Ánh mắt của Biên Lê lộ ra nửa phần nghi ngờ, còn nửa phần còn lại, cô lại âm thầm giấu trong suy nghĩ của chính mình.

Trông thấy Hạ Vân Tỉnh tỉnh dậy, cô hất cái cẳm nhỏ xinh đẹp của mình lên, giận dỗi liếc nhìn anh. Vậy mà thế nào gã kia lại dửng dưng, chỉ hơi nhướng mày lên, chẳng mảy may để ý tí nào.

Bây giờ xung quanh đều là trợ lý với nhân viên công tác, cô không tìm được cơ hội để dò hỏi. Đợi đến khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mọi người tiếp tục đi về chỗ ghi hình, trong hành lang ồn ào ầm ĩ, Biên Lê đi đến bên cạnh Hạ Vân Tỉnh. 

“Anh không hiểu nhầm tôi đấy chứ?” giọng Biên Lê nói chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy.

Hạ Vân Tỉnh người cao chân lại dài, cao hơn Biên Lê hẳn một cái đầu rưỡi, thấy cô hơi kiễng chân lên, anh liền xoay người sang bên phải, hơi nghiêng người cúi thấp xuống.

Giọng cô gái hòa lẫn với những âm thanh ồn ào xung quanh, nhẹ nhàng truyền tới. Khoảnh khắc này hai người họ sát gần nhau, gần tới độ anh có thể ngửi thấy hương trái cây trên người cô, có cả mùi hương ngọt ngào của sữa của dâu tây và cả đào nữa.

“Hiểu lầm cái gì?” Hạ Vân Tỉnh nghe rõ được câu hỏi của cô, liền hỏi ngược lại.

Mí mắt anh cụp xuống, hơi khép hờ, hàng mi dày hơi cong lên, nhìn từ góc này, Biên Lê có thể thấy được xương lông mày vô cùng đẹp của anh cùng với đôi mắt đen ẩn ở phía sau.

“À…ý tôi là ở bên trong cái album tôi đưa cho anh không có cái tờ giấy kiểu đó đâu, anh hiểu ý tôi chứ?” Cô đè thấp giọng xuống, hai mắt cô dáo dác nhìn đi chỗ khác, tránh cảnh phải đụng độ ánh mắt của anh.

Hạ Vân Tỉnh nghĩ rồi mới biết trong lời cô nói có ý gì, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Đây là đang giải vây cho bản thân.

Anh nhướng mày cười, “Ồ? Thế em nói tôi nghe xem, là kiểu nào?”

Biên Lê bĩu mỗi, cô cảm thấy anh rõ biết rồi còn cố hỏi: “Còn loại nào được nữa, chính là cái kiểu mà Lý Ca vừa mới nói ấy.”

Nói xong trong lòng cô còn oán thầm một câu. Chính là cái kiểu của cái người vừa mới chặn anh ở hành lang đấy.

“Không có hiểu lầm em đâu.” Hạ Vân Tỉnh đáp lại rất nhanh.

Biên Lê nghe được câu trả lời của anh thì đầu óc có hơi đơ ra. Bây giờ cô không biết phải đáp lời lại như thế nào, giống như cái chủ đề nói chuyện cô gợi ra ban đầu không được suy tính kỹ cho lắm.

Dẫu sao, dù là nghĩ thế nào thì đáp án vốn đã định sẵn là kỳ quặc rồi.

Nếu anh hiểu lầm rằng cô cũng nhét một tờ giấy như thế vào, mà anh còn nhận nó nữa, vậy thì ý tứ ẩn chứa trong đó vô cùng rõ ràng rồi. Mà nếu kể cả anh không hiểu lầm, vẫn nhận nó…lại nhớ tới lời Lý Ca mới nói, suy nghĩ của Biên Lê cứ quấn quýt lấy nhau, quanh đi quẩn lại lại quay về điểm ban đầu.

Cho dù thế nào, Hạ Vân Tỉnh cũng chưa bao giờ nhận album của người khác. Nhưng thật không ngờ, lại chỉ nhận của một mình cô.

Nhận ra điều này, trong lòng Biên Lê bỗng có chút ngọt ngào.

