynh nói thật sao?"
Mạnh Như Ký không chớp mắt lấy một cái: "Thật.

Ta chỉ thích mình muội, được không?"
Diệu Diệu nín khóc mỉm cười.
Mạnh Như Ký nhìn nụ cười của nàng ta, cảm thán, trên đời này đúng là không có gì dễ dỗ hơn thiếu nữ nữa.
"Muội nghỉ ngơi một lúc đi." Mạnh Như Ký dịu giọng: "Ta ra ngoài một lát."
"Huynh muốn đi đâu?" Lúc này Diệu Diệu mới nhìn xung quanh: "Chúng ta đang ở đâu đây?"
Dường như thực sự đang ở trong mộng.
"Ta đưa muội về nhà thành thân mà." Mạnh Như Ký dỗ dành: "Muội đi đường mệt rồi, nghỉ một lúc.

Ta ra ngoài hỏi đường rồi lại về tìm muội."
Diệu Diệu ngoan ngoãn nói: "Được."
Mạnh Như Ký vội vàng rời đi, vỗ Diệp Xuyên, đánh mắt với con thỏ, sau đó kéo Mục Tuỳ ra ngoài miếu.
Đi được một đoạn, sau khi xác nhận Diệu Diệu không nghe thấy bọn họ nói chuyện nữa, Mạnh Như Ký bất lực nhìn con thỏ, nhưng còn chưa kịp trách móc câu nào thì Mục Tuỳ ở một bên đã mở miệng.
"Phu nhân nhận là phu quân của người khác, cũng rất thành thạo."
Mạnh Như Ký nghe vậy liền trợn mắt: "Ta đang xử lý hoạ do ai gây ra? Còn nữa, một nữ tử như Diệu Diệu mà ngươi cũng ghen được?"
Mục Tuỳ dời mắt, kiên quyết ném lại một câu: "Thành thân hai lần ở vùng đất Vô Lưu sẽ bị sét đánh."

"Tự nói cho nam nhân mấy người nghe ấy!"
Mạnh Như Ký cũng quay đầu ghét bỏ, sau đó lập tức vẽ một dấu gạch chéo lớn cho suy nghĩ trong lòng tối qua, cái gì mà đan áo choàng cỏ cho hắn chứ.
Hắn xứng sao!
Chỉ dựa vào cái miệng này, hắn cũng không xứng!
"Là hoạ ta gây ra, ngươi đừng mắng thành chủ ca ca!" Con thỏ chính trực nói, nhưng khuôn mặt sưng đỏ khiến lời nó nói ra có chút buồn cười: "Ta sẽ kéo nàng ta đến thành Trục Lưu, ngươi cũng có thể ngồi lên xe, ta không cố ý kéo các ngươi qua mấy chỗ mấp mô nữa là được."
"Ngươi..." Mạnh Như Ký chỉ vào con thỏ, một ngụm máu kẹt trong cổ họng.

Nàng nhịn hồi lâu, hít sâu một hơi: "Chuyện đến nước này, chúng ta mặc đồ của người ta, ăn bánh của người ta, muội ấy là bà chủ của chúng ta, bất luận thế nào cũng phải đưa muội ấy đến nơi muốn đến."
"Mạnh cô nương nói có lý." Diệp Xuyên có chút lo lắng: "Nhưng hiện giờ Diệu Diệu cô nương không tỉnh táo, sau khi đến thành Trục Lưu thì phải làm sao đây?"
"Đi một bước tính một bước vậy, đến thành Trục Lưu trước rồi nói.

Triệu chứng tinh thần hỗn loạn do trúng yểm thuật của muội ấy, nói không chừng đi đường sẽ đỡ.

Kể ra..." Mạnh Như Ký nhìn Diệp Xuyên: "Không phải ngươi là y tiên sao, ngươi khám cho muội ấy xem có đỡ nhanh được không?"
Con thỏ cũng sáng mắt: "Đúng vậy, ngươi chữa cho nàng ta đi, ta không muốn bị đánh nữa."
Diệp Xuyên ngẫm nghĩ giây lát, nhưng rồi thở dài: "Nói ra hổ thẹn...!Mấy năm nay...!đã bỏ tu hành y thuật, ta...!e rằng cũng khám không chuẩn."
Mạnh Như Ký thở dài, vì Diệu Diệu, cũng vì bản thân.
Nàng tưởng đã kéo được một y tiên, nào ngờ lại kéo được một lang băm...
Cũng phải, sau khi tới vùng đất Vô Lưu, có chuyện tốt nào đến lượt nàng chứ...
Mạnh Như Ký còn chưa thở dài xong thì đột nhiên tiếng bánh xe "lộc cộc lộc cộc" vang lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn, trong căn miếu nát, Diệu Diệu tự kéo cái xe ra ngoài.
Mấy người đều ngẩn ra, sau đó nghe Diệu Diệu nói: "Thường Vân ca ca! Huynh xem ta mang gì đến cho huynh này?"
Mạnh Như Ký nhìn cái xe đẩy đó, lễ độ hỏi: "Cái gì thế?"
"Ngựa đó!" Diệu Diệu nói: "Con ngựa thật to! Trước đây huynh nói muốn đưa ta đi cưỡi ngựa, bây giờ chúng ta đi cưỡi ngựa đi!"
Mạnh Như Ký: "..."
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn Diệp Xuyên: "Hay là, cứ khám thử đi."
Còn nước còn tát, sao không thể chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!