Xung quanh có rất đông người, giữa những âm thanh ồn ào đó, hai người cùng nhau sánh vai đi vào.

Biên Lê đi chậm hơn anh nửa bước, cô rũ mắt xuống, thứ đầu tiên ánh mắt cô chạm đến chính là bàn tay đang buông thõng của anh, ngón tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, hổ khẩu(*) bàn tay phập phồng lên xuống.

(*) Hổ khẩu: khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, huyệt vị hợp cốc là điểm nằm ngay trên gò cơ nơi hổ khẩu bàn tay (nguồn wiki)

Không hiểu sao trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Hạ Vân Tỉnh đang mở những trang trong của cuốn album bằng đầu ngón tay, nhẹ nhàng lật dở, chỉ có âm thanh nhỏ vang lên từ những trang giấy.

Các trang bên trong album số lượng giới hạn của Gemini đều có từng thành viên một của nhóm, mỗi bản thì đều có chữ ký riêng của cô. Toàn bộ bên trong đều là những bức hình đầy nghệ thuật của cô.

Biên Lê vẫn nhớ khi Hạ Vân Tỉnh lúc xem nó thì vô cùng nghiêm túc, lật hết trang này đến trang khác. Nàng nhỏ giọng “a” một tiếng, hai tay ôm lấy hai má nóng bừng của mình.

Loại cảm giác và tình cảm chưa bao giờ có này cứ thế quấn lấy cô.

Thật đúng hết thuốc chữa rồi.

Đợt ghi hình thứ ba của trận đấu bắt đầu, Biên Lê vẫn còn hơi choáng váng. Đúng lúc này, Hạ Vân Tỉnh thấp giọng gọi tên cô. 

Tâm hồn Biên Lê treo ngược cành cây hẳn một lúc, lần này lại bị anh ngáng chân một cái, cô sợ tới mức nhảy ra ngoài tới hai mét.

Vì thế mà cô va ngay phải Hà Hú Dĩ vừa chạy đến, tuy rằng anh ta trông có vẻ gầy yếu, nhưng va phải thì như đụng vào cái kiềng sắt vậy. Bị va qua đụng lại như thế, Biên Lê thiếu chút nữa là bay lên luôn rồi.

Cũng may Hà Hú Dĩ là người ga lăng, kịp đỡ lấy Biên Lê, đỡ cô sắp ngã đứng dậy.

Nỗi hoảng sợ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Dòng suy nghĩ của Biên Lê quay trở lại, đúng là người trẻ tuổi, trong nháy mắt tinh thần khí thế liền tràn đầy.

Mà Hạ Vân Tỉnh không biết vì sao, ngay lập tức trầm lặng lại, cũng không gọi cô nữa. Biên Lê không rảnh rỗi đi quan tâm đến tâm tình của anh, mà ngược lại đang mong chờ đến trận đấu cuối cùng, đây là phần mục vừa có nhiệt vừa bạo nhất kể từ khi phát sóng, mỗi cái đều có tiếng cười và cả cao trào.

Vòng thi đấu thứ ba này có lượng vận động khá lớn, vốn dĩ định sắp xếp để hoạt động ở ngoài trời, nhưng đầu đông thời tiết thì lạnh, mặc dù có khô hanh, nhưng về đêm lại có nhiều sương vô cùng lạnh, màn ảnh ghi hình lại dễ bị mờ, thiết bị cũng không dễ sử dụng, vậy nên tổ ekip đành cân nhắc lại, đổi thành ghi hình ở trong nhà.

Vì ở trong nhà nên điều kiện cũng không có khó khăn gì, vì vậy mà tiến độ của tổ đạo diễn không khỏi nhanh hơn chút. Khâu cuối cùng này không chỉ có điểm tích lũy là cao nhất, nó cũng là phần thi chiếm thời gian dài nhất của chương trình.

Theo độ khó mà đánh giá, nhìn thì có vẻ như đơn giản, nhưng trên thực tế lại chẳng dễ dàng tí nào. Trong đó quan trọng nhất vẫn là kiểm tra trình độ phối hợp ăn ý của teamwork ra sao.

Các quy tắc thì rất đơn giản và dễ hiểu.

Mỗi đội cử ra ba người cùng ra trận, một người tiến lên phá cửa ải, một người khác có trách nhiệm nhắc nhở đồng đội, giúp đồng đội vượt qua cửa ải. Còn người cuối cùng sẽ sử dụng những vật dụng mà đội mình giành được để xử lý hết số thức ăn ở trong đĩa. Mỗi đội đều xuất phát vào cùng một lúc, đội nào kết thúc nhanh nhất thì sẽ giành chiến thắng. 

Hạ Vân Tỉnh cũng không chút nghĩ ngợi phân luôn nhiệm vụ cho thành viên trong đội Hồng. Hà Hú Dĩ chịu trách nhiệm vượt qua cửa ải, Biên Lê phụ trách giải quyết hết thức ăn ở đoạn cuối cùng. Về phần anh, anh có trách nhiệm nhắc nhở đồng đội, thuận tiện còn phải lựa chọn công cụ để xử lý thức ăn, anh chính là người trung gian liên hệ kết nối giữa Hà Hú Dĩ và Biên Lê.

Hà Hú Dĩ ngay từ đầu đã tỏ ý không hài lòng, nhưng tính cách của anh ta lại không cho phép anh ta có thể tức nổ đầu giống như Ninh Tiết Sơ được, anh ta không vui hỏi: “Cậu để cho tôi đeo đồ bịt mắt, đi qua mấy cái cửa ải ngớ ngẩn kia hả?”

“Nếu không phải thế, chẳng nhẽ tôi đi?” Hạ Vân Tỉnh lạnh nhạt liếc anh ta một cái.

Hà Hú Dĩ rất thức thời, lạnh lùng đi sang một bên chống đẩy, coi như là chuẩn bị sớm. Biên Lê ở bên cạnh bọn họ, vô cùng chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Trông thấy bây giờ Hà Hú Dĩ bị chèn ép, cô bỗng cảm thấy như máu nóng sôi trào.

Ngay lập tức cô tự tiến cửa mình, giọng nói chứa đầy sự hứng thú: “Nếu anh Hà thật sự không muốn…hay là tôi đi? Tôi cảm thấy bản thân sẽ vượt qua cửa ải rất tốt nha!”

Biên Lê nói thật, ngoại trừ tính tò mò của cô, cô còn vô cùng năng động, trước kia cô cũng chơi mấy cái trò chui qua chui lại thế kia rồi. Cứ bám vào những mấu víu, những người khác cột mình vào dây thừng, con dốc giả, không phải đang nói chơi gì.

Hạ Vân Tỉnh không chút nghĩ ngợi từ chối luôn: “Em cứ ở yên đây đợi, ăn đồ của em đi.”

Vừa mới dứt lời, anh dừng lại một chút rồi lại từ từ tiếp thêm câu nữa, “Hay là, em không thích ăn nữa?”

Biên Lê nhìn vào chân phụng hoàng lửa ở trong cái thau đỏ rực mà mỗi đội được giao, vô dụng liếm liếm môi.

Lần gần đây nhất cô được ăn nó là lần quay chương trình ăn uống, cách đây rất lâu rồi. Biên Lê lúc này hai mắt sáng rực, cảm thấy như ngửi được mùi hương đã lâu kia, dùng dầu ớt cay làm nước sốt là ngon nhất, là thơm ngào ngạt nhất.

Biên Lê vẫn xoắn xuýt do dự một lúc.

Hạ Vân Tỉnh bóp trán, cuối cùng vẫn để anh giúp, cứ thế quyết định, “Được rồi, quyết thế đi.”

Anh lời ít mà ý nhiều, không để cho Biên Lê có cơ hội phản bác nào.

Trận đấu diễn ra khá ổn, chỉ là tốc độ của Hà Hú Dĩ kém hơn các thành viên to lớn của các đội khác, bị bỏ lại một quãng dài.

Nếu giữa chừng bị thất bại, thì phải bắt đầu lại từ đầu.

Ở cửa thứ nhất, Hà Hú Dĩ bị kẹt lại hẳn bốn năm lần, thế nên anh ta bị tụt lại so với người khác hẳn một vòng lặp liền. Anh ta nhíu chặt mày suốt trận đấu, áp lực lớn gây khó chịu như thế chẳng tài nào chống đỡ nổi, chỉ muốn trào ra cho xong.

Thấy anh Hà trước nay luôn bình tĩnh lại trở thành bộ dạng thế này, Biên Lê không nhịn được, ngồi xuống chỗ của mình trong đội, bật cười thành tiếng.

Nhưng mà, cô không cười nổi nữa, không thể cười được nữa.

Hà Hú Dĩ đến điểm cuối quá muộn, dụng cụ ăn uống còn rất ít để Hà Hú Dĩ có thể lựa chọn được, chỉ còn lại đúng hai thứ. Các vật tốt như đũa, thìa hay dĩa ăn đã sớm bị người ta chọn mất, chỉ còn lại có một cái muôi lớn dùng để múc canh với một cái kẹp nhỏ nhỏ giống với cái nhíp.

Dụng cụ để ăn có liên quan rất lớn đến thời gian dài ngắn của trò chơi. Mọi người đều biết nên chọn ra sao, huống chi gì là Hạ Vân Tỉnh đúng không?

Anh không dừng lại, đi thẳng về phía trước, dưới những con mắt đang quan sát chăm chú của mọi người, dưới ánh mắt mong đợi của Biên Lê, dưới những ánh mắt tò mò từ mọi hướng…Anh nhanh chóng chọn lấy cái muôi lớn có đường kính còn to hơn cả cái đĩa thức ăn, sau đó không chút do dự, đưa luôn cho Biên Lê.

Biên Lê: “…”              

Cái đặc biệt thế này! Cô ăn cái kiểu gì được trời…!

Cứ thế, trong chớp mắt, tất cả mọi cảm giác xấu hổ rồi ngọt ngào trước đấy trong lòng cô đều bị cái muôi to đùng này che mất luôn rồi…

Các chương trình gameshow rồi sẽ có lúc phải kết thúc…

Thời gian trôi qua thật nhanh, tấm rèm đầu mùa đông được vén lên, rồi lại từ từ mở ra bức rèm mới, bắt đầu một đợt lạnh thêm.

Trận tuyết đầu tiên ở thành phố Z vẫn chưa tới. Đêm trước của giáng sinh náo nhiệt hân hoan cuối năm chẳng biết đã đến tự bao giờ. Công ty giải trí Nhất Thiên đang đón chào một mùa giáng sinh mới, cả công ty cùng phát hành đĩa đơn giáng sinh hàng năm trên khắp các trang mạng.

Khi đĩa đơn được đăng tải trực tuyến trên các trang web và các phần mềm âm nhạc lớn, gây ra tình trạng quá tải lượt quy cập, sau 10 phút thì trên các phương tiện phát trực tuyến lượt xem đạt được trên một trăm vạn view, tạo ra một luồng gió mùa đông ấm áp mới đang sục sôi.

Đây là bản tình ca, là tác phẩm tâm huyết mới của Hạ Vân Tỉnh sau một năm tròn. So với phong cách sáng tác, hát và nhảy trước đây của nhóm thì không còn sôi động xa cách nữa, mà thay vào đó là đem tới cảm giác như rót mật vào tai, như tan vào lòng người.

Cư dân mạng thi nhau share MV hợp tác của hai nhóm nhạc nổi tiếng, ngậm ngùi cảm khái—

“Bài hát lần này anh giai sáng tác thật là ngọt ngào quá đi qaq!”

“Nhạc sĩ toàn năng Hạ Vân Tỉnh! Idol trời sinh Hạ Vân Tỉnh!”

“Móa ơi, Biên Lê với Hạ Vân Tỉnh nhảy cùng với nhau, bổ mắt quá đi aaaaaaa.”

“Người qua đường thôi, nhưng mà bài hát này ngọt thật đấy, quan trọng là ngoại hình hai nhóm này quá đẹp, lại nhảy cùng nhau nữa, tôi không biết đã xem lại video bao lần rồi nữa.”

Không thể không nói rằng, những lời có cánh từ cư dân mạng cũng đã tạo nên một chương trình gameshow sẽ được phát sóng tiếp theo.

Nhờ biểu hiện xuất sắc ở vị trí C trong đĩa đơn giáng sinh cùng Hạ Vân Tỉnh mà chỉ trong vòng ba ngày, Biên Lê đã có thêm một trăm vạn fan.

Bộ phận marketing còn đặc biệt cắt riêng phần của cô, sự bùng nổ khi đăng tải lại, trực tiếp đưa cô lên hot search, phía sau còn có mấy nhân vật lớn của thế giới đào nữa.

Công ty rất hài lòng với những phản hồi, mà lượt nghe bài hát của họ vẫn tăng đều đặn do càng ngày càng có nhiều nền tảng quảng bá rộng hơn, mức độ phổ biến các bài hát của họ cũng tăng lên.

Nhân khí tăng là bước đầu tiên trong kế hoạch, Đại Hùng vô cùng vui mừng, anh ấy khuyên các cô nên trình diễn thật tốt trên sân khấu giao thừa cuối năm, nhân tiện thoát thêm vòng fan nữa.

Thật ra thì cũng sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, cũng khoảng năm sáu ngày sau, vì để bảo đảm trạng thái tốt nhất vào cuối năm, công ty đã cho cả nhóm nghỉ trọn vẹn bốn ngày.Cứ thế mà trải qua khoảnh khắc giao nhau giữa sự bận rộn nhất, vất vả nhất trong suốt cả một năm.

Biên Lê chính là kiểu người điển hình cho việc dù mặt trời có không lặn thì sẽ không vì thế mà mất vui, hôm nay có một chén rượu thì có thể sống đến 99 ngày sau. Cô không đi đâu cả, chỉ ở lại ký túc xá với hai bà chị của cô, hưởng thụ việc chè chén say sưa.

Tối nay, chương trình gameshow cô tham gia phát sóng, cô order rất nhiều đồ, gọi cả Nguyễn Tương Nghi và Ứng Tuyết Lai đến để xem cùng.

Cô vừa mới mở TV ở trong phòng khách lên, thì tiếng chuông cửa bên ngoài liền vang. Nguyễn Tương Nghi không muốn vận động, cả người mềm nhũn nằm ườn lên sofa như cá ướp muối, giọng ỉu xìu nói: “Phì Phì, em đi mở cửa đi.”

Biên Lê nghe lời đứng dậy, lê dép lê đi, miệng vẫn còn đang cằn nhằn: “Gì thế, hôm nay đồ bên ngoài giao nhanh vậy?”

Cô đi chậm hơn một tí thôi mà chuông cửa lại réo thêm một hồi, tiếng réo rắt kéo dài, đủ để thấy người bên ngoài kia đang khẩn trương như thế nào.

Người giao đồ không chỉ tới nhanh mà còn vừa cuống vừa vội nữa.

Biên Lê cũng không nghĩ nhiều, kêu to, “Đến đây đến đây”, sau đó thì trực tiếp mở luôn cửa ra, chỉ ló ra một cái đầu nhỏ. Cô vốn dĩ không để tâm nhìn lướt qua thôi, nhưng giờ phút này cô chỉ biết trố mắt ra nhìn, đến độ cây kẹo mút trong miệng cô sắp rơi luôn rồi.

Ninh Tiết Sơ đứng trước cửa nhà cô, cười vô cùng rạng rỡ, nhe hàm răng đều tăm tắp ra nói: “Ký túc xá của bọn anh mất điện rồi, Phì Phì, nhân cơ hội này, qua lại chút nhỉ?”

Nói xong anh ta lùi người ra, để lộ ra hai bóng người phía sau. Ngón tay chỉ chỉ sang Hạ Vân Tỉnh với Hà Hú Dĩ, “Không phải chỉ có mình anh đâu, bọn anh còn có hai vị này nữa này.”

Lần này thì cái kẹo mút của Biên Lê “lạch cạch”, rơi thật rồi.

- -

[Tác giả muốn nói]

Hạ Vân Tỉnh lấy cuốn sổ nhỏ ra: Hôm nay Hà Hú Dĩ động vào vợ một cái, đưa vào danh sách đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!